Editor: spring

Beta_er: Chan

"Đương gia." Lê Dạng gọi một tiếng, đặt tài liệu trên tay xuống bàn hắn, mắt nhìn về phía người đàn ông co một chân ngồi trên bệ cửa sổ. Người kia mặc áo sơmi tơ lụa màu đen, làm nổi bật lên làn da trắng nõn mịn màng, một đôi mắt đào hoa hẹp dài đẹp lạ thường như hai viên đá quý lấp lánh sáng lên đủ mọi màu sắc lộng lẫy dưới ánh mặt trời. Đây là chàng trai đẹp nhất mà cô nhìn thấy từ khi sinh ra đến giờ, cô hoảng hốt nhớ tới, tại học viện Lưu Tư Lan, nơi bọn họ từng lưu lại vô số hồi ức, hắn bị bọn cô đặt biệt danh - Hoa Yêu.

Đây là một chàng trai xinh đẹp và mị hoặc như một yêu tinh hoa.

Tựa như đóa mạn đà la màu đen nở rộ đầy hoặc nhân bờ bên kia địa ngục, xinh đẹp nhưng nguy hiểm vô cùng.

Đoạn Nghiêu không trả lời, hắn nghiêng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm bên ngoài, đôi mắt có phần trống rỗng. Lê Dạng nhìn hắn mấy giây, cắn cắn môi, trong mắt cháy lên hy vọng, thận trọng lên tiếng: "Tiệc rượu tối nay... có thể để tôi làm bạn nữ của cậu không?"

Từ mười ba tuổi đến hai mươi bảy tuổi, suốt mười bốn năm, cô vẫn yêu người đàn ông này, đồng thời chấp nhất cho rằng, một ngày nào đó hắn sẽ nhìn thấy mình, dù sao Mộc Như Lam đã kết hôn sinh con rồi, không phải sao? Hắn cũng đã chúc phúc bọn họ rồi, không phải sao?

Đoạn Nghiêu vẫn không động đậy, qua một hồi lâu, đến khi Lê Dạng siết chặt nắm tay nghĩ rằng Đoạn Nghiêu sẽ không cho cô câu trả lời, hắn mới thả chân xuống, đứng dậy khỏi bệ cửa sổ. Theo thời gian, người đàn ông càng ngày càng yêu nghiệt kín đáo khiến người khác không thể nhìn thấu, cho dù hơi hơi đến gần đều sẽ để cho người ta sinh ra ảo giác tim đập nhanh hơn và yêu say đắm - chỉ số pheromone khá là cao.

Lê Dạng cảm thấy, trái tim mình đang đập bịch bịch bịch nhanh hơn, cô theo thói quen không để bản thân biểu hiện không thể tự điều khiển quá mức, nhưng gương mặt vẫn hơi đỏ ửng.

"Đêm nay tiệc rượu gì?" Đoạn Nghiêu tùy ý mở tài liệu trên mặt bàn ra, giọng nói hơi khàn khàn quyến rũ vang lên, thờ ơ không để ý.

"Tiệc sinh nhật của Angel phu nhân, tổ chức tại Hàn Quốc, chuyến bay buổi chiều." Lê Dạng tóm tắt vài điểm chính, hắn luôn luôn không để trong lòng những chuyện nhỏ nhặt này.

"Hủy bỏ đi, đêm nay tôi muốn đi tham gia hội đấu giá." Đoạn Nghiêu vừa nói vừa hững hờ rút ra một điếu thuốc ngậm giữa cánh môi, hắn không châm lửa, chỉ thích ngậm như thế này, mùi thuốc lá nhạt rất thoải mái, nhưng châm lên sẽ không còn mùi hương này, hơn nữa Mộc Như Lam và Tiểu Khiêm Khiêm đều không thích mùi khói thuốc.

Lê Dạng nhanh chóng tìm kiếm trong đầu, sau đó nghĩ đến chuyện đấu giá đêm nay. Theo tính chất của Ám Long, hội đấu giá Đoạn Nghiêu nhắc đến tất nhiên không thể là loại đấu giá phổ thông, đó hoạt động của chợ đen dưới mặt đất, trong hội đấu giá sẽ xuất hiện các loại vật phẩm cực kỳ cao cấp thậm chí vốn không cho phép xuất hiện ở trên thị trường, bao gồm cả... người.

Lần trước người đứng ra tổ chức mời Đoạn Nghiêu, nịnh hót có mấy món hàng tốt...

Trái tim Lê Dạng trì trệ, hắn muốn...

"Vật phẩm đấu giá thứ năm, ngọc trâm chạm rỗng chất liệu sứ thanh hoa, nói với bên người đứng ra tổ chức một tiếng, tôi muốn." Đoạn Nghiêu ngồi vào ghế làm việc nói.

Lê Dạng run lên, một giây sau cảm giác hít thở không thông ở trái tim còn mãnh liệt hơn vừa nãy, còn khiến cô cảm thấy khó chịu hơn cả việc Đoạn Nghiêu đi tìm phụ nữ, ngọc trâm chạm rỗng chất liệu sứ thanh hoa... cô không biết đây là vật gì, triều đại nào, nhưng nghe thấy cái tên này cô lập tức biết, đây cũng là thứ muốn đưa cho Mộc Như Lam đi...

"Thứ màu trắng kia tôi muốn, rất hợp với Lam Lam..."

"Thứ kia cũng cho tôi đi, cô ấy sẽ thích..."

"Cái này... Và cả cái kia nữa..."

"Cô ấy vui vẻ là được..."

"..."

Vô số, trong đầu có vô số lời tương tự Đoạn Nghiêu từng nói, dù cho Mộc Như Lam đã làm vợ người, dù cho cô gái kia đã ngăn cách quan hệ giữa hai người, dù cho đã qua nhiều năm, trong cuộc đời của hắn vẫn tràn ngập cái tên "Mộc Như Lam" này, như thể cơn ác mộng cô trốn không thoát, vào những thời điểm cô lặng lẽ vui vẻ cho rằng Đoạn Nghiêu nên quên cô ấy, cô luôn luôn nghe được tên của cô ấy hoặc từ ngữ liên quan từ trong miệng của hắn...

Đã sáu năm kể từ khi Mộc Như Lam kết hôn, nói dài không dài nói ngắn cũng không ngắn, đời người có mấy cái sáu năm? Hắn còn phải tốn bao nhiêu cái sáu năm nữa mới có thể hoàn toàn quên đi cái bóng của người kia, mới có thể nhìn thấy những người phụ nữ khác ngoại trừ Mộc Như Lam? Chẳng lẽ hắn muốn buộc chặt cuộc sống của mình với cô ấy sao? Nhìn cô ấy hạnh phúc, còn mình thì cô độc sống quãng đời còn lại?

Lê Dạng chậm rãi siết chặt nắm tay, nhìn Đoạn Nghiêu, ngực nặng nề phập phồng mấy lần, cô không thể quá kích động, nếu không có lẽ ngay cả ở bên cạnh hắn cũng không được cho phép.

"Tiểu thư Fino sao rồi?" Lê Dạng đi đến bên kia cái bàn, cong lưng sửa sang lại tạp chí, đồng thời ra vẻ tùy ý hỏi.

"Hả?"

"Vị tiểu thư mỗi ngày gọi ít nhất năm cuộc điện thoại đến hỏi bóng hỏi gió suy nghĩ của cậu ấy, hình như là vừa gặp đã cảm mến cậu sau lần thấy cậu ở bữa tiệc lần trước."

Đoạn Nghiêu nhanh chóng nghĩ đến cô gái ồn ào kia: "Không hứng thú."

"... Cậu vẫn còn nhớ đến Mộc tiểu thư sao?" Lê Dạng cuối cùng vẫn không nhịn được mà nói ra khỏi miệng câu kia, cô cảm thấy hỏng bét cực kỳ, nhưng đồng thời có cảm giác thở phào.

Đoạn Nghiêu nhìn về phía Lê Dạng, cặp mắt đào hoa đẹp lạ thường trong nháy mắt dường như trở nên ác liệt, trong lòng của hắn có một cấm kỵ tên là Mộc Như Lam, có một điểm mấu chốt gọi Mộc Như Lam, có một điểm không thể thỏa hiệp, vẫn gọi là Mộc Như Lam.

Lê Dạng bị ánh mắt kia đâm bị thương, lời đã nói ra khỏi miệng cô không có ý định thu hồi, cũng không có ý định cứ mặc kệ nó. Cô đứng thẳng người, nắm chặt nắm đấm: "Hiện tại Mộc tiểu thư rất hạnh phúc, cô ấy đã kết hôn rồi, còn có một đứa nhỏ, ngoài quan hệ bạn bè người thân ra hai người không thể tồn tại bất kỳ khả năng nào khác. Cậu vẫn cứ như vậy, Mộc tiểu thư đại khái cũng sẽ cảm thấy đau lòng..."

"Chuyện của tôi nào đến phiên cậu nói này nói kia?" Đoạn Nghiêu cắt ngang, lạnh lùng nói.

Tất cả người trong Ám Long đều biết không thể nói những lời này trước mặt Đoạn Nghiêu, cho dù là người có thần kinh thô như Thái Sử Nương Tử cũng sẽ rén, bây giờ, Lê Dạng là người đầu tiên dám nhổ lông trên đầu sư tử.

"Tôi..."

"Ra ngoài." Đoạn Nghiêu không muốn nghe cô nói bất kỳ điều gì nữa, khuôn mặt yêu diễm bình tĩnh, nhìn âm hàn đáng sợ.

Lê Dạng còn muốn nói gì đó, cửa phòng làm việc bên kia lại bị đẩy ra, Lê Mặc đi đến, kéo Lê Dạng ra ngoài.

Cửa ban công mở ra lại đóng vào, một cơn gió thổi từ ngoài vào mang theo hương hoa lê nhàn nhạt.

Trong phòng tĩnh lặng.

Hắn lẳng lặng ngồi tại chỗ, một hồi lâu sau mới chậm rãi đứng lên, đi đến trước giá sách lớn, ngón tay trắng nõn thon dài rơi xuống một quyển sách không có bìa màu trắng, hơi có vẻ cũ nát, dừng lại mấy giây, hắn lấy nó ra.

Hắn vốn cho rằng sách bị lửa thiêu cháy, trằn trọc qua tay Đoạn Ngọc, lại bất ngờ về trên tay của hắn.

Hắn nhẹ nhàng lật một tờ, đập vào mắt là một tấm hình, trên hình là một cô gái thoạt nhìn tuổi không lớn, mặc đồng phục màu trắng, đứng diễn thuyết trên bục kéo cờ, giữa hai đầu lông mày lộ ra vẻ tự tin thùy mị... Đây là cảnh tượng lúc Mộc Như Lam tranh cử hội trưởng hội học sinh Lưu Tư Lan, hắn tải về từ forum học viện Lưu Tư Lan rồi in ra.

Lại lật sang là đủ loại ảnh chụp, bên dưới dán thêm các đánh giá về cô sao chép từ trên mạng hoặc cắt từ báo chí...

Hắn đã từng lúc nào cũng nhìn chằm chằm quyển sách này, nhìn chằm chằm những chữ kia, chúng sẽ rõ ràng nói cho hắn biết cô gái kia ưu tú thế nào, mình với cô chênh lệch bao nhiêu, hắn bước từng bước một về phía trước, thế nhưng xuất phát quá muộn, hắn chỉ có thể nhìn theo bóng lưng của cô. Vậy nên hắn điên cuồng, gần như tạo thành chấp niệm âm u, không chiếm được thì hủy đi, hắn cũng từng có suy nghĩ điên cuồng như vậy.

Chỉ là, cuối cùng không chống cự nổi một nụ cười, một ánh mắt của cô.

Tình yêu không đơn giản như trong tưởng tượng, hắn yêu rất phức tạp, nói không rõ là vì Mộc Như Lam đã cứu vớt hắn ở thời điểm tối tăm nhất nên khiến hắn sinh ra ham muốn chiếm hữu, hay là vì ước ao mà không chiếm được nên sinh ra chấp nhất, nhưng dù đến hiện tại hắn vẫn có thể từ bỏ hết thảy vì cô, có thể làm bất cứ chuyện gì vì cô, có thể vui vì cô buồn vì cô.

Nếu như đây là tình yêu, vậy hiện tại hắn cũng có thể làm được, đó là thứ gọi là "Anh yêu em không liên quan đến em".

Bản thân hắn đại khái là một kẻ tương đối bạc tình, cho nên tình cảm của hắn như thể một cái giếng không bao giờ đầy nước nữa, hắn vốn chia một nửa tình cảm biến thành tình thân cho Đoạn Ngọc, sau đó lại biến một nửa kia thành tình yêu cho Mộc Như Lam, không còn sót lại một giọt, cho dù mặt ngoài đa tình thế nào cũng chỉ là giếng cạn khô cạn thấy đáy.

Đoạn Nghiêu thở dài thườn thượt, ôm quyển sách nằm xuống ghế sô pha. Hắn đưa tay xoa xoa mi tâm, cảm thấy uể oải rã rời. Ngủ một giấc đi, tối nay còn phải đi đến buổi đấu giá nữa.

...

Đoạn Nghiêu bị tiếng ồn ào đánh thức, còn chưa mở mắt, lông mày của hắn đã nhíu lại, có tay ai đó lập tức đặt trên cổ hắn, lớn giọng ghé vào tai hắn rống lên: "A Nghiêu, quyết định như vậy nhá, đêm nay chúng ta đi quán rượu nhỏ..."

Đây là giọng của Lễ Thân... Không đúng, chính xác ra là giọng của Lễ Thân thời còn đi học...

Đầu óc đau nhức, Đoạn Nghiêu nhìn phòng học lộn xộn, từng gương mặt quen thuộc mà trẻ tuổi, chợt cảm thấy mình đang nằm mơ, nếu không thì sao hắn có thể ngủ một giấc quay về mười năm trước? Hơn nữa còn là ngày hắn suýt chút nữa bị giết chết xong được Mộc Như Lam cứu?

Đầu đột nhiên bị đập một cái thật mạnh, Đoạn Nghiêu không phản ứng kịp nên đầu đập cốp một tiếng rất giòn xuống mặt bàn, có thể thấy được đau bao nhiêu.

Thái Sử Nương Tử chống nạnh cười ha ha: "Lớp trưởng lớp chúng ta biết chơi nhất, không cần hỏi đâu..."

Đoạn Nghiêu rất muốn chụp chết Thái Sử Nương Tử, hắn sờ sờ cục u đang sưng lên nhanh chóng trên trán, đau đến hít hà một hơi, một giây sau đột ngột dừng lại, đau...

Sắc mặt lập tức thay đổi, đôi mắt Đoạn Nghiêu xoay chuyển, nhanh chóng phản ứng lại. Hắn... không phải đang nằm mơ? Bây giờ là học kỳ I năm lớp 11 của lớp F bọn họ, ngày lớp F chính thức làm quen với Mộc Như Lam...

"Lam Lam..." Đoạn Nghiêu hoảng hốt, bất ngờ xảy ra không biết do trùng sinh hay xuyên qua khiến hắn nhất thời không biết làm sao.

"Hả? Cậu nói cái gì?" Thái Sử Nương Tử đưa lỗ tai lại gần.

Đoạn Nghiêu ghét bỏ đẩy cô nàng ra, đứng lên. Hiện tại hắn vội vã muốn đi gặp Mộc Như Lam, sải bước ra khỏi phỏng học, nhanh chóng chạy đến lớp A. Lúc này lớp A đang thi, Đoạn Nghiêu đứng bên ngoài nông nóng tìm kiếm hình bóng Mộc Như Lam, nhưng hắn nhìn thấy Âu Khải Thần, thấy phó hội trưởng trước kia, nhưng không thấy bóng Mộc Như Lam.

Đoạn Nghiêu còn đang nghi hoặc, khóe mắt lại trông thấy một bóng người đi tới. Đồng phục màu trắng của học viện Lưu Tư Lan, khuôn mặt trắng nõn tinh xảo, mái tóc dài đen nhánh... Trái tim đầy sóng gió dần yên tĩnh lại, Đoạn Nghiêu thở phào nhẹ nhõm. Mặc kệ hắn ở đâu, xảy ra bất cứ chuyện gì, chỉ cần trên thế giới này có Mộc Như Lam, như vậy hắn sẽ không sợ hãi.

"Lam..." Đoạn Nghiêu vừa mở miệng lại khựng lại, bởi vì hắn nhìn thấy Mộc Như Lam nhoài người ghé vào cửa sổ phía sau, đôi mắt lấp lánh nhìn Âu Khải Thần...

Thật kỳ quái...

Đoạn Nghiêu chậm rãi đi qua, thử bắt chuyện: "... Chào cậu."

Mộc Như Lam giật nảy mình, quay đầu nhìn sang, nhìn thấy một thiếu niên không quen biết. Cô chớp chớp mắt, tâm trạng đang rất tốt nên nở nụ cười với hắn, con ngươi tinh khiết trong veo lấp lánh rực rỡ, tựa như hai vầng mặt trời nhỏ: "Chào cậu."

Là cô...

Đoạn Nghiêu nhìn nụ cười của cô, nhìn đôi mắt của cô. Đúng vậy, hắn đã tin chắc cô chính là Mộc Như Lam hắn biết đến, thế nhưng...

"Sao cậu không đi vào?" Đoạn Nghiêu hỏi.

"Tớ vào á? Bọn họ đang thi mà, tớ đi vào làm gì?" Mộc Như Lam kỳ quái hỏi lại, trong lòng vừa vui vẻ vừa hồi hộp, hôm nay cô sẽ đi ăn cơm ngoài cùng anh Khải Thần.

"... Cậu không phải học sinh lớp A?" Lông mày Đoạn Nghiêu nhăn lại, hắn nhớ không lầm thì hiện tại Mộc Như Lam phải đang học ở lớp A mới phải.

"Tớ vẫn còn đang học lớp 10 mà." Mộc Như Lam khoát khoát tay đáp.

Sắc mặt Đoạn Nghiêu thay đổi.

Một hồi lâu, hắn mới chậm rãi thu liễm cảm xúc của mình, hỏi: "Cậu ở chỗ này làm gì?"

Gương mặt Mộc Như Lam ửng đỏ, lại hết sức thẳng thắn ngây thơ, ngón tay cô chỉ chỉ Âu Khải Thần ở bên trong, nở nụ cười ngượng ngùng: "Tớ đang theo đuổi anh ấy."

"..." Không có chuyện gì hoang đường hơn việc Mộc Như Lam theo đuổi ngược lại tên cặn bã Âu Khải Thần kia.

Đoạn Nghiêu cảm thấy quả thực muốn điên rồi, trước đây không lâu hắn còn đang suy nghĩ trở lại mười năm trước hắn có thể đạp Mặc Khiêm Nhân ra khỏi cuộc sống của Mộc Như Lam, kết quả chớp mắt một cái lại phát hiện đủ loại chuyện không giải thích được! Mộc Như Lam lại đang theo đuổi Âu Khải Thần! Ha! Ha!

Lấy điện thoại di động từ trong túi ra, nhập tên Mộc Như Lam vào trong diễn đàn, hắn muốn điều tra thêm chuyện liên quan tới Mộc Như Lam, kết quả chẳng có gì. Lại tìm kiểm vụ án bắt cóc mấy năm trước, hắn phát hiện Mộc Như Lam, một người vốn phải bị bắt cóc đổi thành Mộc Như Sâm và Mộc Như Lâm...

Rốt cuộc là thế nào...

Chuông tan học vang lên, Mộc Như Lam lập tức duỗi chân muốn chạy vào trong phòng học. Đoạn Nghiêu thấy thế, lập tức không kịp suy nghĩ lấy tay kéo cổ áo phía sau lưng cô rồi xách về lớp F. Bất kể thế nào, sao Mộc Như Lam có thể thích tên cặn bã Âu Khải Thần kia được? Thật là một trò đùa chó má!

- -- --- đôi lời muốn nói --- ------

Đây là tình tiết Đoạn Nghiêu trở lại kiếp trước của Mộc Như Lam... Bởi vì có cô nàng nói muốn đặt giả thiết không có Khiêm Nhân để cho Đoạn Nghiêu và Lam Lam có một kết cục tốt đẹp. Nghĩ tới nghĩ lui, có vẻ chỉ có như này mới tương đối dễ tiếp nhận, bởi vì bất kể như thế nào, Lam Lam chỉ cần trải qua loại chuyện đó ở kiếp trước xong sống lại thì không còn phù hợp với Đoạn Nghiêu nữa. Lam Lam với tâm lý không bình thường cần một cái khóa có thể khống chế cô, kiểu người với cá tính như Mặc Khiêm Nhân mới phù hợp với cô đã biến thái.

Sau đó, các nàng có phiếu thì nhớ đập nha ~ Tiếp theo câu chuyện này của Đoạn Nghiêu chỉ đến đây thôi nhé? Sau đó tự mình tưởng tượng, hay vẫn muốn viết thêm mấy chương tiếp theo? Ví dụ như Boss Đoạn Nghiêu ngược chết Bạch Tố Tình Âu Khải Thần gì đó... Móc lỗ mũi...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play