Mộc Như Lam đi đến
trước phòng bệnh cửa Lam Nhất Dương, gõ gõ cửa, bên trong truyền ra
tiếng rống giận, thanh âm nghèn nghẹn như bị nghẹt mũi, "Con mẹ nó,
cút ngay cho ông!"
Hôm đó, Mộc Như Sâm cùng Mộc Như Lâm đã đánh gãy xương mũi của Lam Nhất Dương.
Mộc Như Lam thoáng chần chừ, sau một lúc, cô cầm cháo trên tay, đẩy cửa
bước vào. Đây là phòng bệnh VIP nên chỉ có một mình hắn, vừa rộng rãi
vừa thoáng mát. Mà lúc này trên giường bệnh, Lam Nhất Dương trên đầu và
mũi đều quấn băng gạc, chân trái còn được bó bằng lớp thạch cao thật
dày, cánh tay phải cũng bị nẹp lại, thoạt nhìn không khác gì xác ướp.
Lúc này xác ướp căn bản không phát hiện có người đứng ở cửa, bởi vì hắn
đang cố hết sức dùng cánh tay trái với lấy quả táo đặt ở trên cái bàn
bên phải đầu giường. Không biết tên nào ác ôn đến thế, lại phớt lờ tay
phải bị thương nghiêm trọng của hắn mà đem quả táo đặt ở bên phải,
ai~...
Lam Nhất Dương thật tập trung, hắn tập trung muốn lấy quả táo đỏ rực kia,
cố gắng đến nỗi khớp xương kêu lên răng rắc, thế nhưng cố thế nào cũng
với không tới, con mẹ nó thật đáng giận! Thiếu niên tức đến hai má đều
đỏ, chết tiệt, hắn muốn ăn táo!
Một bàn tay trắng nõn xinh đẹp vươn ra, cầm lấy quả táo đỏ hắn mơ ước đã lâu.
Lam Nhất Dương kinh ngạc ngẩng đầu, bắt gặp nụ cười nhạt cùng ánh mắt ấm áp của Mộc Như Lam. Hắn bất ngờ, nhất thời nhướn mày, đáy mắt dâng lên một mảnh lo lắng, hắn tất nhiên biết người kia là ai, là chị gái của hai
tên nhóc khốn kiếp kia! Chị gái vô cùng yêu dấu của tụi nó!
"Anh
không sao chứ?" Mộc Như Lam cầm quả táo, đem cháo đặt ở mặt bàn, cháo
cùng đồ ăn được bọc kín, không mở ra là không nghe thấy hương vị, Lam
Nhất Dương cũng không chú ý.
Hắn kéo kéo khóe miệng, nhìn đáy mắt có chút vẻ lo lắng của Mộc Như Lam, "Không sao? Cô xem tôi như vậy
giống ‘không sao’ lắm hả?"
Mộc Như Lam còn chưa kịp đáp lời, Lam
Nhất Dương lại âm hiểm trào phúng: "Tôi nói cho cô biết, chuyện này tôi
tuyệt đối không bỏ qua. Cô cũng không cần lo lắng, tôi không có thói
quen đem chuyện của mình mách với trưởng bối trong nhà. Nhưng hôm nay
kia hai thằng em rùa rụt cổ của cô đánh gãy một chân của tôi, ngày nào
đó tôi sẽ chém què hai chân chúng, chúng đánh gãy mũi của tôi, ngày nào
đó tôi sẽ khoét hai con mắt chúng!"
Lam Nhất Dương cũng chẳng
phải dạng tốt lành gì, nhưng hắn là thiên tài, thường ngày ăn chơi lêu
lỏng nhưng đến thời khắc mấu chốt chỉ cần cố gắng một chút thì liền có
kết quả hơn người. Tư chất tốt là thế, có điều hắn càng ngày càng tệ,
thành cái bộ dạng buông thả như bây giờ. Hắn vốn sống cùng ông ở Úc,
ngặt nỗi ông quản hắn không nổi, mới cho hắn về nước để bố mẹ quản giáo.
Chỉ là người nhà Lam Nhất Dương tuyệt nhiên chẳng thể đoán được rằng, mới
về nước chưa đến một tuần, tên nhóc này lại gây chuyện, đã thế còn là
gây chuyện với hai công tử Mộc gia tiếng tăm lẫy lừng tại thành phố K.
Mộc Như Lam lẳng lặng nhìn hắn, nụ cười nơi khóe miệng vẫn nhu hòa như
trước. Chờ Lam Nhất Dương nói xong, cô mới cầm lấy dao hoa quả, chậm rãi gọt vỏ táo.
Lam Nhất Dương càng nói càng thấy hưng phấn, như đã
muốn đem Mộc Như Sâm cùng Mộc Như Lâm cắt thành tám khối, vừa thấy Mộc
Như Lam gọt vỏ trái cây, vội vàng lên tiếng, "Tôi muốn ăn cả vỏ!"
Động tác của Mộc Như Lam dừng một chút, đưa mắt nhìn Lam Nhất Dương, thấy
hắn có vẻ xấu hổ, cô liền nở nụ cười ôn nhu, "Được rồi."
Lam Nhất Dương nhìn Mộc Như Lam đi vào phòng tắm rửa táo, sau đó đem quả táo đã
bị gọt một phần vỏ đặt ở miệng ly thủy tinh chén bên trái hắn rồi đi về
phía bên phải, định nâng Lam Nhất Dương ngồi dậy thì nhận được một cái
nhích người đầy cảnh giác. Đôi mắt hoa anh đào hẹp dài của hắn nhíu lại, "Cô muốn làm gì?"
"Nằm thì làm sao ăn cơm?" Mộc Như Lam nhìn xuống chiếc túi trên bàn.
Lam Nhất Dương như hiểu ra, khinh thường lên tiếng, "Cô cho rằng làm như
vậy là tôi sẽ bỏ qua cho hai thằng ranh nhà cô sao? Nói cho cô biết, cho dù mẹ cô có cởi hết quỳ ở trước mặt tôi cầu xin thì cũng không có khả
năng đó đâu!" Ông đây không hiếm lạ một chén cháo! Lam Nhất Dương hắn từ trước tới giờ, đi đánh nhau chưa từng có ai dám đụng vào mặt hắn dù chỉ một chút. Thế mà hai tên nhóc kia lại đánh gãy mũi của hắn. Dựa theo
tính tình khó chịu của hắn, mối hận này, hắn nhất định phải bắt đối
phương trả lại gấp 10 lần mới hả dạ!
Mộc Như Lam dừng lại, chậm
rãi đứng thẳng lên. Nụ cười ấm áp trên miệng biến mất, đôi mắt trong
suốt nhìn hắn, mang theo vài phần khiển trách cùng lạnh lùng. Thái độ
hoàn toàn tương phản so với lúc nãy, khiến người ta cảm thấy không tự
nhiên.
Lam Nhất Dương cũng trừng mắt nhìn lại cô.
Cô lên
tiếng, "Anh hiểu lầm rồi. Hôm nay tôi đến đây, không phải vì muốn anh
tha thứ cho em trai tôi. Chỉ là, bọn nó làm sai. Có câu “chị cả cũng như mẹ”, tôi không dạy dỗ hai đứa nó cho tốt, hại anh bị thương, là lỗi của tôi. Vì muốn làm hết trách nhiệm cùng nghĩa vụ nên tiền thuốc men và
xin lỗi tôi đều đã làm cho anh. Nhưng xin anh chớ quên, anh vì lí do gì
mà bị em trai tôi đánh. Anh ở trên đường cái bỗng nhiên nghe được có
người đàn ông lạ tuyên bố muốn ‘cưỡi’ mẹ anh, anh sẽ không tức giận,
không phẫn nộ sao?"
Lam Nhất Dương trợn mắt, há miệng kinh ngạc
nhìn Mộc Như Lam. Hắn không nghĩ tới cô gái luôn có vẻ thiện lương ấm áp mà hắn cho rằng là giả tạo này lại làm ra một phép so sánh như vậy.
Thật ngoài ý muốn, cô gái này có vẻ chân thật đó chứ...
"Cho nên, tôi thay em trai mình xin lỗi anh, hy vọng anh cũng có thể kiểm điểm
lại. Về lời uy hiếp của anh, nếu anh thật sự tính làm như vậy, tôi sẽ
dùng quyền lực hội học sinh báo cáo lên hội đồng quản trị, mời anh rời
khỏi học viện Lưu Tư Lan. Học viện chúng tôi không chào đón xã hội đen
và lưu manh." Mộc Như Lam nói rất nghiêm túc, cô không phải người hay
nói đùa, mà là thật sự sẽ làm như vậy.
Lam Nhất Dương lớn như
vậy, chuyện khiến hắn kinh sợ đến ngớ người, ngoại trừ một lần không cẩn thận gặp phải cảnh ông nội cùng một cô cô ngoại quốc làm chuyện mây
mưa, thì vẫn chưa có lần thứ hai. Mà lý do hắn kinh sợ là vì không ngờ
ông hắn ở cái tuổi đó mà vẫn còn sung sức đến thế. Mẹ nó! Thật không hổ
là ông của hắn, gừng càng già càng cay, uy phong tuổi trẻ mãi không
giảm! Nói không chừng còn có thể cho bố hắn thêm vài đứa em trai em gái, cho hắn thêm vài người cô nhỏ cậu nhỏ! Đương nhiên, lời này nếu hắn nói ra cho ông nghe, chắc chắn sẽ bị lão nhân gia vung trượng quất cho bầm
dập.
Mộc Như Lam không hề đe dọa, nhưng Lam Nhất Dương không hiểu vì sao hắn lại bị kinh sợ, hắn chỉ cảm thấy... bị Mộc Như Lam nói như
vậy, đúng là hắn... cũng có chút không đúng.
Mộc Như Lam thấy hắn ngơ ngác, nghĩ lại, điều nên nói cũng đã nói cả, liền cúi người lấy đồ ăn và cháo trong túi ra.
Lam Nhất Dương quan sát người con gái đang đứng cách hắn không xa. Mái tóc
đen của cô dài gần đến eo, vô cùng mềm mại, xinh đẹp. Cô khom lưng, làm
cho những sợi tóc như thác nước chảy rì rì, đẹp đến mức khiến hắn thất
thần. Sau đó, cô vươn tay, vén tóc ra sau tai. Lỗ tai xinh xắn liền lộ
ra, thoạt nhìn rất mỏng. Người con gái này, ngay cả đôi tai mà cũng còn
tinh xảo đến thế.
Tầm mắt Lam Nhất Dương có chút không khống chế
được, khẽ trượt xuống. Vì tiết trời thu hơi lạnh, hơn nữa, đồng phục của học viện Lưu Tư Lan vốn luôn được cô mặc rất gương mẫu. Cho nên, chiếc
áo sơ mi màu trắng được cài kín đến tận nút trên cùng, phía dưới là
chiếc nơ bướm màu xanh. Chiếc áo trắng phong cách châu Âu vừa vặn tôn
lên phần ngực quyến rũ của cô gái đang tuổi dậy thì. Cộng thêm chiếc váy có độ dài vừa phải, không xén bớt ngắn củn đến lộ mông như một số thiếu nữ chạy theo mốt. Phía dưới là đôi chân thon dài cùng đôi vớ đen và
chiếc giày da cũng màu đen.
Quá hoàn hảo.
Ba chữ này đột
ngột hiện lên trong đầu Lam Nhất Dương. Sau đó, chẳng biết hắn suy nghĩ
điều gì đó ái muội mà hai má càng ngày càng đỏ rực...
Rõ ràng là cô ăn mặc vô cùng quy củ. Tại sao mà hết lần này tới lần khác, hắn lại cảm thấy vô cùng mị hoặc, vô cùng hấp dẫn?!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT