Những dấu vết xanh xanh tím tím kia, vẫn kéo dài đến tận bên trong, mập mờ mà mới mẻ như vậy không cần suy nghĩ cũng biết nó được hình thành như thế nào.
Thương Thiên Kỳ vốn có rất nhiều lời muốn nói nhưng khi những vết hôn này đập vào mắt liền bay biến cả, sắc mặt trắng xanh cứng ngắc lại.
"Em. . ." Thương Thiên Kỳ muốn hỏi rằng khoảng thời gian vừa qua cô đã đi đâu? Những vết hôn này là chuyện gì? Bây giờ cô đang ở cùng với ai . . . Nhưng cuối cùng vẫn không thể cất lời nổi.
Lúc này Tô Lưu Cảnh mới chú ý tới ánh mắt của anh, vội vàng vùng ra khỏi ngực anh, gắt gao túm lấy cổ áo thật chặt, mặt trắng bệch cúi thấp đầu, lông mi luống cuống run rẩy, nhưng không biết nên trả lời như thế nào.
Thương Thiên Kỳ chợt cười rộ lên, con ngươi mỏng màu xanh dương đẹp và sâu như biển cả mênh mông hơi cong lên, nụ cười này tràn đầy tự giễu, lại cực kỳ khổ sở, chỉ nói: "Hoan nghênh trở lại."
Đơn giản như thế, cơ hồ không có bất kỳ ý tứ gì, câu nói này có thể mang ý nghĩa chào đón một người đã rời nhà đi rất lâu vừa mới trở về, có thể trở thành nụ cười đầy nước mắt của đứa trẻ mất phương hướng cuối cùng ở khúc quanh đã nhìn thấy mẹ của mình, có thể trở thành. . . . . . Nhưng mà ở nơi này, nó không có bất kỳ ý nghĩa nào, nhạt nhẽo vô cùng, giống như một cái bánh bao cứng ngắc mất hết tất cả dinh dưỡng khó có thể nuốt xuống. Tất cả cũng đủ để biểu hiện nội tâm phức tạp của anh giờ phút này.
Tô Lưu Cảnh siết chặt vạt áo, cắn môi liếc mắt nhìn bộ lễ phục "Bày tỏ" kia, cô không dám nhìn thẳng vào anh, tác phẩm thiết kế này anh đã tốn biết bao tâm sức, nhưng bả vai gầy yếu của cô không cách nào chịu đựng được: "Bộ quần áo kia. . . . . ."
Thương Thiên Kỳ giống như trước đây chỉ cười cười, đáp: "Cái đó hả, vừa vặn không có việc gì thì làm thôi, chỉ là tiện tay, bộ lễ phục này bây giờ mà được quảng bá quả thật sẽ thành truyền kỳ đấy, nếu như mang ra ngoài thị trường nhất định có thể kiếm được một khoản lớn!". Nói xong còn nghịch ngợm nháy nháy mắt với cô.
Nhưng động tác cố ý này, lại làm cho lòng của Tô Lưu Cảnh chua xót, làm gì có việc không có gì chuyện gì làm, khuôn mặt mệt mỏi đến mức độ đó hoàn toàn đã bán đứng anh, anh căn bản không quan tâm đến bộ lễ phục kia sao?
Tô Lưu Cảnh nắm chặt lòng bàn tay, nắm lại thật chặt, trong mắt tràn đầy hoang mang: "Em là người con gái xấu xa, hoàn toàn không đáng giá để anh . . ."
Thương Thiên Kỳ vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve chỗ vẫn còn dán băng gạc trên trán cô, ấm áp hỏi: "Còn đau không?"
Chỉ một câu thôi lại để cho nước mắt Tô Lưu Cảnh không ngừng rơi xuống, cô giương đôi mắt mông lung đẫm lệ nói: "Anh Thương, thật xin lỗi . . ."
Cô không thể để cho mình tiếp tục phạm lỗi nữa, người đàn ông này đã từng cùng cô đứng trên đỉnh núi mà hét lớn, cùng với cô đi dạo khắp phố quà vặt, thưởng thức tất cả những món ăn ngon cho tới no căng bụng, người đàn ông vẫn luôn bao dung yêu thương cô hết mực, để cho cô một mực tham luyến ấm áp mà anh mang lại nhưng chưa từng có bất kỳ hồi đáp nào. Mối quan hệ mập mờ như vậy, đối với người nào cũng đều không tốt, trước đây cô không muốn thừa nhận, không muốn đối mặt, bởi vì bản thân hèn nhát, bởi vì cô tham lam muốn ở trong vùng sáng ấm áp kia.
Nhưng, cô không thể tiếp tục ích kỷ nữa! Thứ anh muốn cô hoàn toàn không cho nổi! Cho nên, cô không thể có lỗi với anh lần nữa được!
Thương Thiên Kỳ nhún vai một cái, dùng ngón tay lau đi những giọt nước mắt trên má cô, không để ý nói: "Em có lỗi gì mà phải xin anh chứ?".
"Thật xin lỗi. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . .", Tô Lưu Cảnh vừa nói vừa rơi nước mắt như mưa, không cam lòng cứ thế rơi trên mu bàn tay của anh.
Cô thật sự có quá nhiều chuyện cần phải xin lỗi, nhưng chỉ có thể dùng rất nhiều lời thật xin lỗi để thay thế.
"Đừng nói nữa!", thái độ của Thương Thiên Kỳ nhanh chóng lạnh xuống, tựa như diễn viên đang cố gắng diễn cho tròn vai, lại đột nhiên bị người ta cắt đứt, cứng rắn kéo ra khỏi vở kịch.
Tô Lưu Cảnh vẫn như cứ khóc mãi, giống như đang phát tiết áy náy của mình ra bên ngoài.
"Anh bảo em đừng có nói nữa mà!", Thương Thiên Kỳ rống giận, sau đó chợt túm lấy Tô Lưu Cảnh, rồi dùng sức hôn lên cánh môi không ngừng hoạt động của cô, gắt gao nuôt hết những lời nói khiến cho người ta phải tức giận kia xuống.
Tựa như anh đã từng tưởng tượng như vậy, tựa như anh đã từng đè nén chính mình không nên làm như vậy, gắn chặt môi mình với môi cô, tuy nhiên cũng không có nửa phần vui vẻ như mong muốn. Đấy chẳng qua là dùng sức dán lên, chặn miệng của cô lại , sau đó ghìm chặt thân thể của cô, như muốn nhốt cô cả đời ở bên cạnh mình, bao gồm cả thân thể, bao gồm cả trái tim, tất cả đều giam cầm ở trong lòng mình, không để cô gái nhỏ không ngoan ngoãn này chạy loạn khắp nơi.
Lúc Tô Lưu Cảnh bị hôn, cũng không hề giãy giụa, chỉ lẳng lặng chảy nước mắt, mặc cho anh phát tiết lên môi của mình, từ động tác kia cô có thể cảm nhận được anh đang giãy giụa, cảm nhận rõ ràng tuy anh muốn thô bạo hơn một chút, nhưng cuối cùng lại không cách nào làm như vậy, chỉ dùng sức chặn miệng của cô lại mà thôi.
Thương Thiên Kỳ dùng sức cắn lên môi cô, cảm thụ cánh môi mềm mại mà bản thân từng mơ ước thật lâu, cố gắng cạy mở hàm răng đang khép chặt, nhưng khi nhìn thấy những giọt nước mắt trên mặt cô liền ngưng lại. Anh lại lướt xuống những dấu vết khiến mình thù hận thật lâu kia hung hãn nói: "Ai đã lưu lại những dấu vết này trên người em? Tên khốn kia!?".
Vừa nghĩ tới, buổi tối hôm trước, tên khốn kia lưu lại những ấn ký này lên trên người cô, anh liền tức giận muốn giết người. Đây là bảo bối mà anh yêu thương che chở, lại để tên kia muốn làm gì thì làm!
"Lưu Cảnh, anh có thể cho em thời gian, cho em đầy đủ thời gian, quên anh ta đi, triệt triệt để để quên anh ta! Đồng ý với anh!". Thương Thiên Kỳ dùng sức nắm lấy bả vai của cô nói.
"Không. . . . . ." Tô Lưu Cảnh giãy giụa đáp. Cô không thể đồng ý với anh, bởi vì hứa hẹn này căn bản không cách nào bảo đảm, đã như vậy thì càng không thể tùy tiện cam kết hư vô, làm như vậy chỉ càng thêm có lỗi với anh, càng làm lại càng sai mà thôi.
Cô không thể cho anh bất cứ hi vọng gì nữa, anh vốn là người tiền đồ quang mang vô hạn hoàn toàn bất đồng với bản thân cô, đứng bên cạnh anh không nên là người không thể lộ ra ngoài ánh sáng như cô được. Anh xứng đáng với một ngời con gái thuần khiết tốt đẹp mà không phải là cô! Cũng không hẳn! Bởi vì cô căn bản không xứng!
Con ngươi mỏng màu xanh dương càng ngày càng thẫm lại, cuối cùng lại phủ lên một tầng hồng nhạt, hỗn hợp tạo thành ánh mắt thâm trầm sâu không đáy, anh dùng lực lắc lắc thân thể gầy yếu của Tô Lưu Cảnh, giận dữ hét lên: "Đáng chết! Hình Hạo Xuyên rốt cuộc đã bỏ bùa gì cho em! Anh ta căn bản không thể cho em hạnh phúc, em có hiểu hay không!".
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT