Mây đen phủ đầy trời, cả ánh nắng cũng không ngăn được cái lạnh của từng cơn gió giật.
Nghe tiếng mở cửa, người đàn trong phòng chiếu quay ra, giương cặp mắt thâm quầng mà nhìn Tần Lãnh Nguyệt, vẻ mặt hắn đờ đẫn, buồn ngủ quá đi… Phải dán mắt vào máy tính làm hắn sắp gục đến nơi rồi.
Tần Lãnh Nguyệt bật cười, đi tới đặt vật trong tay xuống trước mặt hắn, “Nhất Tiễn, anh đang làm gì thế?”
Tả Nhất Tiễn mở miệng ngáp không kịp thắng, “Oáp… Tôi đang tìm một người… Cô tới có việc gì không?”
“Tôi sắp về tổng bộ, định nhờ anh chỉnh trang lại một chút, cơ mà coi bộ không được rồi.” Tần Lãnh Nguyệt thấy gần đây mình hơi tiều tụy, vác cái bộ dạng này về tổng bộ thì không hay cho lắm, nói không chừng người ta còn tưởng cô ta không được chào đón ở đây nên mới bị đuổi về.
Tả Nhất Tiễn ngáp thêm cái nữa, hai mí mắt sụp xuống, “Oáp… tôi rất tiếc.”
Tần Lãnh Nguyệt hết nhìn màn hình lại nhìn Tả Nhất Tiễn, đoạn nâng tay xem đồng hồ, “Anh muốn ngủ nửa tiếng không? Trong lúc đó tôi sẽ thay anh xem nhé?
Tả Nhất Tiễn cảm động ứa nước mắt, “Thật sao?” Được ngủ rồi sao? Mẹ nó! Tuyệt vời! Hắn kiểm tra băng camera suốt từ chiều hôm qua, đừng nói là gái mặc váy trắng, đến cả bóng ma cũng không có nữa kìa!
“Ừ.”
“Cô thật tốt quá! Vậy tôi ngủ nửa tiếng, phiền cô nhìn giúp tôi xem có cô gái nào người Á, tóc dài, mặc váy trắng và đội mũ không, nếu có thì gọi tôi dậy, ok?” Cảnh Tả Nhất Tiễn chạy lướt qua Mộc Như Lam bị đám đông che mất nên chỉ thấy được một chóp mũ màu trắng. Không còn cách nào khác, Tả Nhất Tiễn đành phải kiểm tra băng ghi hình ngày hôm đó của từng cái camera một tại Universal Studios Hollywood.
“Được.”
Tả Nhất Tiễn lập tức bay sang cái sofa cạnh đó, ngả lưng ngủ ngay tức khắc!
Bình thường quen ngủ đúng giờ mà nay tự dưng lại phải thức trắng đêm, đúng là khổ hết chỗ nói!
Đắng thay không ai chịu giúp hắn cả, ai bảo hắn làm mất sợi dây chuyền…
Tần Lãnh Nguyệt ngồi vào chỗ ban nãy của Tả Nhất Tiễn, tay chầm chậm di chuột, nếu tua quá nhanh thì sẽ rất dễ bỏ sót chi tiết nào đó, dù sao tầm quay của camera cũng chỉ ở trong một phạm vi nhất định, vì thế chỉ còn cách kiểm tra từ từ.
Váy trắng, đội mũ, tóc đen dài, một cô gái người Á…
Tần Lãnh Nguyệt không biết bọn họ tìm người này làm gì, có lẽ là một nhân vật quan trọng liên quan đến chìa khóa két Desno. Năm năm nay Đế chế Bạch luôn tranh chấp với Giáo hội thứ trong két, có thể khiến Tả Nhất Tiễn phải lao lực tới mức này cũng chỉ có chuyện đó mà thôi.
Thời gian dần trôi, giữa những khung hình nối tiếp nhau, một bóng người bất ngờ đập vào mắt Tần Lãnh Nguyệt làm cô ta sửng sốt.
Ban đầu cô ta giúp Tả Nhất Tiễn chỉ là để có được thiện cảm của hắn, nghĩ bụng Tả Nhất Tiễn coi cả đêm mà vẫn không thu hoạch được gì thì chắc mình cũng thế thôi, không ngờ cô ta lại thật sự tìm ra!
Váy trắng, đội mũ, tóc đen dài, một cô gái người Á… Hoàn toàn khớp với miêu tả của Tả Nhất Tiễn, và người này là Mộc Như Lam?!
Không, người khớp với những đặc điểm đó có không ít, nhưng chỉ Mộc Như Lam là đem lại cảm giác phù hợp nhất, không trật đi đâu được!
Trong đoạn băng, Mộc Như Lam một tay cầm bản đồ một tay giữ mũ, phát hiện chiếc camera được giấu trong một chỗ kín gần đó, cô nhìn thẳng vào nó, mái tóc đen tung bay trong gió…
Bàn tay cầm chuột của Tần Lãnh Nguyệt hơi siết lại, nghe tiếng mở cửa thì giật thót một cái làm cuộn băng tua nhanh cả một đoạn dài.
“Chị?” Tần Xuất Vân ngạc nhiện, “Mới sáng sớm chị ở trong này làm gì?”
Thấy người đến là Tần Xuất Vân, Tần Lãnh Nguyệt mới thở phào đáp, “Tuyết Khả sắp đưa chị về tổng bộ, chị tới gặp Nhất Tiễn định nhờ anh ta chỉnh trang một chút thì thấy anh ta đã mệt rũ người rồi, cũng đang rảnh nên chị làm thay một lát cho anh ta nghỉ ngơi. Suỵt, nhỏ giọng thôi, để anh ta ngủ thêm chút nữa.”
Vẻ mặt Tần Xuất Vân dịu lại, cô ta đi tới, “Thôi để em, chị đừng lại gần mấy thứ nhiều bức xạ này.” Có thể gần đây chị ấy đã gây chút lỗi lầm, nhưng bản tính chị ấy rất tốt, Tần Lãnh Nguyệt vẫn là người chị cả đã nuôi lớn bọn họ, vẫn là một cô gái vừa cương vừa nhu cần được bảo vệ.
Tần Lãnh Nguyệt đứng dậy nhường chỗ, làm như vô tình hỏi, “Nhất Tiễn bảo cần tìm một cô gái, chuyện là sao vậy?”
Tần Xuất Vân coi tiếp đoạn Tần Lãnh Nguyệt vừa xem, thoải mái trả lời, “Hình như cô gái đó đang giữ chìa khóa.” Chuyện này rất hệ trọng, nhưng Tần Lãnh Nguyệt là người đáng tin, chắc chắn chị ấy luôn mong những điều tốt nhất cho Bạch Mạc Ly.
Tần Xuất Vân đâu biết, ai rồi cũng khác, lòng người khó dò, có lẽ ngay từ đầu mọi chuyện đã không đơn giản như họ tưởng.
“Chìa khóa…”
“Sao ạ?”
“… Không có gì.” Tần Lãnh Nguyệt cụp mắt giấu đi suy nghĩ trong lòng, Mộc Như Lam đang giữ chìa khóa? Vật bọn họ khổ sở tìm kiếm bấy lâu, cuối cùng lại nằm ngay trong tay Mộc Như Lam? Cô ta hẳn phải nói cho Tần Xuất Vân biết, nhưng mà… Tần Lãnh Nguyệt ấp úng, “Chị đi ăn đã…”
“Vâng.”
Tần Lãnh Nguyệt ra khỏi phòng, ngẩng đầu nhìn mây đen treo nặng trĩu bầu trời, cô ta nheo mắt, chìa khóa nằm trong tay Mộc Như Lam…
Trong thâm tâm Tần Lãnh Nguyệt đưa ra ba sự lựa chọn: Lợi ích của Đế chế Bạch, tổn hại cho Mộc Như Lam, lợi ích của cô ta.
Cô ta không biết trong két Desno có gì, nhưng có thể khiến Giáo hội và Đế chế Bạch vì nó mà tranh chấp nhiều năm thì đó hẳn phải là một thứ xa xỉ hay thậm chí vô giá. Cơ mà, Đế chế Bạch đã là thế lực lớn nhất nước Mỹ rồi, còn thứ gì có thể khiến nó hùng mạnh hơn cơ chứ? Biết đâu cuối cùng chỉ thành công dã tràng. Mà nếu Mộc Như Lam bị gì vì cái chìa khóa, vậy thì chẳng phải mình không cần lo nó cướp đi Bạch Mạc Ly nữa sao?
Chìa khóa nằm trong tay Mộc Như Lam…
Nếu Giáo hội biết chuyện này…
++++
Mộc Như Lam hắt xì một cái, cô sụt sịt mũi, đầu dụi vào ngực bạn trai nhà mình, sau đó tiếp tục thiu thiu ngủ.
Mặc Khiêm Nhân hé mắt, mơ màng xoa đầu Mộc Như Lam, sau đó đắp kín chăn ôm cô ngủ tiếp, mười phút sau, Joey gọi điện tới.
“Aaaaaa vạn lần xin lỗi anh Amon ơi! Tôi thật sự không phải cố ý! Tôi đi chết ngay đây!” Joey nước mắt nước mũi tèm lem trông thảm thương hết biết, hắn vừa nhận được điện thoại từ chỗ bảo vệ, bảo là có tiến sĩ Robert tới gặp Caesar. Joey ngớ ra một lúc mới ý thức được sự việc, hắn cuống cuồng đổ hết rác trong thùng ra, chi phiếu thì còn đó, nhưng lại không thấy đơn xin đâu cả…
Mặc Khiêm Nhân im lặng hồi lâu, sau mới thản nhiên nói, “Đi đi.”
“Đừng mà!” Joey thiếu điều quỳ xuống, “Làm ơn đừng mà, tôi thật sự không phải cố ý, làm ơn đừng đuổi tôi đi, xin anh đó viện trưởng! Tôi thật sự không phải cố ý! Chi phiếu năm triệu đô vẫn đang nằm trong thùng rác đây này!”
Mặc Khiêm Nhân cẩn thận xuống giường đi ra ngoài, bấy giờ bệnh viện tĩnh lặng vô cùng, sàn nhà sạch sẽ phản chiếu bóng dáng hắn.
Joey khóc kể hết mọi chuyện cho Mặc Khiêm Nhân, sau đó dõng dạc, “Thề có Chúa, tuy tôi rất rất muốn tờ chi phiếu kia nhưng cuối cùng vẫn, vẫn cái gì nhỉ… ‘Ngăn cơn sóng dữ, thay mặt rửa chân*, cải tà quy chính’…” Joey dùng thứ tiếng Trung sứt sẹo nói một câu thành ngữ sứt sẹo, chỉ mong viện trưởng đại nhân tin tưởng mình, có trời mới biết vì sao tờ đơn kia bay mất! Hắn rõ ràng đã ném nó vào thùng rác rồi mà!
*Câu thành ngữ đúng phải là 革面洗心 (thật lòng hối cải) nhưng Joey nói nhầm thành 洗脚革面 (thay mặt rửa chân).
Phỏng chừng đối phương biết tính Joey hơi ham tài nên mới thừa dịp Mặc Khiêm Nhân không có ở đây mà gửi chi phiếu cho hắn qua thư, nếu trước đó không xảy ra vụ Ive trốn ngục thì có khi Joey đã nhận lời rồi.
Đúng là họa vô đơn chí.
Mặc Khiêm Nhân vừa đi vừa suy tư, mặc kệ chuyện gì đã xảy ra, mặc kệ Joey có cố ý hay không, được duyệt là được duyệt, đối phương đã tìm tới cửa rồi, bọn họ quả thật không cách nào từ chối, trừ phi có chứng cứ cho thấy đối phương ôm mưu đồ bất chính.
“Để hắn ta vào, cho người giám sát chặt chẽ, bật hệ thống điện an ninh lên, tôi không muốn xảy ra bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn trước khi tôi về.”
Hệ thống điện an ninh, mỗi một song sắt trong ngục giam này đều có lõi dẫn điện mạnh, bật hệ thống điện an ninh tức là cho điện chạy lên song sắt, ngăn không để người ở ngoài và ở trong tiếp cận nhau, bằng không sẽ bị giật chết ngất.
“Khi nào anh về?”
Khi nào về? Vết thương trên vai Mộc Như Lam ăn vào xương, muốn lành hẳn cũng phải mấy tháng nữa, hắn không thể ở cạnh cô mãi được… Phiền thật, trong bản hợp đồng giữ bí mật thậm chí còn quy định cả thời gian hắn phải làm việc cho chính phủ Mỹ, tuy đối phương không dám đòi hỏi quá đáng nhưng năm năm không ngắn cũng chẳng dài, trước kia cứ nghĩ năm năm chả thấm vào đâu, giờ mới thấy thật là bức bối.
“Vài ngày nữa.” Hắn chưa muốn rời khỏi Mộc Như Lam.
Joey khóc thầm, “Anh về nhanh nhanh nha.” Dạo này bầu không khí nồng nặc mùi nguy hiểm! Thảo dân trụ không nổi đâu!
“Lỡ có chuyện gì thì anh đi chết đi.” Mặc Khiêm Nhân bỏ ngoài tai tiếng kêu rên của Joey, thẳng thừng cúp máy.
Lúc hắn trở lại phòng bệnh thì Mộc Như Lam đã dậy rồi, “Khiêm Nhân bận gì à?”
“Không.” Hắn đi đến cạnh cô, “Không ngủ nữa sao?”
“Ừm.” Mỉm cười, dang tay, muốn ôm một cái.
++++
Tần Lãnh Nguyệt về tổng bộ Đế chế Bạch ở Washington, làm nhiều người cảm thấy yên tĩnh hơn hẳn.
Tả Nhất Tiễn sắp hóa điên rồi, hắn coi hết băng ghi hình mà vẫn không tìm ra cô gái người Á đó. Hắc Báo chế nhạo, “Gặp ma rồi chứ gì?”
“Áaaaa!” Làm gì có ai gặp ma giữa ban ngày!
“Hay là anh nửa tỉnh nửa mơ nên bỏ sót gì rồi? Coi lại một lần nữa xem sao?” Bạch Hổ chống cằm đề nghị.
“…” Tả Nhất Tiễn hồn lìa khỏi xác.
“Vãi, yếu vậy cơ á? Có cần đưa đi bệnh viện không?”
“Đưa đi nhà thờ nhờ mục sư siêu độ thì may ra.”
“Mục sư biết siêu độ à?”
“Chẳng lẽ không?”
Tả Nhất Tiễn chết rồi cũng bị một hắc một bạch chọc cho đội mồ sống dậy.
Ảo não bứt tóc, Tả Nhất Tiễn quyết định ra ngoài kiếm gì ăn rồi tắm nắng với ngắm gái bổ sung năng lượng một tí, sau đó về đây xem lại lần nữa chứ biết sao giờ?
Về tổng bộ được vài ngày, Tần Lãnh Nguyệt gọi điện cho Tần Phá Phong, sau khi tán gẫu chút chuyện trong nhà, cô ta hỏi, “À, Mộc tiểu thư đỡ hơn chưa?”
Cứ nhắc tới Mộc Như Lam là Tần Phá Phong lại bực mình, “Thấy khỏe nhiều rồi.” Suốt ngày chim chuột với tên hôn phu, có giống người bệnh chỗ nào đâu!
“Hôn phu của em ấy còn ở Bạch Đế không?”
“Vừa ra sân bay.” Gã chướng mắt đó rốt cuộc cũng cút đi, Tần Phá Phong thấy sảng khoái hẳn.
“Thế à… Em và Xuất Vân với Tịch Dương nhớ giữ sức khỏe nhé, chị có việc tí, bye bye.” Tần Lãnh Nguyệt cúp máy, ngồi trên giường nhìn đăm đăm vào điện thoại hồi lâu. Đoạn cô ta lấy từ trong tủ ra một tấm danh thiếp, gọi sang văn phòng hiệu trưởng Harvard hỏi xin số điện thoại của chủ tịch hội sinh viên.
Mặc Khiêm Nhân đi rồi thì không việc gì phải dè chừng Mộc Như Lam nữa, cùng lắm chỉ là một con cừu ai cũng làm thịt được, à không, đúng hơn phải gọi là một con mèo chỉ giỏi võ mồm.
Hiện Mộc Như Lam đã chuyển từ bệnh viện về biệt thự, vai không còn đau lắm, vốn cũng chẳng phải vết thương chí mạng gì. Mặc Khiêm Nhân không cho đi tiễn, cô đành ra ban công ngồi đọc sách một mình, tay phải bị thương nên trên lớp cô chỉ nghe giảng chứ không thực hành được.
Xa xa, Mãnh Sát lại đang đuổi theo Tiểu Bạch, Tiểu Bạch chao cánh tránh né, muốn mổ vào mắt Mãnh Sát, có điều vì kích cỡ chênh lệch nên chỉ mổ được tới cái mỏ to hơn của nó gấp ba lần, gian tình bắn tung tóe, người trong khu biệt thự hạng nhất đã quá quen với cảnh hai con chim ngày ngày chơi gay bất kể ranh giới giống loài rồi.
Nghe tiếng chuông điện thoại từ chiếc bàn nhỏ màu trắng, Mộc Như Lam tới cầm lên xem, biết ai gọi đến thì liền nhướng mày, Morse? Suýt chút nữa cô đã quên luôn người này rồi.
“Morse?” Giọng nói nghi hoặc của cô truyền đến đầu dây bên kia.
Morse nhìn đám mây đen nơi chân trời, ngoài cửa xe cảnh vật lướt qua nhanh như cắt, hắn nheo mắt, ngữ điệu rất bình thường, “Có một bệnh nhân đặc biệt sắp làm phẫu thuật, tôi đón cô đi kiến tập. Cô rảnh không?”
Đúng như dự đoán, bọn họ chẳng mảy may cạy được miệng của Caesar, chỉ bất ngờ là Đế chế Bạch đã tìm ra cô gái giữ chìa khóa, và cô gái đó chính là Mộc Như Lam! Ngẫm lại thì, váy trắng, đội mũ, tóc đen dài, người Á, lúc mới nghe mấy từ đó hắn cũng đã nghĩ ngay đến Mộc Như Lam, sau lại thấy cái giả thiết này thật ngớ ngẩn, nào ngờ…
Mộc Như Lam nhướng mày, kiến tập giải phẫu sao? Nghe hấp dẫn đấy, dạo này cô không được tự tay làm gì cả, vả lại Tần Lãnh Nguyệt không còn ở Bạch Đế nên cũng thấy hơi nhàm chán. Cơ mà hắn tự mình tới đón sao? Chậc, nghe khá là đáng nghi đó… Sẽ là cái gì đây?
Thấy Mộc Như Lam mãi không trả lời, Morse dừng xe, nhìn cánh cổng Bạch Đế hoa lệ, “Tôi ở ngay ngoài cổng học viện, cô ra đi.”
Người ta đã chờ ngoài cửa rồi mà còn cố ý làm lơ thì không được đúng tình đúng lý lắm, đó đường đường là chủ tịch hội sinh viên Harvard cơ mà.
Mộc Như Lam bảo hắn đợi chút rồi thay quần áo xuống tầng hầm lấy xe.
Tả Nhất Tiễn lái xe golf đi lòng vòng quanh trường, hắn muốn tắm nắng, nhưng hôm nay nắng lạnh tanh, hắn muốn ngắm gái, nhưng sinh viên vẫn còn trong giờ học, hắn muốn đi ăn, nhưng lúc này căng tin chưa mở cửa.
Hắn ngửa mặt than trời, thế giới này thật tối tăm… Sợi dây chuyền bị mất kia chính là tỳ vết trong cuộc đời hoàn mỹ của hắn, và cô gái hại hắn mất dây chuyền chính là kiếp nạn!
Bỗng nhiên, hắn thoáng thấy bóng một chiếc xe, dưới ánh nắng trông nó đặc biệt nổi bật.
Tả Nhất Tiễn không khỏi nhìn sang, bắt gặp Mộc Như Lam đang lái xe ra từ con đường bên kia trảng cỏ.
Như cảm giác được cái nhìn của hắn, Mộc Như Lam quay đầu, thấy Tả Nhất Tiễn thì cũng ngẩn ra, anh chàng này trông quen quen… A, là người bị tóc cô “lấy” mất dây chuyền lúc ở Universal Studios Hollywood đây mà? Nhưng giờ cô phải ra ngoài mất rồi, lát về trả dây chuyền cho anh ta sau vậy.
Vì thế cô gật đầu cười chào hắn rồi tiếp tục lái xe ra cổng.
Tả Nhất Tiễn như bị điện giật, hắn cứ nhìn theo Mộc Như Lam như thế, mãi đến khi bóng cô khuất sau rặng cây thì mới chịu hồi thần… Muốn làm tóc cho cô ấy quá, cô ấy nhất định sẽ là người mẫu đẹp nhất hắn từng biết! Mà… Sao cổ trông quen thế nhỉ? Hừm…
Hắn vừa lái xe vừa đăm chiêu, tới khi nhớ ra rồi, hắn trợn to đôi mắt, nhầm chân ga thành phanh mà đạp mạnh, hậu quả là xe đâm sầm vào một thân cây đến nỗi móp cả phần đầu.
Nhưng Tả Nhất Tiễn nào có tâm trí để ý mấy thứ đó, hắn vội vàng mở di động, “Alô alô! Tôi tìm ra cô gái đó rồi!”
Trong phòng giám sát.
Hắc Báo nhìn chằm chằm vào chiếc xe mới tới, “Là người Giáo hội.” Trên xe có biểu tượng của Giáo hội.
“Người Giáo hội tới đây làm gì?” Bạch Hổ nghi hoặc. Tuy hai bên ngầm đấu đá nhau nhưng ngoài mặt vẫn nước sông không phạm nước giếng, người Giáo hội tới địa bàn của họ, họ nổ chết hắn ta được không?
“Không biết… Ơ Mộc Như Lam kìa?” Hắc Báo nhìn thấy Mộc Như Lam chạy xe gôn vào bãi đỗ trong trường, sau đó đi về phía cổng.
“Nghe bọn Phá Phong kể, hồi ở Harvard Mộc Như Lam qua lại rất gần với thiếu chủ Giáo hội, hay là bị thu mua rồi? Cứ thả đi như vậy có ổn không?”
“Cô ta đứng hạng nhất, có quyền tự do ra vào cổng.” Hắc Báo hừ mũi, mà cái con bé hắn nhắm bắn lúc oanh tạc đảo, hình như cũng là Mộc Như Lam thì phải? Mộc Như Lam là người Giáo hội? Được lắm, càng ngày càng đáng ghét!
Mộc Như Lam quẹt thẻ, còn đang chờ máy cảm ứng xác nhận thì Morse đã xuống xe, lịch sự mở cửa sẵn cho cô.
Cùng lúc đó, Hắc Báo và Bạch Hổ nhận được một cuộc gọi.
“Ngăn Mộc Như Lam lại!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT