Tô Lưu Cảnh cảm giác mình ở trong giấc mộng, dường như ở đó có từng chùm pháo hoa nở rộ không ngừng lóe sáng trên bầu trời, sáng đến chói mắt,
cảm giác cực hạn này cô chưa từng trải qua bao giờ, không kìm hãm được
mà trầm mê, đắm chìm trong cơn mê dịu dàng hiếm có.
Cho đến khi
tia nắng sớm mai xuyên thấu qua kính cửa sổ trong suốt, len lỏi qua
những khe hở từ rèm cửa hắt vào, Tô Lưu Cảnh mới lưu luyến không rời, từ trong mộng tỉnh lại, khẽ rên lên một tiếng, lúc này mới cảm thấy cả
người đều đau nhức, đến hơi sức nhúc nhích một ngón tay cũng không có.
Chợt, hít vào một hơi, cô phát hiện trên thân thể vốn trắng nõn trải dầy
những vết xanh xanh tím tím, trong lúc mơ hồ cô chỉ nhớ người kia đã bế
mình vào phòng tắm, sau khi tắm rửa sạch sẽ, liền lau kho người ngay cả
tóc cũng được lau hết sức cẩn thận đến lúc đó mới thả lại trên giường
lần nữa. Người đó cũng hết sức cẩn thận không để cho nước dính vào chỗ
vết thương, còn cô có lẽ đã quá mệt mỏi mệt không nhịn được ngủ thiếp đi trong ngực của anh.
Nghĩ tới đây, mặt Lưu Cảnh đỏ như đang bị
nướng chín, tình cảnh điên loan đảo phượng trong mộng nhất nhất tái hiện trong đầu, thật là quá xấu hổ rồi, tại sao có thể làm như vậy. . . "Mơ" giấc mơ như vậy chứ.
Nhưng không lâu sau, ánh sáng trong mắt cô
lại từ từ tiêu tán, gương mặt vốn đỏ ửng cũng từ từ lạnh dần, cả người
nặng nề ngã xuống giường lớn mềm mại dường như vẫn còn mang theo hơi thở của người kia, dùng chăn gắt gao che bản thân mình lại.
Nhưng,
đây chẳng qua chỉ là "Mơ" thôi, tựa như chiếc giày thủy tinh của cô bé
lọ lem, chỉ là một giấc mơ ngắn ngủi không thiết thực, vừa đến 12 giờ
đêm, tất cả đều sẽ trở lại nguyên trạng của nó.
Bất luận là đêm
này có tốt đẹp dường nào, nhưng vừa tỉnh giấc liền tan thành bong bóng
xà phòng, giờ phút này anh đang ôm Nhược Nhược mà mình yêu cùng nhau ăn
sáng hay là đi tản bộ? Ha ha, cô vĩnh viễn chỉ là món đồ chơi mà anh
tiện tay nhặt lên lúc nhàm chán, chỉ vui đùa một chút mà thôi, chỉ là
vui đùa một chút mà thôi, bởi vì ngay cả một cái hôn chào buổi sáng đơn
giản cũng không chịu bố thí cho cô.
Đơn giản xử lý qua loa, tựa như kẻ trộm, che dấu hết tất cả các chứng cứ
phạm tội của mình xong xuôi đâu vào đấy mới thay quần áo xuống dưới lầu.
Thận trọng đi xuống dưới, không muốn cho bất cứ ai nhìn thấy, cảm giác này
chẳng khác nào như đang trộm đồ của người khác, che che giấu giấu hi
vọng có thể giảm bớt sự tồn tại của mình. Vậy mà thật bất hạnh, khi cô
vừa bước xuống cầu thang liền bị gọi lại.
“ Lưu Cảnh, cô đã tỉnh
rồi ? Cùng nhau ăn sáng thôi!”. Tiếu Như Nghê vẫn như cũ mặc chiếc váy
trắng mà Hình Hạo Xuyên thích nhất, ưu nhã ngồi ở trên bàn ăn, cần dao
nĩa tinh xảo ăn bữa sáng kiểu Tây, nghiêng đầu mỉm cười với Tô Lưu Cảnh
nói: “ Hôm nay Hình phải đến công ty từ sớm, cô xem, ngay cả bữa sáng
cũng không có thời gian ăn cùng tôi, một mình nên có chút cô đơn.”
Tô Lưu Cảnh hơi chậm lại, lúng túng đứng ở đó, cúi đầu không biết nên làm
thế nào đối mặt với nụ cười dịu dàng của Tiếu Như Nghê.
“ Lưu Cảnh, tới đây đi!”, Tiếu Như Nghê để dao dĩa xuống, mỉm cười vẫy cô tới gần.
Tô Lưu Cảnh không tiện cự tuyệt. lảo đảo cắn môi, lúng túng đi tới, dưới
ánh mắt dò xét của đám giúp việc liền chọn một chỗ không gần lắm ngồi
xuống. Cảm thấy bản thân chẳng khác gì một tiểu tam thừa dịp bà chủ
không chú ý, liền chiếm đoạt ông chủ, sau đó lại được bà chủ ân cần
khoản đãi, quả thật chột dạ cực kỳ.
Tiếu Như Nghê ưu nhã dùng nĩa lấy một miếng salad trái cây đưa vào trong miệng, như chị em đang nói
chuyện phiếm với nhau: “ Gần đây Hình dường như rất bận rộn, bận đến nỗi tối hôm qua vẫn một mực ở thư phòng làm việc, liều mạng như thế thật là điên cuồng, tôi cũng thật hết cách với anh ấy.”
Lòng bàn tay của Tô Lưu Cảnh không ngừng toát mồ hôi lạnh, trên mặt lại bất an, cong
cong khóe miệng, chột dạ nói: “ Vậy sao...” . Trong lòng lại nhịn không
được mà hốt hoảng, giống như trái tim đáng thương của mình bị người ta
nhìn thấy rất rõ ràng, dù đã ra sức ẩn nấp nhưng lại bị tất cả mọi người đều biết tận tường.
“ Đàn ông mà, ai mà chẳng như vậy, huống chi là Hình còn muốn tạo dựng nghiệp lớn một phen. Có lúc gặp dịp thì chơi, cũng chỉ là nhất thời, khó tránh khỏi không cẩn thận phạm lỗi một
chút”. Lúc nói đên “ gặp dịp thì chơi” Tiếu Như Nghê như có như không
nhìn Tô Lưu Cảnh một cái.
Cái nhìn kia, cơ hồ khiến Tô Lưu Cảnh
muốn rơi cái dĩa trong tay xuống, có lẽ nào chuyện tối qua Hình Hạo
Xuyên vào phòng cô đã bị Tiếu Như Nghê biết được?
Tiếu Như Nghê
cũng không tiếp tục làm rõ, chỉ mỉm cười ưu nhã nói: “ Có mấy phu nhân
quyền quý thường nói với tôi rằng phải nên đề phòng những người phụ nữ
xấu bụng thừa dịp tôi không chú ý mà đến quyến rũ Hình để leo lên đầu
cành làm phượng hoàng. Tuy nhiên tôi cũng không tin tưởng lắm, mặc dù
thời điểm tôi đi ra ngoài chữa bệnh Hình ở bên ngoài từng có người khác, nhưng mà tôi biết rõ người anh ấy yêu chỉ có một mình tôi mà thôi, đây
cũng chính là ước định của chúng tôi. Có điều cũng thấy thật đáng tiếc
cho những người kia, rõ ràng có tiền đồ thật tốt, tại sao còn cố tình đi làm những chuyện không tốt như vậy? Lưu Cảnh, cô nói có đúng không?”
Tô Lưu Cảnh đang lúc mất hồn, chợt bị điểm tên, thức ăn trong tay chợt rơi xuống, làm bẩn cả khăn trải bàn, trông hết sức chói mắt.
Tiếu Như Nghê “ quan tâm” hỏi: “ Lưu Cảnh, cô làm sao vậy?”
Tô Lưu Cảnh vội đáp : “không có việc gì, không có việc gì, chỉ không cẩn
thận thôi!”, nói xong liền vội vàng cầm khăn ăn ở bên cạnh lên lau.
Tiếu Như Nghê âm thầm hừ lạnh một tiếng, càng thêm lành lạnh, tuy thế trên
mặt vẫn dịu dàng tỏ ý trấn an : “ không việc gì cả, đợi lát nữa đám Tiểu Nhân sẽ đến xử lý.”
cô ta càng như vậy, Tô Lưu Cảnh lại càng hốt hoảng, càng cảm thấy khó xử, chợt đứng lên nói : “Tiếu tiểu thư, tôi,
tôi có chút chuyện, đi ra ngoài trước!”. Sau đó không đợi cô ra hỏi
thăm, liền vội vã chạy ra ngoài.
Bầu không khí áp bức này khiến
cho cô một giây cũng không đợi nổi, nụ cười của Tiếu Như Nghê chính là
sự trừng phạt lớn nhất với cô, cang làm cho cô thấy bản thân hèn hạ vô
sỉ, xâm chiếm đàn ông của người khác.
Chạy như bay ra khỏi nhà họ Hinh, bên tai loáng thoáng nghe đước đám hầu gái buôn chuyện với nhau : “ cô xem, không phải cô ta đang chột dạ chứ? Nếu tôi là cô ta, đã sớm
quỳ xuống trước mắt Tiếu tiểu thư nói xin lỗi rồi, còn mặt mũi nào mà
cùng nhau ăn sáng ăn bữa sáng, thật là không biết thẹn.”
Tô Lưu
Cảnh nhắm mắt lại chạy thật nhanh, giống như khắp thiên hạ đều có hàng
nghìn hàng vạn đôi mắt cũng nhau giám thị mình lạnh lùng giễu cợt, cảm
giác này quả thật so chịu phạt còn khó chịu hơn nhiều.
Trong
phòng khách, Tiếu Như Nghê từ từ nhấp một ngụm trái cây hương vị ngọt
ngào tươi mới, sau đó nhìn theo bóng lưng nhếch nhác kia của cô, lạnh
lùng bật cười.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT