“Không ngờ Mộc hội trưởng lại là người như vậy!” Lưu Bùi Lực chỉ lẩm bẩm chứ không dám lớn tiếng, hắn cũng có chút lo lắng khi nói ra lời này, anh họ hắn Lưu Bùi Dương vốn là thành viên lớp F – đại quân hậu thuẫn mạnh nhất của Mộc Như Lam, hắn không biết gì nhiều chuyện xảy ra năm đó giữa Mộc Như Lam và lớp F vì cả truyền thông lẫn cục cảnh sát đều đã phong tỏa tin tức, thế nhưng hắn hiểu được rằng, Lưu Bùi Dương và lớp F giống nhau ở một chỗ: nếu họ nghe được ai dám nói xấu Mộc Như Lam thì kẻ đó nhất định sẽ được hầu hạ bằng nắm đấm.
Vài cô gái đưa mắt nhìn Lê Dương, còn Lê Dương thì nhìn Bạch Tố Tình, vẻ mặt có chút tối tăm. Lê Dương thích Đoạn Nghiêu, hơn nữa cô còn là em gái của Lê Mặc lớp F, nếu Mộc Như Lam – người được anh trai và người cô yêu ủng hộ, lại là kẻ ngu xuẩn như Bạch Tố Tình nói thì khác nào chứng minh anh trai cô ngu xuẩn, người cô yêu ngu xuẩn, mà Lê Dương cô cũng ngu xuẩn?!
Bạch Tố Tình đắc ý cực kì, cô ta chỉ cần tí xíu hiểu lầm là đã có thể hắt nguyên một xô nước bẩn lên người Mộc Như Lam, bởi vì... Mộc Như Lam thật sự rất sạch sẽ, hệt như một thiên sứ thuần khiết thánh thiện. Tí xíu dơ bẩn này đối với người bình thường thì không vấn đề gì, nhưng một khi dính lên thân Mộc Như Lam, nó sẽ được phóng đại vô số lần, ấy là do mọi người không bao giờ chấp nhận một thiên sứ bị vấy bẩn.
Ngay vào lúc này, một đợt chuông điện thoại phá vỡ không gian tĩnh lặng của đại sảnh. Âu gia quản gia nhấc máy, sau đó liền lên tiếng, “ Thiếu gia, là Mộc tiểu thư.”
Âu Khải Thần vội vàng đi nhanh qua, thế nhưng âm thanh của Hoắc Á Lận còn nhanh hơn cả bước chân hắn, “ Để chế độ loa ngoài!” Bà muốn chống mắt lên xem trước mặt mọi người, cô gái này sẽ giải thích chuyện này thế nào!
Âu Khải Thần cau mày nhìn Hoắc Á Lận, không thể không cất lời, “ Mộc Như Lam, em....”
“ Khải Thần, sinh nhật vui vẻ, em vừa xử lý xong chuyện của hội học sinh, xem giờ thì hình như bữa tiệc vừa mới bắt đầu không lâu nhỉ? Nhưng mà em nhớ ra rằng, hình như anh chưa đưa thiếp mời cho em đấy,” Giọng nói mang theo vài phần trêu đùa như đang cười hắn bất cẩn: mieng thì nói mời cô nhưng lại quên đưa thiệp cho cô.
Âm thanh dịu dàng làm thư thái lòng người, cho dù cô có làm sai chuyện lớn đến đâu thì chỉ cần nói hai chữ xin lỗi là sẽ lập tức được tha thứ, huống chi là một lời chúc mừng mang theo trêu đùa như vậy? Tất cả mọi người đều không chút do dự mà tin tưởng cô!
Bạch Tố Tình tốn nhiều thời gian, nhiều vẻ mặt, nhiều ngôn từ, chung quy đều kém xa một câu cười đùa của Mộc Như Lam.
Ánh mắt khinh bỉ xen lẫn phẫn nội của đám đông tựa như nhưng lưỡi kiếm sắc nhọn đâm lên người Bạch Tố Tình, đồ trơ trẽn, dám nói dối trắng trợn như vậy!
Bạch Tố Tình im lặng mím môi, thoạt nhìn như lung lay sắp ngã, đáng thương vô cùng, có điều không si biết rằng, cô ta đang căm hận đến mức xém cắn nát dầu lưỡi của chính mình.
Ánh mắt lãnh khốc của Âu Khải Thần như hóa thành băng, hắn liếc Bạch Tố Tình một cái rồi tiếp tục nói với Mộc Như Lam, “ Anh kẹp nó trong quyển sách toán tham khảo mà em mượn hôm trước.”
“ Hả? Không có, chẳng lẽ rớt rồi?” Nghe ngữ điệu đó, tực hồ có thể tưởng tượng được, người ở đầu dây bên kia đang nhíu mày.
Bạch Tố Tình không nhịn nổi nữa, cô ta khổ sở chạy vài bước đến chỗ chiếc điện thoại, nghẹn ngào lên tiếng, “ Chị, vì sao chị lại gạt em?”
“ A? Tình Tình? Tình Tình, em làm sao có thể ở trong nhà Khải Thần? À...em đến dự tiệc sinh nhật đúng không, tại sao lại khóc? Xảy ra chuyện gì ư?” Giọng nói lo lắng ấy càng khiến mọi người nguyện ý tin tưởng hơn là gương mặt hoa lê đãm mưa mà Bạch Tố Tình đang trưng ra.
“ Không phải chị đã nói thứ trên bàn là của chị cho em sao?” Bạch Tố Tình vừa khóc vừa lên án, đóa bách hợp trong đầu không biết đã rơi xuống từ khi nào, cánh hoa lem luốc nhữg hạt bụi khô vàng.
“ Em nói đến lá thư tình kia sao? Thật xin lỗi Tình Tình, kỳ thật là thư đó không phải chị mang cho em, em có thể hỏi Như Sâm và Như Lâm, chị bây giờ mới về tới nhà, làm sao có thể đem lá thư đặt lên bàn em được?” Giọng của Mộc Như Lam có chút dè dặt cẩn thận, như thể cô sợ làm Bạch Tố Tình không vui.
“ Không phải thư tình! Là thiệp mời! Thiệp mời ự tiệc sinh nhật Âu Khải Thần!” Bạch Cố Tình hét to.
“ Thiệp mời...Hả? Thiệp mời sao có thể nằm trong tay em?” Đáp lại là một câu nghi vấn đầy kinh ngạc, tương đương với việc đẩy Bạch Tố Tình xuống hố sâu.
Bạch Tố Tình ngồi bệch trên đất, thất hồn lạc phách, tựa như một đóa sen trắng héo rũ.
“ Hay là...hiểu nhầm?” Cây sậy biết đi Lưu Bùi Lực lên tiếng nói đỡ, Mộc Như Lam không có khả năng làm ra chuyện đó, nhưng Bạch Tố Tình cũng thế, cô ấy thoạt nhìn vừa mảnh mai vừa cô được, trông thế nào cũng không giống loại người gian xảo thích lừa gạt.
“ Có thể thiệp mời rơi trước cửa phòng Bạch tiểu thư, người hầu quét dọn thấy vậy liền đặt lên bàn của Bạch tiểu thư chăng?” Lâm Bỉnh Lân – kẻ nãy giờ đứng ngoài im lặng xem kịch đột nhiên chen vào.
Bạch Tố Tình cúi đầu len lén nhìn hắn, trong lòng âm thầm cân nhắc.
Hoắc Á lận đảo mắt qua Lam Bỉnh Lân, vẻ khó chịu trên mặt cũng tan đi bớt, “ Được rồi được rồi, tôi nghĩ vị Bạch tiểu thư này cũng không phải loại người dám nói dối để đến dự tiệc, có thể Bỉnh Lân nói đúng, chỉ là chút hiểu nhầm thôi. Lão Trần, mau đưa bánh ngọt lên.”
Bầu không khí dần dần dịu xuống, Bạch Tố Tình không khỏi quan sát Lam Bỉnh Lân kỹ càng hơn, đây là ai? Vì sao chỉ nói một câu là khiến Hoắc Á Lận bỏ qua chuyện này? Hoắc Á Lận cũng chẳng hiền lành gì, bà ta tuyệt sẽ không bỏ qua cho kẻ đã làm cho mình mất hứng.
Lam Bỉnh Lân chạm mắt Bạch Tố Tình, hắn nhấc tay nâng ly sâm panh lên, tựa hồ như muốn dùng hành động này để ám chỉ thứ gì đó.
Bạch Tố Tình được Lưu Bùi Lực nâng dậy, hàng mi rũ xuống che đi đôi mắt tràn ngập tính toán, xem ra cô ta vừa nhận được một đồng bọn tự đưa tới cửa, hơn nữ còn là một đồng bọn có tầm ảnh hưởng không nhỏ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT