Hình Hạo Xuyên kéo tay Tiếu Như Nghê mắt nhìn thẳng đi lướt qua, dường như không hề nhìn thấy cô, ngược lại Tiếu Như Nghê lại mỉm cười lên tiếng chào hỏi: "Lưu Cảnh, xin chào!".

Tô Lưu Cảnh miễn cưỡng cười cười, đưa bọn họ đưa đến vị trí dành cho khách quý, vừa định quay người đi lại nghe thấy người nào đó lên tiếng.

"Công ty R•K ngay cả một chén nước cũng không chuẩn bị sao?", Hình Hạo Xuyên khẽ nhíu mày, liếc nhìn cô nói

Tô Lưu Cảnh chợt định thần lại, rồi vội đáp: "Tôi, tôi lập tức đi chuẩn bị, vô cùng xin lỗi quý khách!".

Nhìn cô trưng ra dáng vẻ vâng vâng dạ dạ, không biết sao trong lòng Hình Hạo Xuyên đột nhiên sinh ra phiền não, lạnh lùng nói: "Không cần!".

Tô Lưu Cảnh lúng túng đứng ở đó, không biết nên làm thế nào.

"Hình.", Tiếu Như Nghê hơi trách cứ kéo tay Hình Hạo Xuyên, sau đó ngẩng đầu lên dịu dàng giải vây thay Tô Lưu Cảnh: "Lưu Cảnh, không có chuyện gì đâu, cô cứ đi trước đi".

"Vâng", Tô Lưu Cảnh như được đại xá vội vàng rời khỏi, mặc dù đã cố gắng trấn định, đây chỉ là công việc, nhưng khi phải đối mặt với bọn họ, ngực của cô chợt nặng trĩu, như bị vật gì đó đè lên, ngay cả hít thở cũng thấy khó khăn .

Hình Hạo Xuyên thấy cô trong lúc xoay người trên mặt lơ đãng lộ vẻ nhẹ nhõm, chân mày nhíu lại thật sâu. Cô gái này, ghét nhìn thấy anh như vậy sao? Đáng chết!

Tiếu Như Nghê nhìn tầm mắt của Hình Hạo Xuyên đang đuổi theo bóng dáng của Tô Lưu Cảnh rời đi, đôi mắt xinh đẹp chợt lóe tinh quang: quả nhiên, lực chú ý của Hình đối với cô gái này đã vượt ra khỏi giới hạn, chỉ sợ ngay cả chính bản thân anh cũng chưa phát giác ra thôi.

Tô Lưu Cảnh tăng nhanh bước chân rời khỏi vị trí dành cho khách quý, cố gắng thoát khỏi không khí ngột ngạt này càng sớm càng tốt, không phải Hình Hạo Xuyên đã nói không đến sao? Tại sao lại xuất hiện chứ? Còn mang theo cả Tiếu Như Nghê cùng nhau xuất hiện, rốt cuộc anh muốn làm gì? Nhục nhã cô có ý nghĩa như thế sao?

Có trời mới biết, khi thấy anh tay trong tay cùng xuất hiện với Tiếu Như Nghê, trong nháy mắt đó, lòng khó chịu đến cỡ nào. Cô nhớ trước đây không lâu, rõ ràng cũng không phải lâu lắm, cô cũng đã khoác tay anh tham gia tiệc sinh nhật của Nam Cung Như.

Nhưng hiện tại, lại đổi thành một người khác.

Cắn cắn môi dưới, Tô Lưu Cảnh nỗ lực kìm chế nỗi bi thương đang dâng trào, cố gắng khắc chế mình không suy nghĩ tiếp nữa, những thứ kia đã sớm trở thành chuyện quá khứ rồi.

"Xin hỏi, cô là Tô Lưu Cảnh tiểu thư đúng không?", một ký giả đi tới hỏi.

Tô Lưu Cảnh cả kinh, nhìn người đàn ông diện mạo không quá nghiêm chỉnh kia: "Anh là. . . . . ."

Ống kính máy ảnh ngày một gần hơn, người đàn ông kia bén nhọn hỏi: "Quãng thời gian trước người phụ nữ của tổng giám đốc Hình lộ diện ra ngoài hẳn là cô rồi, xin hỏi được làm một trong những vai chính, cô thấy thế nào đối với việc tổng giám đốc Hình vứt bỏ niềm vui mới để tìm tình yêu cũ?"

Tô Lưu Cảnh sửng sốt mở to mắt, kinh hoảng nhìn vào ống kính đang nhắm thẳng vào mình, giơ tay lên tránh né nói: "Không phải! Tôi không phải! Đừng có chụp tôi!".

Tên ký giả kia làm sao dễ dàng bỏ qua cho cô như vậy, trắng trợn hỏi: "Quan sát tỉ mỉ chúng tôi đã phát hiện ra, cô và Tiếu tiểu thư dáng dấp vô cùng giống nhau, chẳng lẽ tổng giám đốc Hình chỉ coi cô như vật thay thế sao? Đối với việc này cô có suy nghĩ gì? Xin hãy trả lời!".

Từng vấn đề tàn khốc đều được lôi ra thẳng thừng, giống như đao thương quét tới, khiến Tô Lưu Cảnh không thể nào che giấu.

Tô Lưu Cảnh liều mạng tránh né ống kính, cùng với những chủ để bén nhọn kia, thét to: "Tránh ra! Tôi không phải! Tôi không phải!"

Bên này xôn xao rất nhanh đã thu hút rất nhiều sự chú ý của mọi người, không ít ký giả trong giới cũng chạy tới đây, vây xung quanh Tô Lưu Cảnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play