Ngày hôm sau, Chu Nhã Nhã không đến trường, học viện Lưu Tư Lan thiếu đi một học sinh cũng không có ảnh hưởng gì.
Tan học buổi chiều, một chiếc xe màu đen mới tinh đậu ở cổng học viện
Lưu Tư Lan. Bình thường con đường này không thiếu gì những xế hộp đắt
tiền nên thứ gây chú ý không phải là sự hào nhoáng của chiếc xe mà là do nó đậu trái nội quy Lưu Tư Lan, chặn lại toàn bộ xe ở phía sau, khiến
cho rất nhiều người bực tức.
Có điều người ngồi trong xe dường như chẳng mấy để ý đến điểm này.
Cửa xe bật mở, một chàng trai mặc trang phục đen giản dị bước xuống, cả
người hắn tràn đầy mùi sách, thoạt nhìn văn nhã ưu tú, thế nhưng sự
thiếu hiểu biết về nội quy đậu xe đã phá hỏng hình tượng của hắn ta.
Chu Tô Luân mở điện thoại di động, vội vàng gọi cho cô gái mà mình đã
tâm tâm niệm niệm cả đêm. Tâm trí hắn không tài nào xóa đi hình bóng đóa sen trắng nhu nhược đáng yêu luôn cần được bảo vệ. Thậm chí tối qua bố
mẹ nói chuyện về em gái hắn cũng chỉ nghe chữ được chữ mất, hắn nghĩ hắn trúng tiếng sét ái tình của Bạch Tố Tình mất rồi.
Sau khi Bạch Tố Tình nhỏ nhẹ đáp lại, Chu Tô Luân cất điện thoại đi, vừa mỉm cười vừa tựa lưng vào thân xe cao cấp, nhất thời chìm trong chùm
suy tưởng ngọt ngào, bỏ ngoài tai toàn bộ tiếng còi bực dọc từ những
chiếc xe bị hắn chặn đứng. Chúng tài xế bắt đầu mất kiên nhẫn, tên này ở đâu ra mà tự nhiên chặn đường đi thế, làm trễ giờ đón các thiếu gia
tiểu thư!
Mộc Như Lam cùng vài hội viên hội học sinh đi ra cổng thì liền nhìn thấy chiếc xe thể thao kia. Cổng học viện chia làm hai lối, lối thứ nhất là
dành cho xe ô tô đi thẳng đến bãi đỗ xe trong khuôn viên học viện, học
sinh sẽ đứng sẵn ở đó chờ xe tới đón; lối thứ hai thì dành cho những
người có xe đậu ở bên ngoài, học sinh phải xuống xe tự mình đi vào,
không một chiếc xe nào được phép chạy qua lối vào này. Chu Tô Luân đáng
lẽ phải chờ ở lối dành cho người đi bộ, thế nhưng hắn lại đậu ở lối dành cho xe ô tô, hệ quả là một hàng dài xe cộ bị chặn lại phía sau.
Mộc Như Lam hơi nheo mắt nhìn Chu Tô Luân, nụ cười trên môi càng lúc
càng sâu. Cô chuyển ánh nhìn về phía Trần Thanh đang đứng sau mình nửa
bước chân, Trần Thanh đưa tay nâng gọng kính rồi hùng hổ tiến lên.
“Tiên sinh, nơi này không được phép đậu xe, mời anh lái xe đến bãi đậu
trong khuôn viên trường hoặc bãi đậu ở đằng kia,” Học sinh lớp mười hai, khí thế không hề yếu ớt.
Hình ảnh tuyệt vời trong đầu Chu Tô Luân bị cắt ngang, hắn nóng nảy liếc xéo Trần Thanh một cái, quay đầu nhìn hàng xe dài phía sau rồi mở cửa
ngồi vào ghế lái.
Chu Tô Luân khởi động xe, chậm rãi chạy vào trong học viện. Thời điểm
ánh mắt hắn chạm phải bóng dáng của Mộc Như Lam, Chu Tô Luân không khỏi
sững sờ.
Qua lớp thủy tinh, hắn nhìn thấy một thiên sứ, cô nghiêng đầu lắng nghe
người bên cạnh nói chuyện, nụ cười ấm áp làm sáng bừng cả khuôn mặt.
Người bên cạnh đẩy cô một cái, chiếc váy trắng đung đưa theo làn gió,
ánh mặt trời quyến luyến ôm lấy cô, tựa như một đóa sen thánh thiện.
“Cốp!” Đầu xe va vào góc tường, Chu Tô Luân mải ngắm cảnh đẹp mà thẫn thờ cả người.
Khi Bạch Tố Tình tìm được hắn, Chu Tô Luân vẫn còn bị vây trong trạng
thái hốt hoảng, trên đời có tồn tại một cô gái thuần khiết đến thế sao?
Hệt như thiên sứ vậy...
“Chu tiên sinh?” Bạch Tố Tình nhẹ nhàng gọi một tiếng, đôi mắt to tròn ngây thơ nhìn hắn.
Chu Tô Luân hoàn hồn, hắn mỉm cười với cô ta, không hiểu sao cảm giác hưng phấn khi được ăn tối cùng người đẹp lại tiêu tan hết.
Hắn mở cửa xe giúp Bạch Tố Tình, cô ta vừa định chui vào trong thì đột
nhiên bắt gặp cảnh gì đó, thân hình đột ngột ngừng lại, Bạch Tố Tình
chằm chằm nhìn ra đằng xa.
Âu Khải Thần rất ghét những chuyện như thế này, hắn mất kiên nhẫn đảo
mắt qua học muội ngượng ngùng đang chìa quà về phía hắn đầy chờ mong.
Nửa năm trước, số lượng thư tình từ các nữ sinh năm ba giảm hắn xuống,
hắn còn chưa kịp mừng rỡ thì nữ sinh năm một năm hai lại tới tấp sấn
đến, phiến phức chết đi được.
Âu Khải Thần không biết rằng, lý do thư tình của nữ sinh năm ba giảm hẳn là vì họ truyền nhau rằng Âu Khải Thần thích Mộc Như Lam. Bọn họ tự
hiểu bản thân không thể nào so bì được với hội trưởng nên đành an phận
thoái lui, tuy có một vài người chưa bỏ cuộc nhưng cũng không dám thể
hiện rõ ràng vì sợ bị chê cười.
Năm một năm hai thì không hay biết gì chuyện này, thế nên hoa đào của Âu Khải Thần vẫn liên tục rơi.
Ánh mắt lạnh băng không thèm liếc đối phương lấy một cái, Âu Khải Thần lãnh khốc nhấc chân bỏ đi...
Bất tri bất giác, Bạch Tố Tình nhếch miệng cười, đôi mắt khinh bỉ mỉa
mai tập trung trên dáng người cứng đờ đầy khổ sở của cô gái kia.
...
Hôm nay tâm trạng Mộc Như Lam rất tốt, cô nói Trần Hải không cần phải đón, tự mình đi bộ đến bệnh viện ở trung tâm thành phố K.
Cước bộ của cô cực kỳ nhàn nhã và thoải mái, ánh mặt trời bao phủ Mộc
Như Lam, làn gió dịu dàng âu yếm mái tóc cô, nụ cười mê hoặc nở rộ trên
môi, hấp dẫn toàn bộ ánh nhìn. Mọi người đều chú ý đến Mộc Như Lam, thể
xác và tinh thần bỗng trở nên thư thả lạ lùng. Cô gái này khiến bọn họ
cảm thấy cuộc sống quả thật đẹp, nhưng nó chỉ đẹp khi họ tận hưởng từng
phút giây, chứ không phải là lao đầu vào kiếm tiền để rồi chỉ thấy mỗi
mệt nhọc và vất vả.
Mặc Khiêm Nhân lái xe chạy chậm rì rì cạnh vỉa hè, đôi mắt lạnh lùng
nhìn cô gái bỏ tiền vào túi của người ăn xin, giúp đỡ một bà lão qua
đường, đùa giỡn với đứa trẻ đáng yêu... Những nơi cô đi qua, mọi người
đều nở nụ cười, bất kể là chào đón hay đưa tiễn.
Cô gái này...
Cực kì cực kì tận hưởng cuộc sống, thậm chí còn cực kì cực kì yêu thương cuộc sống.
Mặc Khiêm Nhân cau mày, hắn thấy Mộc Như Lam rất mâu thuẫn với hình
tượng kẻ biến thái trong suy nghĩ của hắn. Mặc Khiêm Nhân là nhà tâm lý
tội phạm nổi tiếng bậc nhất thế giới, từ giải phẫu cơ thể, ngôn ngữ cơ
thể đến tâm lý học và những thứ liên quan, hắn đều am hiểu tường tận.
Thế nhưng hắn lại không có cách nào dùng ánh mắt sắc bén của mình để
nhìn ra Mộc Như Lam có nói dối hay không, hình tượng hoàn hảo của cô ta
có phải là giả bộ hay không.
Có lẽ, đây chính là lý do vì sao Mặc Khiêm Nhân quan sát Mộc Như Lam gắt gao không thôi.
Cô đang khiêu chiến lĩnh vực mà hắn yêu thích và kiêu ngạo nhất.
Hắn muốn giải phẫu cô gái biến thái này...
Hắn đạp chân ga, xe tăng tốc về trước, đến lúc hai người song song với nhau, cửa kính xe từ từ hạ xuống.
"Mặc tiên sinh?" Mộc Như Lam nhìn sang bên cạnh, tựa hồ như không ngờ
gặp được người này, cô hơi kinh ngạc những vẫn mỉm cười dịu dàng như mọi khi, "Thật khéo."
Sắc mặt Mặc Khiêm Nhân đạm mạc, "Mộc tiểu thư đi đâu vậy? Bệnh viện à?"
Đôi mắt Mộc Như Lam tỏa ra vầng hào quanh tinh thuần, "Không, tôi định đến nhà hàng Lâu Lan."
"Vừa đúng lúc, cô có muốn đi chung với tôi không?" Nói thì nói như vậy, hắn đã mở sẵn cửa xe rồi.
"Được," Mộc Như Lam mỉm cười rất tươi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT