Tiêu Kiến Đức cầu khẩn con trai mình, ông không hy vọng con trai hiểu lầm mà làm cho một gia đình tốt đẹp bị rung chuyển, mặt khác ông thiếu Triệu Linh quá nhiều, ông không cách nào bỏ mẹ con họ qua một bên không quan tâm. Quả thật ông không có làm được, chỉ có thể tận lực cân bằng hai bên. Nhưng con trai lại biết được, ông không thể mất đi đứa con trai này, bởi vì ông muốn đứa con trai ưu tú này của mình thừa kế tất cả những gì ông có. Cũng chỉ có nó mới có thể đưa tập đoàn Trí Mỹ đi lên một đỉnh cao mới.
“Vân Đào, con vẫn còn nghe ta nói đó chứ?” Tiêu Kiến Đức thấy Tiêu Vân Đào bắt đầu trầm mặc, trong lòng cũng cảm thấy rối rắm khó chịu.
Nếu như ông chưa bao giờ trở về tìm Triệu Linh, muốn nhìn xem cô ấy sống có tốt hay không thì cũng sẽ không gặp những chuyện sau này. Nhưng chuyện không có nếu như, tất cả đều đã xảy ra, ông chỉ có thể chịu trách nhiệm của mình.
Đôi lông mày của Tiêu Vân Đào nhíu lại, trên mặt cũng không còn nụ cười bỡn cợt nữa, trong mắt chỉ còn lại sự nghiệm túc cùng chăm chú. Ánh mắt của anh ta lạnh lẽo, đen như mực, còn ánh sánh nhỏ có lúc sáng lúc tối.
“Cha, con đã nói con rất đồng tình với bọn họ, đứng ở lập trường của con cong không thể nào tiếp nhận được người tình cũ cùng con gái riêng của người, bất luận Triệu Linh vì người bỏ ra bao nhiêu, đối với con không có bất kỳ mối quan hệ nào, bà ấy đối với con chỉ là người xa lạ. Dù sao con cũng là con trai của mẹ, con thương mẹ con, con sẽ không cho phép bất kỳ một ai làm tổn thương đến bà, người là chồng của bà, người cũng có trách nhiệm không để cho ai làm tổn thương bà, mà lừa gạt cũng là một loại trong đó, cho nên xin cha hay cho mẹ con một câu trả lời thỏa đáng. Nếu không con chỉ có thể nói một câu xin lỗi với người.” Đáy mắt Tiêu Vân Đào u ám, giống nói quả quyết: “Cha, người có thể bồi thường cho bọn họ, có thể cho bọn họ tiền, con không có bất kỳ ý kiến gì. Nếu như người muốn biết tình huống của bọn họ, người có thể cho người khác đi nhìn, sau đó nói lại cho người biết, người cũng có thể thuê người giúp việc giỏi đi chăm sóc bọn họ, những điều này còn đều có thể chấp nhận. Nhưng con không thể chấp nhận người tự mình đi, người không nên đi gặp họn họ, người đi thăm mẹ con bọn họ, người có biết ý tứ này là gì không? Người và bọn họ ở sau lưng mẹ của con có phải là một ngôi nhà khác hay không. Tình huống như thế người nói con có thể đồng ý hay sao? Cho nên xin cha, người dừng lại có được không? Người như vậy là đã làm tổn thương cả hai người phụ nữ, người lại càng đặt Triệu Linh vào tình cảnh vị trí tiểu tam đi phá hoại gia đình nhà người khác? Người như vậy không phải là đang giúp bà ấy, mà là đang hại bà ấy.”
Tiêu Vân Đào cũng cầu khẩn cha mình, không hy vọng mọt gia đình hạnh phúc bị phá tan: “Cha, nếu như người yêu mẹ, cũng không nên lừa gạt bà. Nếu như người đối với Triệu Linh vẫn còn tình cũ, vậy thì người nen nói rõ ràng, cuối cùng thì người chọn ai, làm sao người có thể hưởng hết tề nhân chi phúc(*)?”
*: có được may mắn được cả thê lẫn thiếp.
Tiêu Kiến Đức thở một hơi thật dài, buồn bực trong lòng vẫn không thể nào giải quyết được: “Vân Đào, cha đã từng rất yêu Triệu Linh, nhưng hiện tạo đối với ta tình cảm với Triệu Linh đã qua rồi. Ta đối với cô ấy chỉ còn lại mắc nợ cùng đồng tình, ta chỉ muốn nửa đời sau của cô ấy trôi qua tốt hơn một chút, có thể bỏ qua những khổ sở mà thôi. Ta với mẹ con đã đi cùng nhau lâu như vậy, làm sao ta có thể buông tay của mẹ con được? Cái này con nghĩ cũng đừng có nghĩ, bởi vì căn bản là không thể nào.”
“Vậy thì tốt, nếu như đã là quá khứ, như vậy thì người cũng nên biết phải làm như thế nào mà.” Tiêu Vân Đào mong cha mình có thể làm được là tốt nhất, đây là kỳ vọng duy nhất của anh ta: “Cha, con có một câu muốn nói ro ràng. Thẩm Giai Liên là một người phụ nữ tâm thuật bất chính(**) cho nên vĩnh viễn con sẽ không chấp nhận còn cùng cô ta chảy chung một dòng máu. Người cũng không cần bị dáng vẻ bề ngoài vui vẻ của cô ta mà bị lừa, nội tâm cô ta so với rắn độc còn độc hơn. Người chưa có thử qua cho nên người sẽ không biết. Người phụ nữ này so với tưởng tượng của người thì tâm cơ còn âm hiểm hơn. Đừng tưởng rằng cô ta là con gái của người, người có thể che chở cho cô ta, nhưng nếu như cô ta ở dưới mí mắt của con làm sai chuyện gì, con tuyệt đối sẽ không có bỏ qua, càng sẽ không nương tay. Người có ra mặt thì con cũng sẽ không có tôn trọng đâu, cho nên người tốt nhất nên nói với cô ta biết về sau nên an phận một chút, nếu như có ý nghĩ rục rịch ngóc đầu dậy, như vậy cũng chỉ là tự đào hố chôn mình mà thôi. Nếu như người không muốn một ngày nào đó mà cô ta gây ra đại họa mà không giải quyết được, thì tốt nhất nên giáo dục cô ta tốt một chút.”
**: là người có lòng dạ không ngay thẳng.
“Con bé đã làm chuyện gì mà để cho con chán ghét nó như vậy?” Tiêu Kiến Đức không hiểu, liền hỏi một câu, dù sao con trai ông tùy tiện căm hận một người, đặc biệt là phụ nữ, mà lại có thể làm cho nó chán ghét như vậy thì nhất định nó có lý do gì đó.
“Nếu như cha muốn biết thì nhân cơ hội này con nói cho người biết.” Tiêu Vân Đào cũng không phải là người thích nói xấu người khác, chỉ là Tiêu Kiến Đức đã mở miệng hỏi anh ta, thì anh ta sẽ dựa vào đó mà mở lời, tốt nhất là nên làm cho cha tỉnh lại, nói cho ông biết ông có một người con gái tốt như thế nào: “Vào thời điểm chúng con học đại học cô ta thích A Thần lại nhờ Lâm Tĩnh Hảo đi tỏ tình giúp cô ta, nhưng A Thần lại trêu Lâm Tĩnh Hảo, khi hôn cô ấy lại bị Thẩm Giai Liên nhìn thấy hiểu lầm là Lâm Tĩnh Hảo có quan hệ mập mờ với A Thần, cô ta cho là Lâm Tĩnh Hảo cản trở cô ta rồi đoạt mất A Thần, lại không có phân rõ trắng đen trả thù Lâm Tĩnh Hảo, cô ta âm thầm cướp đi bạn trai của Tĩnh Hảo là Cao Minh Tông, âm thầm chiếm giữ năm năm, lại còn vừa làm bạn tốt của Lâm Tĩnh Hảo. Cô ta dừng mọi cách để Cao Minh Tông hiểu lầm, căm hận Lâm Tĩnh Hảo, làm cho bọn họ chia tay rất đau đớn. Cho tới bây giờ cô ta vẫn coi Lâm Tĩnh Hảo là cái đinh trong mắt, cái gai đâm trong thịt, muốn bức cô ấy vào góc chết. Cô ta bây giờ đang ở chung một chỗ với Cao Minh Tông, rồi lại không nhìn được A Thần với Lâm Tĩnh Hảo có quan hệ tốt, cô ta lại dây dưa không ngớt với A Thần, như vậy có thể nhìn thấy lòng cô ta ích kỷ nhỏ mọn như thế nào. Hiện tại cô ta là con gái của người, thân phận hiển nhiên sẽ cao hơn, nói không chừng lại càng thêm phách lối đến mức nào. Làm người không nên quá phách lối, làm nhiều chuyện hại người, một ngày nào đó báo ứng từ từ đến trên người. Người xấu con đã làm, người tốt con cũng đã làm, còn lại chỉ nhìn cha mà thôi.”
“Nếu như Giai Giai có lỗi, ta tự nhiên sẽ nói nó.” Tiêu Kiến Đức gật đầu: “Nhưng con cũng không thể vì một người ngoài mà trách móc nặng nề như vậy đối với Giai Giai chứ? Có lẽ trong này có hiểu lầm gì đó.”
“Cha, con đã nói con sẽ không thừa nhận Thẩm Giai Liên là em gái của con, hơn nữa Lâm Tĩnh Hảo là bạn tốt của con. Nhân cách của cô ấy với Thẩm Giai Liên tốt hơn rất nhiều, nếu không A Thần sẽ không si tình cô ấy những năm năm.” Tiêu Vân Đào bất mãn vì cha mình nói Lâm Tĩnh Hảo là người ngoài, ở trong lòng anh ta cô ấy giống như em gái của anh ta vậy: “Cha, cô ấy mới giống em gái của con, con không đồng ý người xem nhẹ cô ấy.”
Tiêu Vân Đào nói xong, sau đó nhìn cổ tay đang đeo chiếc đồng Vacheron Constantin nổi tiếng của mình một chút, anh ta rất thích nhãn hiệu này, trong nhà có rất nhiều cái cũng là nhãn hiệu này những khác nhau về kiểu dáng: “A Thần còn đang đợi con... con đi trước.”
Tiêu Vân Đào đứng dậy, không có dừng lại, sải bước rời đi. Anh ta vừa mới rời khỏi phòng lấy điện thoại di động gọi cho Cố Hạo Thần: “Đang ở đâu?” Cố Hạo Thần nói địa chỉ, Tiêu Vân Đào liền lớn tiếng nói: “Mình cũng ở quán cà phê này, mới đi từ trên lầu xuống.......”
Sau đó anh nhìn xung quanh, thì thấy Cố Hạo Thần đang ngồi ở trong góc vẫy tay bảo anh ta tới. Tiêu Vân Đào cúp điện thoại di động, rồi sải bước đi qua, ngồi vào bên cạnh Cố Hạo Thần, sau đó gọi một ly nước éo hoa quả.
“Cà phê anh không có uống đủ sao, giờ còn uống nước trái cây?” Lâm Tĩnh Hảo cũng uống nước trái cây, cô không có uống cà phê, chỉ sợ đêm không có ngủ được, hơn nữa còn hại dạ dày.
“Chỉ lo nói chuyện, một miếng nước cũng không được uống.” Tiêu Vân Đào duỗi dài cánh tay ra, tùy ý đặt lên thành ghế sofa, dáng vẻ rất lười biếng, nhưng cũng rất mê người, một phút trôi qua phái nữ đều đưa ánh mắt trên mặt của bọn họ: “Huống chi khi đó làm gì có ý định uống cà phê, chỉ muốn giải quyết vấn đề này như thế nào.”
“Chuyện kia đã nói xong rồi.” Trước mặt Cố Hạo Thần là một ly sô đa, Lâm Tĩnh Hảo không muốn anh uống cà phê, nói là sẽ hại dạ dày. Tự nhiên là anh sẽ nghe theo.
“Ừ, nói xong rồi, tuy nhiên cũng mệt chết người. So với đi họp còn mệt hơn.” Tiêu Vân Đào xoay xoay cổ, cảm giác thần kinh cũng bị đè nén.
“Nói như thế nào rồi?” Cố Hạo Thần có chút bận tâm, chuyện như thế này rơi vào gia đình người nào ở thủ đô cũng là một vấn đề khó khăn.
“Không khí hết sức hòa hợp, chỉ là phải nhìn xem ba mình làm thế nào thôi.” Tiêu Vân Đào cười nhàn nhạt, còn đá lông nheo với nữ khách hàng đi qua đang nhìn anh ta chằm chằm, thật là giỏi cợt nhả, làm cho nữ khách hàng có gương mặt Lolita mặt đỏ tim đập chạy ra. Khả năng là chịu không nổi mị hoặc của Tiêu Vân Đào làm cho mừng rỡ hít thở không thông.
“Tiêu Vân Đào, anh thật sự quá lăng nhăng luôn đó.” Lâm Tĩnh Hảo khuấy khuấy ống hút, lời nói nói ra cũng mang theo ý xấu.
“Đây chính là sức quyến rũ của đàn ông.” Tiêu Vân Đào cầm ly nước trái cây trên bàn uống ực một hớp, lúc nuốt xuống yết hầu đầy khêu gợi cũng chuyển động lên xuống: “Cho nên hãy làm cho A Thần thỏa mãn thật tốt, nếu không có thể sẽ bởi vì đói khát mà đi ra ngoài kiếm ăn đó nha.”
Gương mặt trắng nõn của Lâm Tĩnh Hảo liền hiện lên một vệt hồng đầy mê người, ánh mắt lại chú ý đến trên mặt của Cố Hạo Thần, đôi mắt trong suốt của cô khẽ chớp chớp: “Anh........ Có không?”
Cô đã cự tuyệt anh, không muốn để cho gạo nấu thành cơm quá sớm, như vậy thì anh sẽ vì việc cô cự tuyệt mà nảy sinh ý định đi ra ngoài tìm người phụ nữ cùng chung ý tưởng đó chứ? Cao Minh Tông cũng bởi vì cô cự tuyệt mà mới xảy ra quan hệ với Thẩm Giai Liên. Đàn ông thật sự không thể giữ được mình hay sao?
Cố Hạo Thần cũng nhìn chằm chằm Tiêu Vân Đào gương mặt tuấn tú nở nụ cười: “Người trong lời nói là cậu đi, không nên lôi mình xuống nước.”
“Đường nghiêm túc như vậy có được không? Mình cũng không phải vì suy nghĩ cho tính phúc của hai người hay sao. Đàn ông nghẹn lâu ngày sẽ không thể, mà phụ nữ không được làm dịu dàng thì sẽ bị khô héo.” Tiêu Vân Đào vẫn nở nụ cười thật sâu, nói lý luận lớn: “Lâm Tĩnh Hảo, không cần nói với tôi là chưa có chuyện gì xảy ra cả. Vậy thì tôi sẽ hoài nghi sức quyến rũ của A Thần rồi, hoặc là cô không yêu cậu ấy nhiều như vậy.”
“Tại sao một người đàn ông và một người phụ nữ ở chung với nhau thì nhất định sẽ xảy ra chuyện gì đó chứ? Như vậy không phải rất tốt hay sao?” Lâm Tĩnh Hảo liếc mắt Tiêu Vân Đào một cái.
“Rất tốt? Vậy là ý của cô là muốn A Thần tiếp tục ăn chay. Mặc dù ăn chay rất có lợi cho cơ thể, nhưng không có thịt thì sẽ thiếu dinh dưỡng đó.” Tiêu Vân Đào dùng khóe mắt quan sát sắc mặt của Cố Hạo Thần, thấy anh bình tĩnh cầm ly sô đa lên khẽ nhấp một ngụm, giống như không quan tâm đến vấn đề này: “Cậu ấy là người đàn ông bình thường, muốn ăn thịt cũng là điều dễ hiểu. Tĩnh Hảo, cô hãy bố thí cho cậu ấy ít thịt để ăn đi.”
Tiêu Vân Đào làm cho Lâm Tĩnh Hảo cảm thấy mình có lỗi thật là bình thường: “Cố Hạo Thần, quen em làm cho anh cảm thấy rất uất ức sao?”
“Không biết.” Cố Hạo Thần lắc đầu, nhẹ nhàng nói nhỏ: “Cậu ấy đang nói bậy, em cũng muốn nghe theo cậu ấy rồi sao? Em cũng không phải cũng biết Vân Đào là người không thịt không vui sao? Hơn nữa cậu ấy nói là cảm nhận của cậu ấy, mà anh cùng cậu ấy làm sao có thể đánh đồng được đúng không?”
Tiêu Vân Đào thấy Cố Hạo Thần có thể có vẻ mặt dịu dàng đến mức muốn chảy nước như vậy, lại còn nói giống như là mình là một người ăn chay nữa chứ. Gương mặt tuấn tú của anh ta hết hồng lại xanh. Anh ta dùng khuỷu tay mình huých Cố Hạo Thần một cái: “Mẹ kiếp, Cố Hạo Thần, lời này cậu nói không phải phụ lòng Tĩnh Hảo hay sao, không phải là phụ lòng làm giác của chính mình hay sao? Mình không tin cậu ở trước mặt Lâm Tĩnh Hảo lại không có chủ ý xấu nào. Sói đội lốt cừu chính là nói cậu đó.”
Ở trước mặt Lâm Tĩnh Hảo Tiêu Vân Đào lại nói chuyện giống như đang nói với những công tử ăn chơi như vậy còn nói trắng trợn ra nữa. Căn bản là đã quên từ nhỏ đến lớn Lâm Tĩnh Hảo sống rất đơn thuần ngây thơ. Mặc dù cô có thể nghe hiểu được ý tứ, nhưng cũng không thể đại biểu là cô có thể ở trong khoảng thời gian ngắn tiếp nhận cùng tiêu hóa được. Cho nên hậu quả là cô uống nước trái cây đến mức bị sặc, ho rất là nhiều, cả gương mặt cũng đỏ lên, giống như hoa đào rất mê người.
Cố Hạo Thần lập tức đứng dậy đưa cốc sô đa đến trước mặt cô: “Uống một hớp đi cho dễ thở.” Một tay khác nhẹ nhàng vỗ lên lưng của cô, hy vọng làm như vậy có thể làm cho cô dễ chịu hơn một chút.
“Em........ Em không sao.” Lâm Tĩnh Hảo vừa ho vừa khoát tay với Cố Hạo Thần là cô không có chuyện gì, để làm cho anh không lo lắng: “Là em không chú ý, uống nước quá gấp.”
Trên gương mặt ôn hòa tuấn tú của Cố Hạo Thần đầy âm u, ánh mắt trách cứ rơi vào trên người Tiêu Vân Đào: “Tiêu Vân Đào, cậu đừng có nói nữa.”
“Mình lại không có nói gì mà.” Tiêu Vân Đào nhún vai đầy vô tội, giương hai tay ra.
Cố Hạo Thần ném cho anh ta một ánh mắt giết người, Tiêu Vân Đào liền ngậm miệng lại: “Được, mình uống nước uống nước, thật là khát nước quá.”
Sau đó anh ta quay đầu, ánh mắt di chuyển chung quanh trong quán cà phê, thưởng thức các loại mỹ nữ. Vừa lúc đó có một bóng dáng quen thuộc rơi vào tầm mắt của anh ta, cô ấy khẽ cười đầy yếu ớt, khóe mắt đuôi mày đều mang nét quyến rũ, lộ ra hương vị mỹ nhân rất đặc biệt, loại mỹ nhân mang vẻ đẹp trẻ trung cộng thêm sự cuồng nhiệt không thể ngăn cản.
Tiêu Vân Đào lễ phép gật đầu một cái, cũng không có nhìn lâu, thu hồi lại tầm mắt.
Lúc này Cố Hạo Thần ngồi vào bên Cố Hạo Thần Lâm Tĩnh Hảo, cô ấy cũng chầm chậm đi qua.
“Cậu còn không về đi?” Cố Hạo Thần thấy Tiêu Vân Đào không hề có ý định đi, nhắc nhở anh ta: “Chuyện của cậu xong rồi thì cũng nên đi về đi.”
“Cậu chê mình chướng mắt thôi.” Tiêu Vân Đào một tay chống cằm, tự giễu nói: “Mình không ngại làm kỳ đà cản mũi hy sinh bản thân để chiếu sáng cho người khác.”
“Cậu nói đúng rồi, thế giới của chúng mình chỉ có hai người không thể có người thứ ba.” Cố Hạo Thần sợ anh ta lại nói thêm những lời gì không hay ho nữa. Lâm Tĩnh Hảo có thể kinh ngạc nhưng không làm cô ấy hoảng sợ được.
Tiêu Vân Đào gật đầ: “Vậy mình đi là được. Mình cũng có thể tự biết được. Chỉ là trước khi đi mình có chuyện muốn nói với hai người.”
“Cậu khỏi phải nói tránh cho lãng phí thời gian.” Cố Hạo Thần đang nóng lòng đuổi anh ta đi.
“Cố Hạo Thần, Vân Đào nhất định là có chuyện quan trọng muốn nói cùng anh. Anh hãy nghe anh ấy nói đi.” Lâm Tĩnh Hảo ngăn cản ý định muốn đuổi người của Cố Hạo Thần.
“Chỉ có Tĩnh Hảo là hiểu lòng người.” Tiêu Vân Đào nở nụ cười thật to, rất là tán thưởng.
Tiêu Vân Đào cầm ly cà phê, ánh mắt nhìn vào mặt nước, cảm giác có chút mông lung. Anh ta kể lại chuyện xưa mà Tiêu Kiến Đức đã nói cho anh ta nghe một lần nữa. Cố Hạo Thần cùng Lâm Tĩnh Hảo lắng nghe rất cẩn thận, cũng may gương mặt Cố Hạo Thần cũng rất bình tĩnh, nhìn không ra sự thay đổi nào. Ngược lại Lâm Tĩnh Hảo, mềm lòng, lương thiện, nghe được thì trong mắt xuất hiện nước mắt, vì chuyện xảy ra với Triệu Linh cảm thấy rất đau lòng.
Sau khi anh ta nói xong, trong lòng anh ta cũng cảm thấy thoải mái rất nhiều: “Ba mình thiếu mẹ của Thẩm Giai Liên, ông ấy nói muốn đền bù cho mẹ con bọn họ. Cậu nói xem nếu là cậu thì mình nên làm như thế nào?”
“Mẹ của Thẩm Giai Liên thật đáng thương, bị tội nhiều năm như vậy, mà phần khổ này do cha cậu tạo thành. Mà bà ấy dũng cảm chịu đựng sống tiếp không phải chỉ vì Thẩm Giai Liên mà còn vì phần tình cảm đối với cha của cậu nữa, nếu không sao có thể có nhiều nghị lực kiên cường đến như vậy. Vân Đào, cha của anh thiếu bà ấy rất nhiều, bồi thường cho họ là phải, trên thực tế bọn họ cũng không có trao đổi nhiều về tình cảm. Anh xem người đó như là bạn của cha anh, hiện tại cần người chăm sóc, anh cứ coi bà ấy như là một trưởng bối là tốt rồi, không cần coi bà ấy là mẹ của Thẩm Giai Liên.” Lâm Tĩnh Hảo chính là một người có tâm đồng tình tràn lan: “Hạo Thần, anh cảm thấy thế nào?”
“Mặc dù chuyện của mẹ Thẩm Giai Liên rất đáng để nhiều người đồng tình, nhưng bây giờ bác Tiêu cũng đã có gia đình của mình. Cứ coi như mắc nọ bà ấy thế nào, cũng không thể hi sinh gia đình cùng người thân để đền bù cho bà ấy. Hơn nữa làm như vậy đối với một người không biết chuyện gì như bác gái Tiêu cũng một loại lừa gạt. Người trên thế giới này không người nào muốn sống trong hồ đồ, cũng không người nào muốn sống trong lừa gạt.” Cố Hạo Thần rất lý trí, anh nhìn Lâm Tĩnh Hảo: “Tĩnh Hảo, có một số chuyện không phải đồng tình là có thể giải quyết được. Vân Đào, quyền lựa chọn thuộc về bác Tiêu, mình tin tưởng bác ấy có thể làm thật tốt. Chuyện này không thể giấu giếm quá lâu, hãy cùng bác gái Tiêu nói chuyện thật tốt một lần đi, chuyện đã xảy ra, chúng ta không thể thay đổi được, chỉ có thể ép tổn thương xuống thấp nhất mà thôi.”
“Đây cũng là ý muốn của mình.” Tiêu Vân Đào đồng ý với biện pháp của Cố Hạo Thần, chỉ là khoảng cách giữa hai đầu lông mày vẫn chưa có thả lỏng: “Có một chuyện mình vẫn chưa có nghĩ thông. Cậu nói xem mẹ Thẩm Giai Liên là một người phụ nữ lương thiện cùng ẩn nhẫn như vậy, tại sao trên người Thẩm Giai Liên lại không di truyền bất cứ một điểm tốt đẹp nào từ trên người của bà ấy vậy? Hơn nữa mặc dù ba mình là một thương nhân, ở trên thương trường tất nhiên sẽ dùng một chút thủ đoạn, nhưng cũng sẽ không âm hiểm điên cuồng giống như Thẩm Giai Liên vậy.”
“Cậu hoài nghi Thẩm Giai Liên không phải con gái của bác Tiêu? Không phải em gái của cậu?” Cố Hạo Thần khẽ nhíu mày, từ trong ánh mắt của Tiêu Vân Đào anh đã đọc được ý tứ của anh ta.
“Mình không có thừa nhận Thẩm Giai Liên là em gái của mình.” Tiêu Vân Đào uống một ngụm cà phê, mặc cho hương vị của cà phê chảy xuống, nhất thời việc thưởng thức này làm cho hương vị của cà phê thuần khiết và thơm hơn: “Cậu nói cái đó cũng chỉ có thể có khả năng. Khi đó Triệu Linh đã có chồng,bà ấy còn kết hôn sớm hơn cả ba mình, vẫn không có đứa bé, làm sao có thể cùng bà mình mới có một lần thì đã có? Đây không phải làm cho người ta nghi ngờ hay sao? Hơn nữa hiện tại cái gì cũng có thể làm giả, Thẩm Giai Liên có phải là con gái của ba mình hay không thật sự là có thể nghi ngờ.”
“Nếu như cô ta thật sự là con gái của ba cậu,thì như vậy bọn họ xuất hiện trước mặt ba cậu rốt cuộc là có mục đích gì?” Đây mới là trọng điểm, Cố Hạo Thần cùng Tiêu Vân Đào nhìn nhau cười một tiếng: “Chẳng lẽ là vì tiền, vì địa vị của nhà họ Tiêu bây giờ?”
“Có lẽ cảm thấy cuộc sống của mình như vậy đã lâu rồi, bây giờ muốn sống thật thoải mái. Ai cũng không muốn sống trong địa ngục, thiên đường thật sự rất đẹp.” Mười ngón tay của Tiêu Vân Đào đan vào nhau: “Một ngày nào đó cái đuôi hồ ly của bọn họ cũng sẽ lộ ra thôi. Coi như Triệu Linh không muốn, chuyện xưa của họ là thật, như vậy Thẩm Giai Liên nhất định cũng sẽ không là người sống cuộc sống bình thản.”
“Nếu Thẩm Giai Liên thật giống như hai người nói, bởi vì mục đích mà muốn đến gần nhà họ Tiêu, mà cô ta cũng không phải con gái của nhà họ Tiêu, cộng thêm chuyện xưa của Triệu Linh nói là giả, như vậy thì họ thật sự rất đáng sợ.” Vừa nghĩ đến loại khả năng này, Lâm Tĩnh Hảo cảm thấy một đợt khí lạnh thổi qua sống lưng: “Trên thế giới này sao lại có người có lòng dạ cùng tâm cơ như vậy chứ.”
“Đó là bởi vì cuộc đời này có quá nhiều người đáng ghe têm không bị em nhìn thấy.” Cố Hạo Thần xoa nhẹ chóp mũi của cô một chút: “Anh nghĩ em cũng đã có ý nghĩ của mình rồi.”
“Dù sao thì mình cũng không thể để Thẩm Giai Liên dễ dàng phá hư gia đình của mình được.” Tiêu Vân Đào đã chuẩn bị tốt để kháng chiến lâu dài: “Mình rất có kiên nhẫn để đợi con mồi, chỉ cần con mồi từng bước từng bước một mắc câu, đến lúc đó mình có thể thu lưới được rồi.”
“Như vậy đã nghĩ xong, vậy thì về nhà tắm rửa rồi ngủ một cái.” Cố Hạo Thần lấy chìa khóa xe từ trong túi quần ra, để trước mặt Tiêu Vân Đào: “Cậu tự lái xe về trước đi. Mình đưa Tĩnh Hảo về nhà trước đã.”
“Đi đường cẩn thận.” Tiêu Vân Đào vẫy tay hẹn gặp lại cùng bọn họ.
Còn tiếp!!!!!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT