Lúc Mộc Như Lam chạy tới bệnh viện thì đã nhễ nhại mồ hôi, cô cau mày
nhìn Bạch Tố Tình khóc đến nỗi gần tắt thở, "Đây là... Nhã Nhã, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao..." Mộc Như Lam tiến hai bước về phía Bạch Tố Tình rồi dừng lại hỏi Chu Nhã Nhã, trong mắt tràn ngập lo lắng.
Chu Nhã Nhã mỉa mai đáp, "Đã xảy ra chuyện gì ấy hả? Chị đi mà hỏi em gái của chị đi!"
"Em bị oan, em thật sự bị oan hu hu... Chị phải tin em hu hu..." Bạch Tố Tình khóc như đứt từng khúc ruột.
Mộc Như Lam bắt đầu mất kiên nhẫn, cô lay lay bả vai Bạch Tố Tình, "Mau nói rõ cho chị nghe, đã xảy ra chuyện gì?"
"Hu hu hu... Em không biết, em thật bị oan mà chị phải tin em hu hu... Em bị oan —— "
"Chát!" Tiếng đánh chát chúa vang lên, cắt đứt tràng khóc lóc thảm thương của Bạch Tố Tình.
Bàn tay vẫn còn hơi đau, Mộc Như Lam vừa giận vừa vội, "Khóc cái gì mà khóc?! Chỉ biết có khóc! Nói rõ ràng mọi chuyện cho chị!"
Bạch Tố Tình bị đánh ù cả tai, hai má bỏng rát đau đớn, cô ta ngẩn người như thể vừa tỉnh mộng.
Chu Nhã Nhã nhếch môi cười lạnh, đúng là con chim trĩ – vĩnh viễn thua
kém khí phách phượng hoàng – chỉ biết dùng mấy giọt nước mắt đê tiện để
xin người khác bố thí lòng thương hại!
"Nói mau!" Mộc Như Lam nghiêm khắc quát một tiếng.
Bạch Tố Tình lúc này mới nấc từng tiếng sợ hãi kể lại mọi chuyện, gương
mặt trắng nõn vừa nãy bị Chu Nhã Nhã hung hăng tát một cái, bây giờ lại
bị Mộc Như Lam tát thêm cái nữa, càng ngày càng nhập vai thiếu nữ yếu
đuối bị người ta bắt nạt.
Bạch Tố Tình tua y lại những gì mình từng giải thích với Chu Nhã Nhã: cô ta bị lạc đường nên mới tình cờ đi đến nhà xưởng bỏ hoang kia. Máy tính để liên lạc bọn lưu lanh đã bị ném đi rồi, vả lại bọn chúng cũng chẳng
thấy mặt cô ta, còn tiền thì được chuyển từ tài khoản nước ngoài – Chu
Nhã Nhã hoàn toàn không thể tìm thấy chứng cứ. Bạch Tố Tình hiểu rất rõ, cô ta nhất định phải liều chết không nhận, nếu không là đi đời ngay.
Chu Nhã Nhã thấy Bạch Tố Tình thà chết chứ không nhận tội thì phẫn nộ
siết chặt nắm đấm, đôi mắt ngày càng âm u lạnh lẽo, "Mày không biết gì
hết? Tao mới nói có một câu 'Không biết có cai nổi không' mà mày đã đáp
'Sẽ giúp tao cai nghiện'? Rõ ràng mày biết mấy tên đó tiêm thuốc phiện
vào người tao!"
"Mình không có!" Bạch Tố Tình vội vàng phản bác, "Mình chỉ thuận miệng
nói theo cậu thôi, mình hoàn toàn không biết thuốc phiện gì hết! Sao cậu có thể đổ oan cho mình, mình tốt bụng muốn giúp đỡ, vậy mà cậu... Hu
hu..."
"Mày..." Chu Nhã Nhã nổi trận lôi đình.
"Tình Tình?" Một giọng nam kinh ngạc vang lên, Chu Tô Luân đứng ở cửa
phòng bệnh, sửng sốt nhìn cảnh tượng bên trong, tầm mắt dừng trên người
Mộc Như Lam.
Bạch Tố Tình thấy Chu Tô Luân đến, trong lòng vui vẻ bao nhiêu thì bề
ngoài khổ sở bấy nhiêu, "Chu tiên sinh... Chu tiên sinh xin anh hãy nói
chuyện với Nhã Nhã tiểu thư đi, em thực sự không biết đã xảy ra chuyện
gì, mấy ngày nay em luôn đi cùng Chu tiên sinh mà hu hu hu..."
Không có nhân chứng nào đáng tin cậy hơn thân nhân của người bị hại.
"Anh?!" Chu Nhã Nhã cau mày trừng Chu Tô Luân.
Trước khi đến đây, Chu Tô Luân đã được Chu thị trưởng kể sơ qua đầu đuôi câu chuyện, mới vừa này hắn còn nổi giận đùng đùng muốn băm vằm hết mấy tên khốn đã hại em mình, thế nhưng không ngờ kẻ ấy lại là Bạch Tố Tình! Hơn nữa... Hắn nhìn về phía Mộc Như Lam, không biết cô có quan hệ gì
với Bạch Tố Tình, có vai trò gì trong chuyện này, có điều bây giờ không
phải lúc để hỏi.
Hắn nhìn về phía Chu Nhã Nhã, "Quả thật anh có thể làm chứng, Tình Tình không phải loại người như vậy."
"Anh làm chứng? Anh mới từ Malaysia về nước có ba ngày thì làm chứng
kiểu gì? Tránh ra, việc này không cần anh nhúng tay vào!" Chu Nhã Nhã
cười lạnh, xem ra Chu Tô Luân biết Bạch Tố Tình, mà hắn ba ngày trước
vẫn còn trên máy bay thì làm sao biết cô ta được? Chỉ có thể là con hồ
ly tinh này giả bộ đáng yêu cố tình quyến rũ anh ấy thôi!
Chu Tô Luân nhất thời trở nên khó xử, ánh mắt cầu cứu của Bạch Tố Tình
làm lòng hắn mềm nhũn, nhưng cái nhìn của Mộc Như Lam lại khiến hắn nóng cả mặt. Có người ngoài ở đây mà lại bị em gái quát tháo như vậy, Chu Tô Luân liền bực tức cao giọng, "Em bị lửa giận làm mờ mắt rồi! Không phân biệt nổi ai tốt ai xấu! Không có bằng chứng mà còn đánh người ta thành
như vậy! Em quá điêu ngoa tùy tiện!"
Chu Nhã Nhã phẫn uất đến mức nhếch môi cười mỉa, "Em thấy anh bị sắc đẹp làm mờ mắt thì có!"
"Em im ngay cho anh!" Bị hai người lạ nhìn chằm chằm, Chu Tô Luân càng
ra sức chứng tỏ bản lĩnh đàn ông hiện đại, ra sức thể hiện dáng dấp con
trai cả trong nhà. Hắn chỉ vào cửa phòng, lườm Chu Nhã Nhã cháy mặt, "Về nhà đi, chuyện này anh sẽ đích thân xử lý! Đừng tưởng rằng có bố là thị trưởng thì muốn làm gì cũng được!"
"Anh..." Lồng ngực Chu Nhã Nhã phập phồng kịch liệt, cô oán hận nhìn về
phía Bạch Tố Tình, kết quả là bắt gặp một ánh mắt đắc ý chưa kịp thu
hồi. Chu Nhã Nhã phẫn nộ xông tới muốn đánh Bạch Tố Tình, thế nhưng
không ngờ lại bị Chu Tô Luân đẩy cho ngã ngồi ra đất.
"Chu Nhã Nhã! Em đừng có quá đáng!" Chu Tô Luân giận đỏ mắt.
Chu Nhã Nhã ngồi ngây người, kinh ngạc nhìn Chu Tô Luân, bản thân bị
cưỡng hiếp, anh trai ruột chẳng những không giúp mà còn ra sức bao che
cho hung thủ. Uất nghẹn dâng trào, khóe mắt Chu Nhã Nhã ứa nước.
Mộc Như Lam cau mày, "Chu tiên sinh, về tình về lý, dù Nhã Nhã đồng học
có sai thì anh cũng không thể đối xử với em gái mình như vậy," Thật vô
tình quá, y hệt người nhà của cô kiếp trước. Bạch Tố Tình đúng là lợi
hại, mới có mấy ngày mà đã bắt được con trai thị trưởng làm tù binh.
"Không cần chị nước mắt cá sấu!" Chu Nhã Nhã rống to rồi chạy ra khỏi
phòng. Nói cho cùng, một cô gái mười lăm tuồi thì làm sao mà chịu nổi
uất ức lớn như thế? Vì Bạch Tố Tình, Chu Nhã Nhã giận cá chém thớt sang
cả Mộc Như Lam.
"Nhã Nhã đồng học!" Mộc Như Lam vội đuổi theo, hiện giờ Chu Nhã Nhã đang rất kích động, không chừng có thể làm ra những chuyện nguy hiểm.
Chu Nhã Nhã nghiến răng nghiến lợi, nước mắt uất ức khiến cảnh vật nhòe
dần đi, cô ta mù mịt chạy vào trong cái thang máy gần đó, vô tình đụng
phải một cậu con trai đang định bước ra ngoài.
Lưng Mộc Như Sâm đập lên vách thang máy, đầu bị cụng vào đau điếng, cậu
còn chưa kịp tức giận đã thấy Chu Nhã Nhã ngẩng đầu khóc đến hoa lê đẫm
mưa*. Không thể phủ nhận, Chu Nhã Nhã rất xinh, một cô gái ngày thường
xinh đẹp lạnh lùng nay đột nhiên điềm đạm yếu đuối rơi nước mắt nhìn
ngươi, bất kỳ chàng trai nào cũng sẽ phải rung động đến ngẩn ngơ.
*Lê hoa đái vũ: Hoa lê tắm mình trong mưa. Cụm từ này bắt nguồn từ dáng
vẻ khi khóc của Dương Quý Phi. Sau được phát triển lên thành dáng vẻ của một người con gái đẹp khi rơi nước mắt, khiến người ta động lòng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT