“Minh Tông, em cúp máy trước đây.” Lâm Tĩnh Hảo vội vã kết thúc cuộc trò chuyện cùng với bạn trai.
Lâm Tĩnh Hảo luôn hoạt bát đáng yêu thấy Thẩm Giai Liên một chút tinh thần cũng không có, trong lòng lại càng cảm thấy tự trách cùng khó chịu. Nhưng tình cảm không thể miễn cưỡng được, cô cũng không biết nên làm cái gì cho cô ta. Chẳng qua là hi vọng cô ta có thể mau chóng vượt qua chuyện thất tình này, lại một lần nữa nở được nụ cười.
“Giai Giai, mình không sao, mỗi ngày mình đều có thể cùng Minh Tông ăn cơm trưa, ít đi một ngày cũng không sao, mình sẽ ở chung với cậu.” Lâm Tĩnh Hảo ngồi ở mép giường, muốn chuyển dời suy nghĩ của cô ta: “Mình kế chuyện cười cho cậu nghe nhé.”
Mà cuộc điện thoại giữa cô và Cao Minh Tông, cộng thêm với những lời nói dễ nghe vừa rồi của Lâm Tĩnh Hảo, Thẩm Giai Liên nghe vào không thể nghi ngờ là cô đang khoe khoang tình yêu cùng hạnh phúc của cô, đang cười nhạo khổ sở cùng mất mác của cô ta. Thẩm Giai Liên càm thêm căm hận đối với Lâm Tĩnh Hảo. Trong lòng cô ta thề sẽ có một ngày nào đó cũng muốn làm cho Lâm Tĩnh Hảo nếm qua nỗi khổ sở của cô ta như ngày hôm nay.
“Tĩnh Hảo, cậu có thể để cho mình yên tĩnh một chút được không?” Thẩm Giai Liên nằm trên giường nghiêng người đưa lưng về phía cô, giọng nói có chút lạnh lùng: “Cậu đi đi.”
“Giai Giai......... Vậy cũng được.” Cuối cùng Lâm Tĩnh Hảo vẫn gật đầu, thời điểm cô gặp phải chuyện buồn phiền cũng thích yên tĩnh ở một mình: “Vậy lát nữa mình mua cơm trưa về cho cậu nhé, cậu muốn ăn cái gì?”
“Tùy tiện thôi.” Cô ta vốn muốn nói là ăn không vào, nhưng cô ta biết Lâm Tĩnh Hảo sẽ nói không ăn cơm là không có tốt... Những lời nói quan tâm đó, cô ta chịu không có được, đột nhiên cô ta thay đổi:
“Cậu không cần phải gấp gáp quay trở về, mình ngủ một giấc sau đó sẽ tự mình đi ăn cơm được mà.”
Lúc Lâm Tĩnh Hảo rời đi vẫn không có yên lòng dặn dò cô ta nếu có chuyện gì thì gọi điện thoại cho cô, Thẩm Giai Liền liền nhắm mắt giả vờ ngủ.
Thẩm Giai Liên âm thầm cắn môi, biết vậy thì chẳng làm, cô ta thật hối hận để cho cô giúp mình tỏ tình, hận việc mình không có não. Nếu chính mình tự đi nói những lời đó thì tình huống có lẽ sẽ không như vậy. Đúng, phải chính mình tự đi nói mới có thành ý, mới có thể có hi vọng.
Nghĩ tới đây, Thẩm Giai Liên không chìm đắm trong bi thương nữa, lập tức từ trên giường bò dậy, chuẩn bị tự mình đi gặp Cố Hạo Thần. Cô ta soi gương rồi mỉm cười, tự cổ vũ mình cố gắng lên. Cô ta trang điểm cho mình bộ dáng vui vẻ đầy tinh tế, đổi một bộ váy liền thân màu vàng nhạt, đứng chiếc gương to vui vẻ xoay người, gấu váy bay lên, giống như một con bươm bướm nhẹ nhành đậu trên một đóa hoa, xinh đẹp động lòng người. Cô ta nhìn vào trong gương cười một tiếng đầy hài lòng, sau đó mang theo một nụ cười đầy tự tin rồi rời đi.
Cô ta tin tưởng chỉ cần tự mình đi, dùng thành ý của mình có thể làm cho anh giao động, như vậy anh sẽ cảm thấy được cô ta đối với anh là rất nghiêm túc, nhất định sẽ hoàn thành giấc mộng của mình.
Thẩm Giai Liên vui mừng đến học viện ngoại thương, thật vất vả mới tìm được Cố Hạo Thần, hơn nữa đang ở phía dưới ký túc xá, Cố Hạo Thần căn bản coi như không nhìn thấy cô, đi lướt qua cô ta để vào ký túc xá. Cô ta giang hai tay ra để ngăn cảm đường đi của Cố Hạo Thần: “Cố Hạo thần, em là Thẩm Giai Liên, em thích anh, anh có thể hẹn hò cùng với em được không?”
Cố Hạo Thần không hiểu cau mày, nhìn cô gái không biết vì cái gì mà ngăn cản đường đi của anh.
“Anh còn nhớ là sáng hôm có một cô gái giúp em tỏ tình cùng với anh không? Thật ra thì người thật sự thích em là anh.” Thẩm Liên Giai giải thích, cũng không muốn nhắc tới Lâm Tĩnh Hảo.
“Bạn học Lâm Tĩnh Hảo?” Dĩ nhiên là anh vẫn còn nhớ, hơn nữa còn khắc thật sâu tên của Lâm Tĩnh Hảo vào trong lòng.
Lâm Tĩnh Hảo! Tại sao anh chỉ nhớ tới Lâm Tĩnh Hảo? Như vậy thì cô ta là cái gì?
“Tôi đã thích cô gái khác rồi. Trừ cô ấy ra tôi sẽ không cùng bất kỳ cô gái nào hẹn hò.”
Cố Hạo Thần trực tiếp cự tuyệt cô ta, trong đầu đã hiện lên bóng dáng xinh đẹp của Lâm Tĩnh Hảo.
“Là ai?” Cô ta hỏi tới cùng, rất nóng lòng muốn biết.
“Đây là chuyện của tôi, tôi không cần phải nói cho cô biết.” Cố Hạo Thần từ chối trả lời, thích một người thí cố thể im lặng thích, không nhất định phải thông báo cho toàn bộ thế giới biết.
“Anh thích Lâm Tĩnh Hảo thật sao?” Thẩm Giai Liên đầy nghi vấn hỏi, luồng khí màu xanh giống như phá ngực của cô ta ra, làm cho cô ta không thể thở nổi.
“Đúng, tôi thích cô ấy.” Trong đáy mắt của Cố Hạo Thần hiện lên tình cảm đầy sau nặng, giống như một sợi dây quất vào trong lòng Thẩm Giai Liên.
“Không, không...” Thẩm Giai Liên lắc đầu liên tục, mặc dù trong lòng có chút chuẩn bị, nhưng khi vừa nghe thấy lời nói từ trong miệng của anh, lòng của cô ta vẫn không nhịn được nhói đau, không muốn tin tưởng sự thực này: “Ang không thể thích cô ta. Cô ta đã có bạn trai, bọn họ hẹn nhau đến lúc tốt nghiệp xong thì sẽ kết hôn, anh thích cô ta cũng vô ích thôi. Cố Hạo Thần, em thật lòng thích anh, em sẽ cho anh cảm giác hạnh phúc, để cho anh trở thành người đàn ông hạnh phúc nhất, được không?”
Cô ta bổ nhào về phía anh, tựa vào lồng ngực rắn chắc cùng ấm áp của anh, hai cánh tay mảnh khảnh ôm thật chặt vòng eo của anh. Hởi thở mang đạm chất đàn ông của anh liền tràn đầy thế giới của cô ta. Cô ta đầy thỏa mãn nhẹ nhàng nhắm mắt lại, nước mắt nhanh chóng chảy xuống khuôn mắt, hoa lê đẫm nước, cực kỳ động lòng người. Muốn dùng sự mềm mại của cô ta để hòa tan sự ngội lạnh của anh.
Người đẹp trong ngực, nhưng Cố Hạo Thần lại không có chút hành động gì. Anh dùng hai tay nắm chặt hai cánh tay của cô ta, đẩy cô ta cách xa lòng ngực của mình, cùng cô ta duy trì một khoảng cách: “Cô ấy có bạn trai là chuyện của cô ấy, tôi thích cô ấy là chuyện của cô ấy, mà tôi cùng với cô cũng căn bản là không thể nào, cho nên cô có thể đi về đi, cô không cần ôm bất kỳ ảo tưởng gì đối với tôi nữa.”
Dứt lời, Cố Hạo Thần xoay người rời đi. Trong nháy mắt khi nghe thấy việc Lâm Tĩnh Hảo có bạn trai, tim của anh như bị ông chích một nhát, thần kinh tràn đầy sự đau đớn.
Thẩm Giai Liên cắn môi, nước mắt tuôn trào, đầu ngón tay bấm mạnh vào lòng bàn tay mềm mại, làm như thế nào cũng không thể làm giảm được sự đau đớn trong lòng.
Lâm Tĩnh Hảo, đến cùng thì cô đã làm cái gì vậy, làm cho Cố Hạo Thần thích cô như vậy? Tại sao tôi phải phí hết tâm tư mới có được một đồ vật, nhưng cô thì không tốn bất cứ sức lực gì mà có được?
“Cố Hạo Thần, Lâm Tĩnh Hảo, các ngươi làm cho tôi đau khổ như vậy thì tôi cũng không thể để cho các người được dễ chịu đâu!” Cô ta giơ tay lau nước mắt trên mặt, đầy oán hận thề.
Thẩm Giai Liên mang theo hận ý đi về quán rượu nổi tiếng cách trường học không có xa chỉ một con đường thôi, sau khi tiến vào Thẩm Giai Liên liền gọi một ly rượu, ngồi vào trong góc, sau đó gọi cho Lâm Tĩnh Hảo một cuộc điện thoại: “Tĩnh nhi, mình đang ở quán rượu, cậu có thể đi uống với mình được không? Mình chỉ muốn uống với một mình cậu thôi, cậu tới nhanh được không?”
Từ hôm nay trở đi cô ta sẽ khiến cho Lâm Tĩnh Hảo phải nếm thử lỗi đau mà cô ta đã phải trải qua.
Thời điểm Lâm Tĩnh Hảo, Thẩm Giai Liên đã có máy phần men say: “Tĩnh nhi, tới cạn chén.” Cô ta nói một tiếng muốn cạn chén cùng với Lâm Tĩnh Hảo. Lâm Tĩnh Hảo khuyên thế nào cũng không được, chỉ có thể cùng điên khùng với cô ta.
Không bao lâu sau, Lâm Tĩnh Hảo lại say khướt trước Thẩm Giai Liên, trong đôi mắt của Thẩm Giai Liên thoáng qua sự không khéo, đưa tay vỗ nhẹ gương mặt Lâm Tĩnh Hảo: “Tĩnh nhi, cậu tỉnh lại đi?” Nhưng mà Lâm Tĩnh Hảo lại không có chút phản ứng nào. Nhìn gương mặt xinh đẹp của Lâm Tĩnh Hảo đang ngủ say, trên môi Thẩm Giai Liên hiện lên một nụ cười thâm độc.
Cô ta lập tức lấy điện thoại ra rồi đi ra ngoài: “Hầu Tử, Lâm Tĩnh Hảo say, nếu như anh có rảnh thì đến chăm sóc cô ta một chút đi.” Ngụ ý là anh ta có cơ hội ngủ cùng vơi người đẹp.
Hầu Tử là biệt danh một người nam sinh đang theo đuổi Lâm Tĩnh Hảo, ỷ vào trong nhà có chút tiền, liền thích theo đuổi những cô gái xinh đẹp. Anh ta đã mơ ước Lâm Tĩnh Hảo rất lâu rồi. Có chuyện tốt như vậy, anh ta đương nhiên là cầu cũng không được.
Thẩm Giai Liên càng nhìn Lâm Tĩnh Hảo thì đôi mắt càng phát lạnh: “Lâm Tĩnh Hảo, là cô bất nhân trước, chớ có trách tôi bất nghĩa, cô làm cho tôi mất người yêu, vậy thì tôi cũng muốn cho cô nếm thử mùi vị khi bị vứt bỏ.”
Lúc này đầu óc Thẩm Giai Liên đã bị sự hiểu làm cũng tức giận làm cho mê muội, cộng thêm tính cách của cô ta tương đối ích kỷ, làm những loại việc tương đối cực đoan kia..., cho nên cô ta muốn trả thù, có làm bạn được hay không căn bản là cô ta cũng không quan tâm. Việc cô ta quan tâm là Cố Hạo Thần đã hôn Lâm Tĩnh Hảo, mà đẩy toàn bộ trách nhiệm việc Cố Hạo Thần cự tuyệt cô ta lên người Lâm Tĩnh Hảo.
Mà Lâm Tĩnh Hảo thế nhưng lại không biết bạn tốt của mình đã đưa cô trở thành kẻ thù đáng ghét nhất, đã âm thầm xé bỏ tình bạn của các cô.
Thẩm Giai Liên lạnh lùng uống rượu một mình chờ đợi người khác đến, đến để hoàn thành tâm nguyện của cô ta, để tạo thành một ác mộng cho Lâm Tĩnh Hảo.
Đợi ở khu vực nghỉ ngơi không bao lâu thì nam sinh có biệt danh là hầu Tử đã tới, lại chỉ nhìn thấy một mình Thẩm Giai Liên đang mân mê ly rượu, trong giọng nói lộ ra sự vội vàng cùng khát vọng: “Tôi tới rồi, Tĩnh Hảo đang ở đâu?”
Hết chương 4.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT