Gia, Khẩu Vị Quá Nặng

Chương 408: V147.1: Kết thúc


...

trướctiếp

V147.1: Kết thúc

Editor: Chan
Beta_er: Noãn
Nguồn: diendanlequydon
(DĐLQĐ)

Hans đột nhiên buông tay khiến Mặc Khiêm Nhân giật mình trong giây lát, hắn cúi đầu nhìn những con sóng lớn đang dâng cao đập mạnh vào vách bức tường đá, những rặng san hô dày đặc nhưng không thấy Hans đâu.

Mộc Như Sâm bây giờ mới kịp phản ứng những chuyện vừa xảy ra, vội vàng chạy tới hỗ trợ, có điều cậu vẫn đang bị sốt, cũng không có biện pháp kéo Mặc Khiêm Nhân lên, cũng may người của Đế chế Bạch nhanh chóng tìm thấy bọn họ.

Mưa dần dần nhỏ lại. Những giọt mưa to thu nhỏ lại như những hạt đậu, rồi thành mưa phùn lất phất.

Những đám mây dày đặc, đen xì cũng mỏng dần.

Về phía Giáo Hội người nên giết đều đã giết, nên thu phục cũng đã thu phục, toàn bộ toà lâu đài ẩn ở phần thấp nhất của trung tâm hòn đảo bây giờ đã trở nên đổ nát hoang tàn. (Trung tâm hòn đảo trũng xuống xung quanh toàn là núi, ria ngoài mênh mông sóng nước và căn cứ của GH được xây ở trung tâm)

Trong phòng y tế, cuộc phẫu thuật của Bạch Mạc Ly đang diễn ra.

Mộc Như Lam đã thay bộ quần áo khác, cô thật sự rất mệt mỏi, liền nằm xuống giường giải phẫu cách Bạch Mạc Ly không xa. Có người giúp cô xử lý đôi tay bị thương, tay của cô giống như tay trái của Bạch Hổ, cuốn đầy vải trắng, bịt kín cả ngón tay. Màu máu đỏ tươi từ trong mạch máu chảy vào ống dẫn, xuyên qua thiết bị, sau đó từ từ, chảy vào trong cơ thể Bạch Mạc Ly.

Cảnh tượng giống hệt lần Bạch Mạc Ly cho cô máu.

Hắn cho cô máu, bây giờ cô trả lại hắn.

Bạch Mạc Ly nghiêng đầu nhìn cô, mơ màng, nửa tỉnh nửa mê, hắn không nhìn rõ đó là ai, chỉ cảm thấy ánh đèn trên đầu vô cùng lóa mắt, nhìn đến cô gái sườn mặt bị ánh sáng chiếu vào. Dòng máu đỏ chảy vào trong cơ thể hắn, giống đè nặng kiếp trước của hắn, nặng đến mức hắn mệt mỏi nhắm mắt lại.

Lần này rất nhiều người bị thương nặng, nhưng chung quy mà nói Bạch đế hoàn toàn thắng lợi. Nếu bọn họ không bị thương, như vậy sẽ không có trận thắng lợi này.

Mộc Như Lâm vẫn luôn gặp ác mộng cuối cũng được tìm thấy trong hang động, cậu và Mộc Như Sâm thay quần áo, sau đó uống thuốc —— Mộc Như Lam mất rất nhiều sức lực mới có thể đưa bọn họ qua cửa sổ rồi đưa hai người vào trong một hang động nhỏ. May mà bọn họ chỉ bị sốt, không gặp vấn đề gì khác.

Cho dù là Bạch Đế hay những người khác có liên quan, đều yêu cầu nghỉ ngơi thật tốt ở hòn đảo này rồi mới quay lại đất liền.

Mặc Khiêm Nhân miễn cưỡng mặc bộ quần áo mà Đế chế Bạch đã lấy ra từ thùng chứa trong nhà kho của Giáo Hội, chỉ còn cách thay bộ quần áo bình thường trông như quần áo mới, có lẽ là của một nhà nghiên cứu khoa học nào đó. Có một vết bầm tím lớn trên bụng do bị Hans đá, nhưng không có gì quá nghiêm trọng.

Vẫn là tầng dưới cùng, sau khi xác chết bị ném ra bên ngoài, nơi này biến thành nơi tụ tập của tất cả mọi người.

"Caesar đâu?" Mặc Khiêm Nhân đi vào, ánh mắt nhìn bốn phía xung quanh, cuối cùng nhìn Monhanson đang ăn mì.

Monhanson xì xụp ăn mì, sắc mặt của tất cả mọi người có mặt trong phòng kỳ quái. Không có ai nuốt trôi đồ ăn, chỉ có âm thanh ăn mì của Monhanson, mọi ngóc ngách trong căn phòng tràn ngập mùi mỳ tôm.

Hắn ta nghe thấy câu hỏi của Mặc Khiêm Nhân, không để thèm để ý đến người khác, nhìn về phía Mặc Khiêm Nhân, "Đi rồi."

Nói đúng hơn là chạy rồi.

Không có một phạm nhân nào ra khỏi Coen mà muốn quay lại nơi đó. Caesar biết Mặc Khiêm Nhân ở chỗ này, cho nên chơi đủ rồi lập tức chạy trốn. Hắn ta sẽ trốn đến chân trời góc biển, hoặc là chạy tới nơi hắn ta yêu nhất - nơi có chiến tranh và chắc chắn sẽ không bao giờ quay lại Coen.

Mặc Khiêm Nhân im lặng nhìn Monhanson vài giây, không nói gì, xoay người đi ra ngoài. Cuộc phẫu thuật có lẽ đã kết thúc, hắn cần phải tìm thứ gì đó bồi bổ cho Mộc Như Lam. Về phần tù nhân trốn thoát, không liên quan gì đến hắn, giống như cho dù Ive ở trước mặt hắn, hắn cũng không nhất định phải bắt hắn ta. Hắn nổi tiếng thiện ác rõ ràng, ma quỷ đã bị hắn bắt được còn nhiệm vụ trông coi như thế nào không liên quan đến hắn.

Hắc Báo kỳ quái nhìn Mặc Khiêm Nhân, sau đó nhìn về phía Monhanson, cảm thấy hứng thú hơi thò đầu lại gần, "Tại sao anh không chạy?" Hắn ta cảm thấy người này thoạt nhìn căn bản không người bình thường là mấy, tại sao lại có thể là biến thái cơ chứ?

"Coen rất tốt." Monhanson thản nhiên nói, đôi mắt hơi nheo lại để chặn dòng cảm xúc phức tạp khó hiểu bên trong.

Coen rất tốt.

Câu nói dường như ẩn chứa những ý nghĩa khác sâu sắc hơn.

Hắc Báo càng cảm thấy kỳ quái, làm gì có phạm nhân nào cảm thấy nhà giam tốt...

Quả nhiên là cái biến thái, suy nghĩ cũng thật khó hiểu.

Mưa lất phất bay, trên bầu trời không còn tiếng sấm, nhưng vẫn như cũ không hề có ánh trăng, tất cả đều im lặng.

Hiện tại là thời gian u ám trước khi bình minh.

Khi Mộc Như Lam được đẩy ra cô đang mơ màng ngủ. Cô cảm giác được một bản tay lành lạnh đang vuốt ve trán mình, hoà với hương bạc hà thoang thoảng khiến cô mê mẩn.

Cô hơi mở mắt, còn chưa thấy rõ bóng người,m đã nở nụ cười. Hơi nâng cánh tay bọc băng vải lên, sau đó được người khác đỡ lấy.

"Ngủ ngon." Mộc Như Lam nhẹ nhàng nói, nhắm mắt lại chuẩn bị tiến vào giấc ngủ, cơ thể của cô thực sự rất mỏi mệt, vừa rồi máu rút ra một chút, không nhiều, nhưng cũng đủ khiến cô mệt mỏi hơn một chút.

"Không được, ăn chút đồ ăn rồi ngủ tiếp." Mặc Khiêm Nhân nhẹ nhàng kéo người ngồi dậy, ngồi ở mép giường để Mộc Như Lam dựa vào lòng, kéo đồ ăn trên bàn lại gần, "Há miệng nào."

Mộc Như Lam ngoan ngoãn nghe lời, miễn cưỡng ăn vài thìa cháo, sau đó từ từ chìm vào giấc ngủ.
Mặc Khiêm Nhân ngồi trên ghế cạnh bên giường, con ngươi phản chiếu bóng dáng của cô, trông mảnh mai mảnh mai, dưới ánh đèn càng thêm mỏng manh, nhợt nhạt. Người con gái này, mỗi một lần tạo bất ngờ đều giống như pháo hoa rực rỡ, đẹp động lòng người, nhưng lại luôn khiến bản thân cô và hắn bị thương.

Một lúc sau, chiếc ghế trượt về phía trước, hắn vén góc chăn lên để lộ ra hai chân của Mộc Như Lam. Kéo chiếc quần bệnh viện màu trắng lên để lộ ra đôi chân trắng nõn và thon thả của cô, lúc này không cần sờ cũng có thể cảm nhận được. Cơ bắp tê cứng và đau nhức làm sao, nếu ngày mai Mộc Như Lam tỉnh dậy, cô có thể đi lại được mới là chuyện lạ.

Mặc Khiêm Nhân im lặng nhìn trong chốc lát, vươn tay nhẹ nhàng mát-xa cho cô, kỹ thuật rất chuyên nghiệp nhưng có chút cứng ngắc, tất nhiên hắn chưa cung cấp dịch vụ này cho ai, kể cả chính mình.

Ive đứng ở cửa, trên tay hắn ta còn cầm ống thuốc. Hắn ta nhìn Mặc Khiêm Nhân, chưa từ bỏ ý định muốn làm thí nghiệm, nhưng là cuối cùng vẫn xoay người nhún nhún vai rồi bỏ đi. Quên đi, cũng không nhất định phải dùng cơ thể Mặc Khiêm Nhân để làm thí nghiệm, tìm một cơ hội lấy chút máu của hắn. Thứ hắn ta muốn là tế bào mà thôi.

Màu đen bao phủ mọi thứ, sau cuộc chiến hỗn loạn, chỉ còn lại sự mệt mỏi và sự yên tĩnh gần như trống rỗng.

Cho đến khi những đám mây nặng nề bị tia nắng đỏ rực đầu tiên xé toạc, mặt đất ẩm ướt tỏa sáng và tiếng sóng vỗ vào bức tường đá, mọi thứ như được ban tặng lại sự sống, giống như một cuộc sống mới, thật tươi đẹp và tuyệt vời.

Ive đứng ở bên cạnh vách núi đen, sau lưng hắn ta là rừng cây nhuốm vàng, không có sự ẩm ướt và thối rữa của đêm qua, mọi thứ đều rạng rỡ vào buổi sáng sau cơn mưa lớn.

Sóng tiếp tục đập vào vách đá, hai tay hắn ta đút vào túi quần, đôi mắt xanh thẳm phản chiếu mặt biển, ánh mặt trời từ trong đám mây u ám chiếu ra không chút yếu ớt.

"Ha ha..." Một tiếng cười khúc khích không rõ ý tứ khẽ bật ra khỏi miệng. Ive quay người lại, chậm rãi đi dọc theo rìa của hòn đảo.

Dường như ngay cả làn gió lành lạnh cũng toát lên vẻ dịu dàng và đáng yêu.

Hắn ta có thể cảm giác được chính mình đang chìm dưới nước, bình tĩnh vô cùng bình tĩnh. Đến giây phút cuối cùng, hắn ta cảm giác được vết sẹo nơi sâu nhất tâm hồn gần như đã thối rữa và bưng mủ, nó sẽ được chữa lành chứ?

Ha...

Mặt trời cuối cùng đã đánh bại những đám mây đen, càng ngày càng bị xé toạc ra, cho đến khi những đám mây cuối cùng dần dần tan đi, làm sáng bừng cả không gian.

Mãi cho đến giữa trưa, mọi người nửa đêm mới chìm vào giấc ngủ bắt đầu tỉnh lại.

Mộc Như Sâm đứng ở cửa phòng, nhìn thấy Mặc Khiêm Nhân nằm ở bên giường Mộc Như Lam, một tay nắm lấy bàn tay đang băng bó của cô, rõ ràng cậu đã bước rất nhẹ, nhưng khi sắp lại gần thì Mặc Khiêm Nhân tỉnh dậy.

Hắn mở mắt, ngồi dậy, nhìn thấy Mộc Như Sâm, xoa lông mày, nhẹ giọng nói: "Có chuyện gì thế?"

Vẻ mặt Mộc Như Sâm phức tạp, ánh mắt phản chiếu bóng dáng của cô gái vẫn còn đang ngủ say, sau đó nhìn về phía Mặc Khiêm Nhân, hai tay nắm chặt, hai mắt như muốn thiêu đốt.

Mặc Khiêm Nhân im lặng nhìn cậu vài giây, đứng lên rồi đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa phòng, đứng ở bên ngoài hành lang, "Nói đi."

"Chị tôi thật sự rất thích anh!" Thiếu niên còn mặc quần áo bệnh nhân, sắc mặt đã tốt không ít, có vẻ đã muốn hạ sốt, khi nói ra những lời này, tinh thần phấn chấn, thần thái tự tin. Đây là người nóng nảy, bốc đồng và cố ý, tất nhiên là có chút tự tin. Là đứa trẻ ngây thơ bị chiều hư nên mới tính khí mới xấu như vậy.

"Cho nên đâu?" Sắc mặt Mặc Khiêm Nhân vẫn thờ ơ như trước, đứa nhỏ này muốn nói cái gì, hắn đã đoán được đôi chút.

Sắc mặt Mộc Như Sâm đỏ bừng, giống như đang bị nghẹn không nói ra được, thật lâu sau mới thuận miệng mắng một tiếng, "Nếu như anh làm gì có lỗi với chị, tôi sẽ giết anh!" Không đợi Mặc Khiêm Nhân trả lời, cậu vội vàng bước đi.

Mặc Khiêm Nhân chỉ yên lặng nhìn bóng lưng của thiếu niên không có vẻ mạnh mẽ kia, sau đó xoay người đi trở về phòng trong.

Thiếu niên rẽ vào một góc, bước chân nặng nề dậm mặt đất dần dần chậm lại, bước chân càng ngày càng nhỏ, sau đó dừng lại.

Cậu cúi đầu xuống, tóc mái che khuất đôi mắt, lồng ngực có không còn đập mạnh, giống như hồn bay phách lạc, bàn tay nắm chặt, móng tay đâm sâu vào da thịt, lúc này mới có cảm giác hơi đau nhói. Dây thần kinh bị liệt không được dẫn truyền về trung tâm.

Cậu không còn nhớ mình đã đến đó bằng cách nào.

Cậu luôn biết mình là một chàng trai ngỗ ngược. Cậu luôn tỏ ra ngỗ ngược từ khi còn là một đứa trẻ, bởi vì cậu thích cảm giác bất lực nhưng lại được chị gái xoa đầu. Cậu biết rằng chỉ cần cậu không dẫm vào đường cùng thì cô sẽ luôn như vậy. Bao dung và nuông chiều cậu, cậu là một đứa trẻ hư hỏng, một đứa trẻ được Mộc Như Lam chiều chuộng, cậu luôn biết điều đó.

Đứa trẻ hư rất ngây thơ, không bao giờ nghĩ đến hậu quả và khả năng xảy ra như đứa em sinh đôi, khi nhận ra tình cảm của mình dành cho chị gái không phải là tình cảm của em trai dành cho cho chị gái, thậm chí cậu còn chưa bao giờ nghĩ rằng đây là tình cảm nam nữ. Cậu muốn ở bên cô và có thể làm việc chăm chỉ để trở nên mạnh mẽ vì cô, cậu nghĩ rằng cậu có thể giành lại cô từ tay người khác, sở dĩ cậu nghĩ như vậy một cách tự nhiên là vì cậu đã quên mất thời gian qua cô luôn coi cậu là một đứa em trai.

Nếu anh ngã xuống, em sẽ nhảy xuống theo...

Cậu ở gần như vậy, nghe thấy cô nói những lời này, đầu óc trống rỗng một hồi, sấm sét từ trên trời rơi xuống dường như làm đau tim cậu.

Dường như lúc này, rốt cuộc cậu nhận ra vấn đề không đơn giản như kiểu "Ai giật được Mộc Như Lam thì cứ giật lại".


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp