Editor: spring
Beta_er: Chan
Mộc Như Lam cảm thấy đây là chuyện thú vị nhất mà cô từng gặp qua.
Cô đứng bên trong túi áo vest của Mặc Khiêm Nhân, thò đầu ra nhìn đủ thứ to lớn trở nên xung quanh, các bà chủ gia đình đẩy xe đi tới đi lui, rồi từng cặp đôi tay trong tay mua sắm, dùng tầm mắt nhỏ hơn nhìn, dường như có loại thú vị riêng.
Mặc Khiêm Nhân đẩy xe, trong túi có thiên thần nhỏ 10cm đang đứng, bởi vì có không ít ánh mắt xung quanh sẽ rơi xuống người hắn, nên hắn không thể không cứng đờ dùng cơ thể che lại vật nhỏ đang dáo dác ngó nghiêng. Lúc đầu hắn không muốn mang Mộc Như Lam trong tình trạng này ra ngoài, nhưng Mộc Như Lam lại cảm thấy trong nhà rất nhàm chán, nói không chừng không cẩn thận bị Tiểu Khiêm Khiêm mơ màng đi vệ sinh đạp chết... Được rồi, việc đó đương nhiên là làm quá lên, nhưng Mặc Khiêm Nhân thật sự có phần không yên lòng, nên dứt khoát mang theo.
Mặc Khiêm Nhân đang xem củ cải, chợt một nhóc tỳ còn đang quấn tã ngồi trên xe đẩy bị bà mẹ cũng đang nhìn đồ ăn đẩy tới, đúng lúc dừng lại bên cạnh Mặc Khiêm Nhân, một đôi mắt to màu xanh lam trong trẻo cứ thế đột nhiên đối mặt với Mộc Như Lam.
Mộc Như Lam nhìn nhóc.
Nhóc cũng nhìn Mộc Như Lam.
Không nhúc nhích, nhóc con kia dường như sợ đến ngay người, ngón tay nhỏ trắng nõn nắm lấy xe đẩy, mắt to nhìn thẳng Mộc Như Lam.
Mộc Như Lam cười cười, nước bọt của nhóc con chảy xuống từ khóe miệng, sau đó nhóc vươn tay ra với Mộc Như Lam, bàn tay nhỏ như vậy lại hoàn toàn đủ để bao lấy đầu Mộc Như Lam. Mộc Như Lam vội vàng rúc vào trong túi, nhóc tỳ chưa bắt được Mộc Như Lam, ngược lại bắt được quần áo Mặc Khiêm Nhân.
Mặc Khiêm Nhân đang kinh ngạc, vì đối phương là đứa nhỏ nên cũng không để ý, không ngờ vậy mà cũng bị Mộc Như Lam nhỏ mê hoặc.
Bà mẹ vội vàng kéo lại tay con mình, quỷ nhỏ kia còn ê ê a a với tay về phía Mặc Khiêm Nhân, Mặc Khiêm Nhân lạnh nhạt đẩy xe đi.
"Coi chừng bị người trông thấy." Mặc Khiêm Nhân rũ đầu nhẹ nhàng độc thoại.
Mộc Như Lam ngồi trong túi cười, hoàn toàn là dáng vẻ "chơi thật vui": "Nếu như bị phát hiện, em có thể lập tức giả bộ như là búp bê nhỏ." Giọng Mộc Như Lam không lớn, Mặc Khiêm Nhân hết sức cẩn thận nghe vẫn nghe được một chút.
"..." Mặc Khiêm Nhân yên lặng, giả làm búp bê... Hắn thực sự không thể tưởng tượng được Mộc Như Lam không nhúc nhích giả làm một trong những búp bê trong tủ của cô sẽ như thế nào, bởi vì thực sự quá giống con người, hơn nữa hắn không hề muốn vợ mình bị vây xem hoặc sờ mó lung tung tẹo nào!
Ở bên ngoài giống như cũng có nguy hiểm, hơn nữa Tiểu Khiêm Khiêm còn đang ở nhà một mình, Mặc Khiêm Nhân mua đồ ăn cho cả ngày hôm nay xong thì nhanh nhẹn mang vật nhỏ trong túi về nhà.
Siêu thị cách tòa nhà Mặc Lam không xa, Mặc Khiêm Nhân lúc này mới xem như có thể thở phào, nào ngờ lại nhìn thấy một người đi ra từ bãi đỗ xe!
"Hey! Amon!" Ebert vui vẻ giang hai cánh tay muốn ôm với Mặc Khiêm Nhân.
Mặc Khiêm Nhân ghét bỏ né tránh, tiếng nói lạnh nhạt rõ ràng lộ vẻ không kiên nhẫn: "Anh đến làm gì?"
Ebert lập tức che ngực: "Thượng Đế, trái tim của tôi vỡ vụn rồi!" Thật vất vả mới đến California một chuyến, kết quả lại bị ghét bỏ! Hắn lạnh lùng cao quý như vậy, gã còn có thể chơi đùa cùng không?
Mặc Khiêm Nhân không để ý tới gã, đi vào trong tòa nhà, Ebert lập tức nhấc chân đuổi theo: "Lại nói, Ian đâu?"
"Tôi ở chỗ này, Ebert..." Mộc Như Lam nghe thấy Ebert nhắc đến mình thì lập tức cười híp mắt mở miệng, nhưng giọng cô thực sự khá nhỏ, có điều tòa nhà rất yên tĩnh, vẫn có thể nghe thấy một vài.
Mặc Khiêm Nhân lập tức đưa tay nhét lại Mộc Như Lam vào túi.
Ebert ồ lên, nhìn trái nhìn phải: "Vừa rồi hình như tôi nghe thấy tiếng của cô ấy... Người đâu rồi?"
"Anh nghe lầm rồi." Mặc Khiêm Nhân thản nhiên bước lên bậc thang, bởi vì chỉ có năm tầng nên không lắp thang máy, mỗi ngày lao mấy chuyến thang lầu làm vận động cũng không tệ.
Ebert ngó nghiêng xung quanh, gãi gãi đầu, hẳn là nghe lầm, bằng không với trình độ "thê nô" của Amon, đôi mắt như thể lắp ra-đa cảm ứng kia sao có thể chẳng có động tĩnh gì.
Khóe mắt Ebert chợt liếc thấy túi áo bên trái của Mặc Khiêm Nhân hơi phình phình, nhất thời cảm thấy khá kỳ lạ, Amon-quý-công-tử của bọn họ sẽ không để đồ trong hai bên túi áo vest, sao lại...
Ebert cảm thấy khá kỳ lạ, nhưng dường như cũng không thích hợp chú ý đến, hơn nữa hôm nay có vẻ Mặc Khiêm Nhân không quá hoan nghênh gã, nên là gã vẫn nên thành thật không nên nói chuyện nhiều, nếu không bị đuổi ra thì gã sẽ rất mất mặt!
Ebert đi theo Mặc Khiêm Nhân lên đến tầng năm, Mặc Khiêm Nhân đứng ở cửa nhà mình, quay đầu lạnh lẽo nhìn Ebert: "Phòng của anh ở tầng ba."
"Tôi đến xem Tiểu Khiêm Khiêm không được sao?" Ebert bắt đầu nghĩ lại, có phải mình đã làm cái gì khiến Mặc Khiêm Nhân thấy ngứa mắt không, bình thường mặc dù dáng vẻ Mặc Khiêm Nhân cũng na ná thế, nhưng không hề không chào đón rõ ràng như vậy!
Nói thật, trước khi Mộc Như Lam khôi phục thành hình dáng bình thường, Mặc Khiêm Nhân không chào đón bất cứ người nào, đặc biệt là ——
Cửa phòng chợt mở ra, một gương mặt lễ độ lộ vài phần tà khí xuất hiện trước mặt hai người, Ive cười híp mắt chào hỏi bọn họ: "Này ~ "
"..."
—— đặc biệt là đám người trong lòng luôn mang một vài ý đồ với vợ hắn.
Hiện tại Mộc Như Lam nhỏ như vậy, không cẩn thận là có thể bị trộm đi đấy!
Mộc Như Lam ngoan ngoãn ngồi trong túi Mặc Khiêm Nhân, nghe âm thanh phía bên ngoài, kỳ thật cô rất muốn ngó đầu ra chào hỏi bọn họ, có điều lại cảm thấy người đàn ông nhà mình trăm phương ngàn kế tìm cách giấu cô đi như thế rất đáng yêu, cô rất tò mò tiếp theo Mặc Khiêm Nhân sẽ làm thế nào đây.
Mặc Khiêm Nhân nhìn Tiểu Khiêm Khiêm đã tự mặc xong quần áo trong phòng, cất tiếng nói lạnh lẽo: "Có cần ba nói lại cho con rằng lúc ba mẹ không có ở nhà thì không nên tùy tiện mở cửa cho người lạ vào nhà?"
Trên tay Tiểu Khiêm Khiêm còn ôm bình sữa bò thơm ngon đã hâm nóng, nghe thấy lời của ba mình thì đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm Mặc Khiêm Nhân một hồi, rồi khoát khoát tay cầm bình sữa lên, tiếng nói mềm mềm đáng yêu đáp: "Tiểu Khiêm Khiêm không hề tùy tiện mở cửa ~ " Bởi vì cậu nhóc muốn uống sữa nhưng không có ai hâm giúp, cho nên mới để chú Ive vào.
Ive đi qua ôm Tiểu Khiêm Khiêm vào lòng, cười híp mắt nhìn Mặc Khiêm Nhân: "Nhóc con được người khác yêu thích hơn anh nhiều đấy, Amon."
Mặc Khiêm Nhân không để ý tới hắn ta, đi vào phòng bếp, thuận tiện đóng cửa lại, cầm Mộc Như Lam từ trong túi ra, đặt cô lên thành bồn rửa chén: "Lam Lam."
Mộc Như Lam cười tủm tỉm nhìn hắn.
"Khụ." Mặc Khiêm Nhân bị cô xem đến đỏ lỗ tai, cảm thấy mình dường như khá ngây thơ, nhưng hành vi ngây thơ này chỉ sợ còn phải tiếp tục.
"Khiêm Nhân muốn giấu em đi sao?" Mộc Như Lam chớp chớp mắt, cười hỏi.
Mặc dù không có ý tốt, nhưng Mặc Khiêm Nhân vẫn gật đầu.
"Nhưng muốn giấu ở nơi nào chứ?" Mộc Như Lam hỏi, hiện tại cô chỉ có 10cm, thoạt nhìn có vẻ giấu đi rất dễ dàng, nhưng nếu để cô trốn trong tủ quần áo hay trong ngăn kéo một mình, nghĩ thế nào đều thấy rất cô độc và đáng thương, đặt trên giường giấu trong chăn cũng được, nhưng rất có thể sẽ bị Tiểu Khiêm Khiêm phát hiện, độ nhạy cảm của nhóc con kia chẳng hề kém cạnh daddy xíu nào.
Giấu ở đâu đây, phải giấu tại một chỗ vừa có thể làm Mộc Như Lam nhìn thấy cảnh tượng trong phòng khách bên dưới lại cũng sẽ không bị phát hiện, trong lòng Mặc Khiêm Nhân có ý tưởng, thả lại Mộc Như Lam vào trong túi, mở cửa phòng bếp muốn lên tầng, không ngờ lại trông thấy con hắn đang ôm bình sữa đứng ở cửa ngửa đầu nhìn hắn chằm chằm: "Daddy đang nói chuyện với ai thế?"
"Con nghe nhầm." Mặc Khiêm Nhân vòng qua nhóc con.
"Không hề nhé!" Tiểu Khiêm Khiêm dùng đôi ngắn nhỏ ngắn ngủi trăm cay ngàn đắng theo sau: "Tiểu Khiêm Khiêm nghe được! Có phải daddy đang nói chuyện với tinh linh nhỏ phòng bếp?" Mặc dù IQ của Tiểu Khiêm Khiêm rất cao nhưng dù sao vẫn chỉ là một đứa trẻ con ba tuổi ngây thơ.
Ive cũng tới góp vui, cản trở đường đi của Mặc Khiêm Nhân, chậc chậc nói: "Hôm nay Amon có điểm gì đó là lạ nha." Mặc dù không thích hợp như thế nào hắn ta không biết, nhưng chính là cảm thấy có điểm gì là lạ: "Lại nói, thiên thần nhỏ thân yêu của tôi đi đâu rồi?"
"Mommy đâu?" Tiểu Khiêm Khiêm hỏi theo, nắm lấy Mặc Khiêm Nhân ống quần, ánh mắt rơi vào túi áo hơi gồ lên của Mặc Khiêm Nhân. Trực giác nhạy bén của trẻ con nói cho nhóc biết, trong đó cất giấu thứ gì đó hay ho... Ấy! Tiểu Khiêm Khiêm chợt mở to hai mắt, nhóc giống như thấy đồ vật đang gồ lên đó động đậy! Tinh linh nhỏ giấu ở trong túi daddy!
Ebert cũng đến hóng chuyện: "Lúc đầu tôi đi viện nghiên cứu của cô ấy một chuyến, kết quả mấy ngày nay viện nghiên cứu toàn nghỉ."
"Cô ấy đã ra ngoài." Mặc Khiêm Nhân mặt không đổi sắc trả lời, nhìn Ive cản đường phía trước, ánh mắt lạnh đi, rõ ràng đang nói: Tránh ra.
Ive nhún nhún vai, tránh ra, chỉ là Mặc Khiêm Nhân còn chưa bước chân đi quần đã bị kéo lại lần nữa, Tiểu Khiêm Khiêm nhìn chằm chằm túi áo Mặc Khiêm Nhân: "Daddy, túi áo của ba đang giấu thứ gì vậy? Tiểu Khiêm Khiêm nhìn thấy nó động nha ~ "
Ive và Ebert lập tức nhìn sang.
Truyện FullLưng Mặc Khiêm Nhân hơi cứng lại, theo bản năng muốn bịt miệng túi, nhưng nếu làm động tác như vậy, chắc chắn sẽ khiến Tiểu Khiêm Khiêm bám dính mãi, cũng chắn chắn làm tên biến thái Ive kia tò mò không thể không xem...
Mặc Quân Khiêm, con thật sự biết tìm phiền phức cho ba mình!
Mà ngay lúc này, cửa nhà bọn họ "ầm" mở ra, giọng nói oang oang vang lên: "Lam Lam! Tiểu Khiêm Khiêm! Chúng ta tới nè!" Thái Sử Nương Tử vui vẻ xông tới, mấy người Đoạn Nghiêu Lễ Thân đi theo phía sau.
Mặc Khiêm Nhân đột nhiên có cảm giác con đường lên tầng dài đằng đẵng.
"Chú! Chú hoa hoa!" Một tay Tiểu Khiêm Khiêm níu lấy quần daddy nhà mình, một tay vui mừng vẫy vẫy với Đoạn Nghiêu.
Cặp mắt đào hoa đẹp lạ thường hơi cong lên, nhiễm vẻ cưng chiều, Đoạn Nghiêu xoay người ôm lấy Tiểu Khiêm Khiêm, Tiểu Khiêm Khiêm lại tóm lấy quần Mặc Khiêm Nhân không chịu buông, gấp gáp nhìn Đoạn Nghiêu: "Trong túi daddy giấu tinh linh nhỏ, Tiểu Khiêm Khiêm muốn! Chú hoa hoa ~ " Tiểu Khiêm Khiêm thích Đoạn Nghiêu nhất, bởi vì Đoạn Nghiêu là chú một cái duy nhất dám đấu với daddy nhóc ~ Đồ mà daddy không cho, đòi hắn, hắn đều sẽ cho!
Mộc Như Lam trốn trong túi Mặc Khiêm Nhân nén cười cực kỳ vất vả, dẫn đến bả vai không thể khống chế mà nhẹ nhàng run rẩy, thế là người có mắt đều có thể trông thấy đồ vật trong túi Mặc Khiêm Nhân thật sự đang động...
"Lại động đậy! Tinh linh nhỏ! Tinh linh nhỏ!" Tiểu Khiêm Khiêm lại càng kích động nắm chặt quần Mặc Khiêm Nhân.
"..." Hiện tại Mặc Khiêm Nhân chỉ muốn hung hăng đánh mông thằng nhóc này một trận
- -- ------ ------ ----
Truyền thuyết con gái là tình nhân kiếp trước của ba, như vậy con trai nhất định là kẻ thù kiếp trước... Hì hì hì... Sau đó, các nàng có phiếu không? Ném cho một cái thôi ╭(╯3╰)╮