Chỉ nghe thấy tiếng thắng xe bén nhọn cùng tiếng va chạm kịch liệt vang lên, đầu hai chiếc xe liền đụng vào nhau.
Bên trong xe Lâm Tĩnh Hảo liều mạng đạp thắng xe, may mắn thoát khỏi cuộc diện thảm thiết. Nhưng bởi vì quán tính, cho nên khi xe ngừng lại, cả người cô lao về phía trước, trán không tránh kịp đập vào trên tay lái, cấn rách một lỗ, vết thương liền chảy máu, như một đóa hồng mai nở rộ thách thức với tuyết.
Lâm Tĩnh Hảo chỉ cảm thấy trên trán truyền đến đau đớn, giống như kim châm đâm vào, đầu mơ màng. Cô cố nén cảm giác khó chịu, mở cửa xe, xuống xe, chậm rãi tiến lên xem rõ ngọn ngành, thuận tiện nói xin lỗi với chủ xe, dù sao chuyện ngoài ý muốn này là do cô, là cô sai trước.
Chủ xe kia không xuống, người xuống là một tài xế, một người đàn ông trẻ trên dưới 30 tuổi. Anh ta nhìn thấy Lâm Tĩnh Hảo thì cất giọng nói lạnh lẽo: “Tiểu thư, cô lái xe kiểu gì vậy?”
“Thật xin lỗi, tôi......” Cô không biết mình có thể nói gì, chẳng lẽ nói lúc tập lái mà có trốn học sao? Chắc chắn sẽ bị khi dễ châm chọc không có trách nhiệm đối với sinh mạng, “Tôi có thể nói xin lỗi với chủ xe không?” Cô muốn bày tỏ thành ý của mình.
“Thật xin lỗi, không phải ai cũng có thể gặp Boss của tôi.” Giọng nói của người đàn ông trẻ tuổi càng thêm lạnh lẽo.
“Tiên sinh, tôi thật sự xin lỗi, tôi thật sự không cố ý.” Lâm Tĩnh Hảo mềm giọng, hạ thấp tư thế, “Tôi chỉ là muốn nói xin lỗi với ông chủ của anh thôi, tôi không có ý gì khác.”
Ánh mắt của người đàn ông trẻ tuổi như muốn nói cô đang có ý đồ với sếp của anh ta. Điều này khiến cô không khỏi tò mò chủ nhân bên trong xe là người có thân phận địa vị gì. Chỉ là điều này không quan trọng, cô phải nói xin lỗi đồng thời bồi thường, nếu không chú cảnh sát giao thông chắc chắn sẽ không buông tha cho cô.
Mà Hứa Châu thân là cảnh sát giao thông thấy một màn như vậy, liền đi tới đây, theo phép gật đầu với Lâm Tĩnh Hảo, nghiêm túc giữa lông mày không cần bàn cãi, ánh mắt của anh xẹt qua hai người đang đứng nói chuyện, sau đó đưa mắt đến trên người Lâm Tĩnh Hảo: “Xin chào. Tiểu thư, chuyện gì đã xảy ra? Cô chạy như vậy là muốn chết sao?”
“Tôi--”
Hứa Châu tiếp tục chắn lời cô: “Cô không cần nói gì nữa, tôi thấy rất rõ ràng, bằng lái và giấy phép chủ sở hữu xe đâu, đưa cho tôi xem.”
Lâm Tĩnh Hảo không thể làm gì khác hơn là chịu đựng cảm giác choáng váng trên đầu, quay lại trong xe, lấy túi xách ra, móc ra bằng lái đưa cho Hứa Châu. Sau khi anh nhận lấy thì hỏi: “Thế nào?”
Lâm Tĩnh Hảo ngượng ngùng cắn môi một cái, con ngươi chuyển động một cái: “Tôi quên mang theo giấy phép chủ sở hữu xe rồi. Ra cửa gấp quá.” Nhưng thật ra là Cố Hạo Thần không đưa giấy phép sở hữu xe cho cô, cô cũng quên mất. Ai, sao cô lại gặp phải chuyện này.
“Đúng là rất vội, nếu không cũng không đụng vào xe người khác.” Hứa Châu châm chọc một câu, ánh mắt lạnh lùng nghiêm khắc, “Không có giấy phép sở hữu xe tôi có thể hoài nghi chiếc xe này không phải là của cô. Đến đồn cảnh sát khai báo cụ thể đi.”
Sau đó Hứa Châu đi về phía vị đàn ông trẻ tuổi kia, kiểm tra bằng lái cùng giấy phép sở hữu xe, sau đó quay trở lại trước mặt Lâm Tĩnh Hảo. Cô giống như một đứa bé phạm sai lầm, trước mặt Hứa Châu hơi cúi đầu, lộ ra khuôn mặt đáng yêu.
“Đi thôi.” Hứa Châu nhìn thấy khuôn mặt của Lâm Tĩnh Hảo không nhìn được lắc đầu.
Lúc này chủ xe kia bước xuống, là một người đàn ông đẹp trai cao to, mặc dù đeo mắt kính rất to, nhưng vẫn có thể nhìn ra khuôn mặt góc cạnh của anh, lông mày sắc bén. Trên áo sơ mi đen nhánh tinh xảo không có một nếp nhăn, cả người tản ra hơi thở lạnh lẽo. Người đàn ông như vậy tuyệt đối không có thân phận bình thường.
Lúc này có một chiếc xe ferrari danh quý lái tới, người lái xe từ trên xe bước xuống, cung kính giao chìa khóa giao cho anh ta. Lâm Tĩnh Hảo thấy anh ta nhận lấy chìa khóa rồi rời khỏi. Cô lướt qua bên người Hứa Châu, chạy chậm đến chỗ anh ta, nhưng bị người đàn ông trẻ tuổi nhanh chóng chặn lại: “Tiểu thư, người háo sắc không làm như vậy.”
Có thể thấy người đàn ông lạnh lùng này đã khiến vô số cô gái trồng hoa si, cho nên bọn thuộc hạ của anh ta cho là Lâm Tĩnh Hảo đến gần ông chủ cũng vì như vậy.
“Nguyễn Chính.” Người đàn ông hơi nghiêng mắt, ánh mắt sắc bén bên trong tròng kính màu đậm thật mỏng quét tới, môi mỏng nhẹ nhàng khạc ra hai chữ.
Lúc này người đàn ông được gọi là Nguyễn Chính mới buông tay xuống, Lâm Tĩnh Hảo biết anh ta cho phép cô nên liền nói: “Tiên sinh, tôi rất xin lỗi vì đụng vào xe của anh, tất cả tổn thất của anh tôi sẽ bồi thường. Xin anh tiếp nhận thành ý xin lỗi của tôi.”
Anh ta không đáp lại lời nào, mở cửa xe, ngồi lên, khởi động xe rồi lái đi, lúc này ném một câu vào trong gió: “Luật sư của tôi sẽ tìm cô.”
Lâm Tĩnh Hảo không chỉ một lần ngoài ý muốn này, người đàn ông này liền xâm nhập vào thế giới của cô.
Sau đó, Lâm Tĩnh Hảo và Nguyễn Chính bị mời tới đồn cảnh sát, bị bắt trình bày cặn kẽ sự cố hôm nay.
Hứa Châu nhìn ghi chép, mày rậm anh tuấn nhăn lại, có chút lo lắng thay cho cô gái xinh đẹp trước mắt này, xe bị đụng hư là loại nhập khẩu từ Mỹ vào, ở đây không có bán, nếu thật phải bồi thường, không phải là một con số nhỏ đâu.
“Tốt nhất là tìm bạn bè đến bảo lãnh cô đi, nếu không......” Hứa Châu dừng một chút, lời nói còn sót lại không cần nói cũng biết.
Lâm Tĩnh Hảo cầm chặt túi xách, làm khó cô rồi, vừa nghĩ tới cô không chỉ đụng hư xe mới của Cố Hạo Thần, còn làm phiền anh ta đến đồn cảnh sát một chuyến bảo lãnh cô ra, thật không chừa đường sống cho cô mà. Nhưng bây giờ trừ anh ra, cô không nghĩ ra người nào nữa, hơn nữa chuyện này sớm muộn gì anh cũng biết. Cho nên cô cắn răng một cái, không thể làm gì khác hơn là đi ra ngoài gọi điện thoại.
“Vậy đồng chí cảnh sát, tôi ra ngoài gọi điện thoại.” Lâm Tĩnh Hảo lấy điện thoại di động ra, đứng dậy khỏi ghế ngồi đi tới bên cửa sổ, cô cầm điện thoại di động, nhịp tim tăng nhanh từng chút, không biết phải nói sao với anh, “Cố Hạo Thần, phải..... Là em. Em không có quấy rầy anh nghỉ ngơi chứ?”
“Tĩnh Hảo, anh nghỉ ngơi đủ rồi. Em tìm anh có chuyện gì không?” Giọng nói Cố Hạo Thần dịu dàng truyền vào tai cô.
“Cái đó...... Em...... Có chuyện muốn anh giúp một tay.” Đầu lưỡi của cô bắt đầu co lại, trên mặt bất giác nóng ran.
“Đừng khách sáo, nói đi.” Anh đi tới quầy bar trong phòng bếp, rót cho mình một ly nước.
Anh không phải là một người thích ngủ, cho nên sau khi tỉnh lại ngồi trong vườn hoa một lát, hít thở không khí mới mẻ. Khi quay vào rót nước thì nhận được điện thoại của cô.
“Anh không đưa em giấy phép sở hữu xe, cho nên bây giờ em đang ở đồn cảnh sát, anh có thể tới một chuyến không?” Cô hít sâu, ổn định giọng nói của mình, không để cho nó phát run.
Cố Hạo Thần nhíu mày một cái: “Được, anh lập tức đến, em chờ anh một chút.”
Dứt lời, anh thay quần áo rồi ra ngoài, trực giác mách bảo chuyện không đơn giản như cô nói, một phút cũng không dám trễ nãi chạy thẳng tới đồn cảnh sát. Trong đám người liền nhìn thấy Lâm Tĩnh Hảo. Anh bước nhanh về phía trước, đứng bên cạnh Lâm Tĩnh Hảo, lại thấy vết thương bên trên thái dương của cô, trong nháy mắt sắc mặt u ám: “Em sao vậy?”
“Lát nữa em sẽ nói cho anh biết, được không?” Lâm Tĩnh Hảo vén tóc, muốn che kín màu đỏ chói mắt này.
“Em đừng cử động, trên tóc có vi khuẩn, cẩn thận bị nhiễm trùng.” Cố Hạo Thần quýnh lên, liền đưa tay bắt tay của cô giữ lại trong lòng bàn tay. Anh quay đầu, đặt giấy phép sở hữu xe trên bàn làm việc của Hứa Châu, “Đây là giấy phép sở hữu xe.”
Hứa Châu nhìn người đàn ông xuất sắc lạnh lùng sắc bén trước mặt, bên trong khí chất ôn hòa chính là kiêu ngạo bức người. Còn có đáy mắt chứa đầy lo âu và đau lòng không che giấu chút nào với Lâm Tĩnh Hảo, rất thâm tình.
“Chúng tôi có thể đi được chưa?” Cố Hạo Thần thấy Hứa Châu đã kiểm tra qua, “Nếu như còn có chuyện khác xin liên lạc luật sư của tôi, hiện tại tôi muốn dẫn cô ấy đến bệnh viện.”
Hứa Châu gật đầu một cái.
Lâm Tĩnh Hảo đứng lên, cảm giác hoa mắt càng nặng nề đánh tới, khiến đầu cô đau như nứt ra, cơ thể đứng không vững. Cánh tay có lực của Cố Hạo Thần đỡ eo của cô, sau đó không quan tâm đây là nơi công cộng, ôm cô lên, chọc cho sắc mặt của Lâm Tĩnh Hảo càng thêm ngượng ngùng không chịu nổi.
------ lời ngoài mặt ------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT