Sức khỏe vẫn còn chưa bình phục hẳn, Tô Lưu Cảnh ngồi ở trong góc, bất tri bất giác chìm vào giấc ngủ, khi tỉnh lại đột nhiên phát hiện bản thân đang nằm ở trên giường, trên người còn đắp một tấm chăn mỏng.
Tô Lưu Cảnh ngồi dậy, đầu óc trống rỗng, vô cùng thắc mắc: là ai đã bế cô lên giường?
Hình Hạo Xuyên?
Ngay sau đó, cô lại tự giễu cười cười: hẳn là cô lại đang nằm mơ giữa ban ngày rồi.
"Lưu Cảnh, cô tỉnh chưa?", Tiếu Như Nghê nhẹ nhàng đẩy cửa ra, mỉm cười nói.
Tô Lưu Cảnh thấy cô ta đi vào, vội vàng đứng dậy xuống giường, chào: "Tiếu tiểu thư."
Tiếu Như Nghê dịu dàng cầm tay của cô, kéo cô trở về bên giường nói: "Thương thế của cô còn chưa khỏe, cứ nằm đi. Tôi đã nói xem cô như chị em trong nhà rồi, sao còn gọi Tiếu tiểu thư chứ?"
Tô Lưu Cảnh lúng túng cúi đầu, cảm giác như tiểu Tam đang bị lột trần, đối mặt với vợ cả, trở nên lúng túng run rẩy, khiến cô cảm thấy không đất dung thân, huống chi, Tiếu Như Nghê lại là mọt người rất dịu dàng.
Tiếu Như Nghê thản nhiên nói tiếp: "Lần trước, cô đã đồng ý với tôi không xuất hiện ở trước mặt của Hình nữa, còn nhớ không?". Trong lời nói thấp thoáng có ý chất vấn.
Tô Lưu Cảnh cứng đờ người, nhất thời không phản bác được: "Tôi. . . . . ." Lần trước thật sự cô đã đồng ý với cô ấy, nhưng là bây giờ, cô lại nuốt lời rồi.
Tiếu Như Nghê âm thầm quan sát nét mặt của cô, sau đó đổi giọng, chuyển sang trấn an: "Lưu Cảnh, tôi không có ý trách cô, chỉ muốn hỏi thăm một chút nếu như cô có phiền toái gì thì cứ nói cho tôi biết, tôi có thể giúp cô giải quyết". Lời ăn tiếng nói nhất mực dịu dàng tựa như chị gái nhà hàng xóm vậy.
Giọng điệu này khiến Tô Lưu Cảnh càng thêm áy náy, cô cắn môi dưới, gian nan nói: "Thật xin lỗi. . . . . ."
"Nếu cô đã có lời khó nói vậy thì tôi cũng không gặn hỏi thêm nữa, nhớ chăm sóc bản thân thật tốt?". Tiếu Như Nghê nhu hòa nói tiếp: "Cô đói bụng không, tôi bảo người mang chút đồ ăn đến đây nhé!".
Cô ta biết rõ nên làm như thế nào để đả động đến lòng của những cô gái ngây thơ, chỉ cần vị tha bao dung một chút liền có thể làm cho Tô Lưu Cảnh áy náy tự trách, mà thứ cô ta muốn chính là hiệu quả này.
Tiếu Như Nghê vỗ vỗ tay của cô an ủi, sau đó xoay người đóng cửa lại rời đi. Đồng thời trong lúc đóng cửa lại đã khéo léo giấu ánh sáng lạnh lẽo đang lóe lên trong mắt của mình.
Với biểu tình này của Tô Lưu Cảnh có lẽ việc trở lại nhà họ Hình dường như không phải cố ý, vậy càng nói rõ sự để ý của Hình với cô đã đạt đến trình độ phải đề phòng rồi. Hình là của tôi, bởi vì anh ấy nên tôi mới có ý chí sống tiếp, Tô Lưu Cảnh, mặc kệ cô có cố ý hay không , thì cũng không thể trách tôi!
********** thỉnh thoảng làm tuyến phân cách mẹ ghẻ ***********
Sáng ngày hôm sau.
Thím Bình tự mình gõ cửa, mang một bộ đồng phục dành cho nữ giúp việc đến đưa cho cô.
Sau đó mặt không biểu tình dặn dò: "Từ hôm nay trở đi, cô chỉ cần đặc biệt chăm sóc Tiếu tiểu thư, hiện tại tiên sinh đã dậy rồi, cô mau chuẩn bị đi".
Tô Lưu Cảnh cầm bộ đồng phục trong tay, cắn môi nhẹ nhàng gật đầu: "Dạ, thím Bình!". Bắt đầu, từ giờ trở đi, cô chỉ là một nữ giúp việc không hơn.
Bê bữa sáng mới vừa làm xong, Tô Lưu Cảnh cứng đờ đứng ở trước cánh cửa, hàm răng bất tri bất giác cắn chặt môi dưới, dường như không hề cảm thấy đau đớn chút nào.
Cô nỗ lực cảnh báo bản thân: Tô Lưu Cảnh, đây chỉ là một công việc bình thường, tựa như công tác trước kia cũng thế, trừ quan hệ lần đó ra thì cái gì cũng không có. Kỳ hạn cũng chỉ có bảy tháng, rất nhanh sẽ trôi qua thôi, không cần nghĩ quá nhiều, rất tốt, cứ như vậy.
Tô Lưu Cảnh âm thầm tự nhủ, sau đó thở ra một hơi, đưa tay lên gõ vào cánh cửa vừa quen thuộc mà lại xa lạ.
"Vào đi!", giọng nói thâm trầm xuyên thấu qua cánh cửa truyền đến.
Nghe thấy giọng nói kia, Tô Lưu Cảnh hơi khựng lại, quả nhiên, là Hình Hạo Xuyên! Biết rất rõ anh nhất định sẽ ở trong phòng của Tiếu Như Nghê, làm thế nào mà vừa nghe được âm thanh này trái tim đã hung hăng run lên một cái?
Bên trong sẽ là cảnh tượng như thế nào? Là hai người bọn họ ân ái ôm nhau cùng ngủ chung, là đang thân mật hôn chào buổi sáng, hay còn gì khác nữa?
Thật lâu trước kia không phải cô đã xác định rồi sao? Tựa như Sofia lần trước, đường đường một tổng giám đốc Hình thị chưa bao giờ thiếu phụ nữ, huống chi là người mà anh dành tình cảm chân thành?
Tô Lưu Cảnh, trấn định lên, cứ xem như họ chỉ là người xa lạ. Tô Lưu Cảnh cố gắng bình phục tâm tình, sau đó đưa tay mở cửa, cúi đầu gian nan mở miệng nói: "Tiên sinh. . . .chào buổi sáng, Tiếu tiểu thư…chào buổi sáng.". Cúi đầu thật thấp, chỉ sợ hình ảnh ấm áp ân ái kia hung hăng đả thương mắt của mình.
Cửa mở ra, bên trong lại không giống như trong tưởng tượng của cô, Hình Hạo Xuyên đã rời giường, đang đứng trước gương sửa lại cổ áo, mà Tiếu Như Nghê tựa hồ vẫn còn đang ngủ, bóng dáng nho nhỏ nằm trong chăn, vô cùng đáng yêu. Cảnh tượng như vậy, thật ấm áp, tựa như đôi vợ chồng hòa thuận dưới một mái nhà, lòng của Tô Lưu Cảnh vì thế cũng nứt toạc ra thêm một chút.
Nhìn thấy Tô Lưu Cảnh cúi đầu đi vào, cung kính giống như tất cả các nữ giúp việc khác, cung kính đến mức khiến cho anh đột nhiên cảm thấy rất chướng mắt: "Đây chính là thái độ chào buổi sáng sao? Ngẩng đầu lên!".
Tô Lưu Cảnh hơi chậm lại, cắn môi chậm rãi ngẩng đầu lên nói: "Xin lỗi, tiên sinh."
Lại là giọng nói cung kính thật giống như không có một chút quan hệ nào! Hình Hạo Xuyên càng nghe càng cảm thấy không lọt tai, đáng chết, cô gái này nhìn thấy anh ở trong phòng của Nhược Nhược, mà mặt vẫn không biến sắc sao? Là thủ đoạn trở nên cao minh rồi, hay căn bản là cô không quan tâm? Rất tốt, rất tốt!
Một ngọn lửa vô danh cứ thế bùng lên, Hình Hạo Xuyên cau mày, nhỏ giọng nói: "Tới đây, thắt cà vạt cho tôi!"
Tô Lưu Cảnh ngẩn người, theo bản năng nhìn về phía Tiếu Như Nghê ở trên giường.
Bị thái độ ngập ngừng này của cô chọc giận, Hình Hạo Xuyên thật không vui nói: "Thắt cà vạt giúp ông chủ mà lại không làm được, vậy nữ giúp việc như cô cũng quá không đủ tư cách rồi!"
Tô Lưu Cảnh bấm bấm lòng bàn tay, cắn môi, chậm rãi đi tới trước mặt Hình Hạo Xuyên, cúi đầu thắt cà vạt cho anh.
Nhìn cô cúi đầu đứng ở trước tỉ mỉ thắt cà vạt cho mình, hàng mi thật dài hơi run rẩy, giống như hai cánh bướm chớp chớp, còn cả hai cánh môi hồng thuận, hơi mím lại, bên dưới là một mảnh rực rỡ kiều diễm.
Hình Hạo Xuyên đột nhiên cảm thấy có chút miệng đắng lưỡi khô.
Mà cảm giác này bất chợt làm anh chột dạ. Không phải Nhược Nhược vẫn còn ở bên cạnh sao? Tại sao anh có thể mất khống chế như vậy ?
Hình Hạo Xuyên đẩy Tô Lưu Cảnh ra theo bản năng, để phòng ngừa việc xảy ra tình huống sắp mất khống chế, cố ý thô bạo nói: "Được rồi! Chuyện như vậy mà cũng không làm được, đi ra đi!"
Tô Lưu Cảnh đột nhiên bị đẩy ra, không hề chuẩn bị, dưới chân khẽ hẫng một cái, cứ như vậy bị đẩy ngã trên mặt đất, thân thể nặng nề ngã xuống, cùi chỏ bị chà xát, đau đến mức không kìm được khẽ hô một tiếng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT