Nhìn bọn họ lôi máy chụp hình ra, Tô Lưu Cảnh cảm thấy thật lạnh lẽo, đám người này rõ ràng có chuẩn bị mà đến , thậm chí là bị người ta giật dây. Là ai? Là ai lại muốn cho bọn họ làm như vậy? !

"Cô em, ngoan ngoãn một chút, chụp vài bức thì xong rồi, nếu không, có thể không chỉ vài tấm hình đơn giản là có thể xong chuyện đâu!". Tên răng vàng khè ác độc đe dọa, sau đó chợt nhào tới, ấn Tô Lưu Cảnh ra đất, đưa tay đến xé toạc quần áo của cô ra.

"A!" Tô Lưu Cảnh bị đẩy ngã ra đất, đầu nặng nề đập xuống đau muốn ngất xỉu, nhưng không có thời gian để đau đớn, quần áo đã lập tức bị xé tan hoang: "Buông tôi ra! Các người làm như vậy là phạm pháp đấy, có biết hay không!"

Những bàn tay bẩn thỉu kia chạm đến thân thể của cô, loại cảm giác đó khiến cho cô muốn nôn mửa. Thật buồn nôn! Ghê tởm muốn ói! Cô đáng bị đối xử như vậy! Tại sao lại đối xử với cô như vậy!

Có ai không! Đến cứu cô đi, vô luận là ai cũng tốt cả, cứu cô đi mà . . . Hình! Anh Thương! Hai người đang ở nơi nào!

Tên răng vàng khè hung hăng hừ một tiếng, nói: "Phạm pháp? Luật pháp ở nơi này chỉ là cái rắm!", nói xong liền nhào qua, lộ vẻ nhẫn tâm tiếp tục xé quần áo Tô Lưu Cảnh.

Đèn flash không ngừng chớp nháy, chụp lại cảnh tượng này, mấy tên khác nhìn tên răng vàng không ngừng xé rách quần áo của cô, mắt cũng sáng rỡ mặc sức thưởng thức.

"Không được! Bỏ tôi ra!". Khi đèn flash bắt đầu lóe lên, mặt Tô Lưu Cảnh liền tái xanh. Những người này thật muốn. . . . . . Không được! Không thể!

Tô Lưu Cảnh cắn lên cổ tay của tên răng vàng một cái, cơ hồ cắn đứt cả một miếng thịt làm người kia đau đến mức lên tiếng mắng chửi. Tô Lưu Cảnh nhân cơ hội này túm lại chiếc áo đã rách tơi tả, rồi nhanh chóng vọt ra bên ngoài ngõ hẻm.

Cô muốn chạy trốn! Cô muốn chạy trốn! Cô muốn chạy trốn!

Nhưng chưa chạy được mấy bước, hai tên bặm trợn khác đã đứng chắn ở trước mặt , ánh mắt giống như dã thú muốn xem náo nhiệt, nhìn người ở bên trong cầm roi thuần phục động vật, lại để con mồi không nghe lời chạy loạn.

Đường bị ngăn lại, đúng lúc này Tô Lưu Cảnh đau đớn rên lên một tiếng, thì ra là tên răng vàng kia đã bị chọc giận, tiến lên túm lấy mái tóc dài của Tô Lưu Cảnh, sau đó dùng sức nhẫn tâm lôi trở lại, nặng nề ném xuống đất, vung tay lên tàn nhẫn tát cô một cái thật mạnh, gào thét nói: "Con mẹ nó! Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!"

Tô Lưu Cảnh bị tát mạnh, đầu lập tức quay mòng mòng, trước mắt tối sầm, khóe miệng xông ra một mùi ngai ngái, thấm ướt cánh môi, có vẻ hồng khác thường.

Tên răng vàng lúc này mới hài lòng cười gằn, nói: "Mau chụp ảnh con bé này cho thật tốt!", nói xong liền qua ra hiệu với hai tên đồng bọn khác đang đứng xem náo nhiệt tiến lên khống chế Tô Lưu Cảnh đang không ngừng giãy giụa .

"Buông tôi ra! Đám súc sinh này!". Tô Lưu Cảnh cắn răng vùng vẫy, dốc hết toàn lực, nhưng lại nhanh chóng bị áp đảo, cả người đều chẳng còn chút sức lực nào.

Đám người kia dâm đãng cười phá lên, nhanh chóng xé toạc quần áo của cô làm nhiều mảnh, chỉ để lại trên người một bộ quần áo lót ít ỏi đáng thương.

Tên đầu húi cua kích động giống như vừa nhìn thấy một món hàng triển lãm có giá trị liên thành, liên tiếp vỗ lên cơ thể cô, cưỡng bách cô bày ra đủ loại tư thế xấu hổ.

Hai tay bị trói, Tô Lưu Cảnh bị cưỡng chế bày ra các tư thế phong phú, cũng không giãy giụa nữa, chỉ gắt gao nhắm mắt lại, cắn chặt răng liều mạng mà nhẫn nại chịu đựng nỗi nhục nhã cực độ này.

Mỗi khi đèn flash nháy lên, linh hồn của cô lại như dơ bẩn thêm một lần, Tô Lưu Cảnh dùng sức, dùng sức cắn chặt răng, cơ hồ cắn bật máu, mắt chảy ra những giọt lệ khuất nhục, nhưng cô không khóc, không muốn khóc, càng không thể khóc, bởi vì cô  vừa khóc, liền thua hoàn toàn.

Một tên hơi lùn tương đối bỉ ổi đứng trước mặt cô, ánh mắt nhuốm đầy ham muốn nhìn ngắm thân thể tuyệt vời của cô, nuốt nước miếng nói: "Đại ca, mấy anh em mấy ngày cũng không được ăn mặn rồi, hôm nay vớ được báu vật như vậy, không bằng hưởng dụng một chút đi?"

Hắn ta vừa lên tiếng đề nghị, mấy tên kia cũng bắt đầu rục rịch chộn rộn theo, trong mắt lóe lên ánh sáng nguy hiểm. Cô gái vừa trẻ lại xinh đẹp, làn da trắng nõn nà, vừa nhìn cũng biết nếu như có thể thưởng thức thì sẽ tiêu hồn đến cỡ nào. Vài đôi tay háo sắc không có ý tốt liền vươn tới, sờ lên da thịt trắng nõn mượt mà.

Tô Lưu Cảnh hít vào một hơi, cơ hồ muốn ngất xỉu. Quả nhiên, mấy tên dâm tặc liền nhìn nhau cười bỉ ổi, thống nhất ý kiến, sau đó cùng vây quanh Tô Lưu Cảnh.

"Cút ngay! Không được chạm vào tôi! Cút ngay ——! ! !" Tô Lưu Cảnh thét lên, giãy giụa nói, những đôi tay kia chạm vào người cô mang tới cảm giác ghê tởm, thậm chí còn có suy nghĩ muốn chết đi! Con hẻm sâu hun hút này, quả thật chẳng khác nào địa ngục không có cửa ra.

Mấy tên dâm tặc lại muốn xem cô trở thành tình thú, cười ha ha, miệng thối hôn lên bả vai của cô, nói: "Cô gái nhỏ, đừng làm rộn, các anh sẽ để cho em sảng khoái, không nỡ rời đi ấy chứ, ha ha ha ha. . . . . .". Nói xong lại cúi xuống hôn lên bả vai của cô.

Không được! Không được! Không thể được! Nhưng ai cũng không thể nghe được tiếng thét chói tai của cô, nhưng cho dù cô cố gắng giãy giụa thì toàn bộ thế giới nay tựa như đang bỏ mặc cô vậy. Bất lực mặc cho những bàn tay làm người ta nôn mửa kia vuốt ve thân thể mình, những cái miệng dơ bẩn tham lam hôn lên khắp toàn thân, khắp nơi đều là tiếng ma quỷ cười gằn.

Tô Lưu Cảnh thậm chí còn nghĩ, giờ khắc này, cứ thế mà chết đi!

Cô nắm một mảnh thủy tinh trên đất, giơ tay lên, không biết là muốn giết mình, hay là muốn giết chết những tên ma quỷ đáng sợ này!

Đang trong lúc tuyệt vọng, chợt tiếng rống giận ở đầu hẻm đột nhiên vang lên: "Dừng tay!".

Chuyện tốt bị cắt đứt, đám lưu manh vội oán giận xông lên trước, muốn dạy dỗ cái người không biết điều kia.

Người nọ vẫn một mực ngăn cản, lại còn uy hiếp nói: "Tao đã gọi 110, năm phút sau cảnh sát sẽ tới đây, mau cút hết cho tao!". May là người nọ thân thủ không tệ, vốn dĩ lấy một địch nhiều, mà đám người kia còn là dân liều mạng, cũng không khỏi cố hết sức.

Đám răng vàng khè thấy cục diện không tốt, tránh phát sinh phiền toái, đành phải thu tay lại, lớn tiếng nói: "Hừ, mày đừng để cho tao nhìn thấy mày lần nữa, mấy anh em, đi!". Dứt lời, bỏ lại Tô Lưu Cảnh không mảnh vải che thân, dẫn theo đám thủ hạ giận dữ rời đi.

Người kia thấy Tô Lưu Cảnh lấm lem nằm trên đất, toàn thân cơ hồ lộ hết ra ngoài, cố gằng dùng những mảnh áo vụn gian nan bọc mình lại, co lại thật chặt thành một đoàn, mắt bỗng dưng trợn to, vội cởi áo khoác ra trùm lên người cô rồi ôm vào trong ngực, an ủi: "Không sao, tất cả đều cút hết rồi, không sao."

Tô Lưu Cảnh mở mắt nhìn Nghiêm Hàn Dư đột nhiên xuất hiện, tựa như người vốn tuyệt vọng đến bên vách núi người rốt cuộc cũng được cứu thoát, hai tay dùng sức túm lấy áo anh, sau đó cắn răng, nhắm chặt hai mắt, mặc cho nước mắt cọ rửa cả khuôn mặt. . . . . .

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play