Đại sảnh đang lúc đánh mắng ầm ĩ thì quản gia Triệu Thúc mở cửa bước vào,
thấy Kha Kim Lan bị đánh ngã ra đất mà vẫn lì lợm, trong mắt ông thoáng
hiện vẻ ghét bỏ, ông đi đến bên cạnh Kha Xương Hoàng, nói khẽ, “Lão gia, thiệp mời đã được gửi hết. Đến giờ ngài ăn trưa và uống thuốc rồi.”
Kha Xương Hoàng bị cao huyết áp, tuy không nghiêm trọng lắm nhưng để thân
thể khỏe mạnh lão vẫn uống thuốc theo lời bác sĩ, bây giờ bị Kha Kim Lan chọc tức thế này, phỏng chừng huyết áp đã tăng lên không ít.
Kha Xương Hoàng dừng tay. Tưởng lão đã thỏa hiệp, Kha Kim Lan đắc ý nói
khích, “Không đánh nữa hả? Có giỏi thì đánh chết tôi đi?” Thật ra cô ta
bị đánh cũng đau lắm chứ, nhưng cô ta nghĩ rằng mình mà nhận lỗi thì sau này sẽ luôn thua kém Mộc Như Lam, vì vậy mới phải nén đau ra vẻ không
hề hấn gì.
Lý Tiểu Thanh run rẩy khóe miệng, thầm rủa đúng là đồ
to gan liều mạng, Kha Xương Hoàng không đánh chết ngươi, nhưng lão sẽ
khiến ngươi sống không bằng chết! Người đàn ông này tàn nhẫn đến mức
nào, bà ta đã sớm hiểu rõ.
Kha Xương Hoàng lạnh lùng nhìn con bé không biết sợ chết, “Lão Triệu.”
“Vâng.” Triệu Thúc cúi đầu tiến lên một bước.
“Trẻ con nhà này càng ngày càng vô phép, ngươi sắp xếp đi, nếu tới trước bữa tiệc mà vẫn chưa học xong… Kha gia không nuôi lũ vô dụng.”
Lời này vừa nói ra, những kẻ đang bàng quan xem kịch lập tức loạn cả lên, ý của Kha Xương Hoàng là muốn đuổi họ ra khỏi Kha gia!
“Lão gia, Vãn Nhu nó…” Lý Tiểu Thanh lo lắng lên tiếng, rõ ràng người bị
đánh là Kha Kim Lan mà sao bây giờ lại liên lụy đến mấy đứa cháu của bà
ta rồi?
“Sao? Bà cũng muốn đi học lại lễ nghi giáo dưỡng hả?” Kha Xương Hoàng lạnh lùng nhìn qua, Lý Tiểu Thanh sợ tới mức rụt người
không dám hó hé.
Lâm Ngọc Nhan sáng suốt phớt lờ ánh mắt cầu cứu
đầy kinh hoảng của Kha Kim Lan, bà ta thương Kha Kim Lan thật, nhưng nếu thương mà mất hết tất cả thì khỏi đi.
“Ông nội!” Kha Kim Lan
phát hoảng, cô ta biết Kha Xương Hoàng sẽ không đánh chết mình nhưng lại không ngờ lão sẽ đuổi mình ra khỏi Kha gia, cô ta không muốn bị đuổi
khỏi Kha gia đâu! Có Kha gia hậu thuẫn, cô ta là công chúa của giới
thượng lưu, nhưng nếu không có Kha gia thì cô ta chẳng là cái thá gì cả!
“Đưa cơm trưa đến Noãn các đi.” Kha Xương Hoàng nói, Noãn các là chỉ ngôi
nhà kiểu Nhật phía sau Kha gia nơi Akustu Junko và Kha Thế Tình ở, lão
muốn dùng bữa với Mộc Như Lam nên mới về đây vào giữa trưa.
“Vâng.” Triệu thúc gật đầu lui xuống, Kha Xương Hoàng không thèm nhìn đám người phía sau thêm một lần nào nữa. Lão không bao giờ coi trọng nổi một lũ
người mà mình chỉ cần tùy ý vài câu là đã có thể quyết định số mệnh của
chúng. Rặt một đám con cháu chỉ biết dựa dẫm vào Kha gia, vừa ăn hại lại vừa dễ đoán, lão liếc một cái là đã thấy rõ tương lai chúng nó, nhàm
chán đến độ chẳng buồn để ý hay trông đợi gì ở chúng nó nữa.
Noãn các.
Vừa ăn cơm xong, Mộc Như Lam ngồi ngắm Kha Thế Tình thưởng trà, cô nài nỉ
quá nên hắn đã phải mang cả bộ bàn trà sang phòng cô. Như thường lệ,
bình hoa trên bàn cắm nhành lan, ấm trà tử sa cuồn cuộn khói. Mặc áo
trắng thêu rồng bạc, Kha Thế Tình ngồi quỳ trên đệm, tư thế tao nhã,
hương trà sâu lắng, động tác của hắn đẹp đẽ như đang biểu diễn nghệ
thuật, trông thích mắt vô cùng.
“Chỉ nhìn động tác của cậu là đã thấy trà này rất quý rồi.” Mộc Như Lam nhịn không được muốn cảm thán.
“Thế mà cháu lại không uống.” Kha Thế Tình rót ra hai tách trà nhưng không
đưa cho cô, hắn nâng một tách lên ngửi nhẹ, làn nước xanh óng ánh, lá
trà trôi bồng bềnh, thoạt nhìn dậy vị ngon.
“Cháu không muốn tỉnh quá.” Mộc Như Lam mỉm cười nói, thật ra cô năn nỉ hắn chuyển bộ dụng cụ pha trà đến đây chỉ là để thưởng thức tư thái mỹ nam pha trà chứ không
có ý định tham gia, trà có thể làm tinh thần phấn chấn nhưng nếu uống
nhiều quá thì sẽ khó ngủ.
Cửa phòng để mở nên từ xa Kha Xương
Hoàng đã nhìn thấy cảnh bên trong, Mộc Như Lam tựa lưng vào đầu giường,
Kha Thế Tình pha trà ở cuối giường, khung cảnh ấy bình lặng và hài hòa
biết bao, khác hẳn những ồn ào tranh cãi nơi đại sảnh.
Bị vây
trong thế giới phồn hoa quyền thế đã lâu, Kha Xương Hoàng thấy tâm hồn
dữ dội dần trở nên ôn hòa, lão thở dài một hơi, từ từ chống gậy đi tới.
Akustu Junko nhìn thấy Kha Xương Hoàng thì biểu cảm vui vẻ liền cứng lại, bà
nhu thuận cụp mi, cả nụ cười cũng rụt rè đi nhiều, cất bước qua con
đường đá cuội, bà đi đến bên cạnh Kha Xương Hoàng, “Lão gia.”
Kha Xương Hoàng nhíu mày, lão đã kịp thấy nụ cười rực rỡ của Akustu Junko,
và cũng đã kịp thấy vẻ mặt bà thay đổi, trong lòng hơi mất vui nhưng lão vẫn im lặng, bước chân không mảy may dừng lại.
Akustu Junko mặc kimono theo sau Kha Xương Hoàng, bà nhẹ giọng hỏi, “Ngài dùng cơm chưa?”
“Chưa.” Kha Xương Hoàng theo bản năng nhìn về phía sau, những kí ức vụn vặt
bỗng ùa về trong tâm trí, không biết từ khi nào đã có một cô gái xinh
đẹp đơn thuần luôn lén lút bám sau hắn, nhìn theo bóng lưng hắn bằng ánh mắt trìu mến mà đầy dè dặt, tuyệt không dám tiến thêm một bước…
“… Ngài muốn tôi làm một chút điểm tâm cho ngài không?” Akustu Junko chần
chừ hỏi, từ rất lâu trước đây, bà đã học được cách khép kín chính mình,
có điều mỗi khi nhìn thấy lão, bà vẫn bất giác muốn quan tâm, cũng không rõ đó là cố chấp hay là yêu. Trong thời khắc khủng hoảng nhất, bà đã
từng định đưa Kha Thế Tình rời khỏi người đàn ông này, thế nhưng sự xuất hiện của Mộc Như Lam đã giữ bà ở lại.
“Không cần dùng kính ngữ,
bà là người phụ nữ của tôi, không phải người hầu.” Kha Xương Hoàng hiếm
khi có dịp ở cạnh Akustu Junko, hai bà vợ lẽ kia sợ Akustu Junko trẻ
trung xinh đẹp sẽ được sủng ái nên hoàn toàn không cho bà cơ hội ở cạnh
Kha Xương Hoàng, bây giờ khó lắm mới được gần nhau mà lại nghe Akustu
Junko gọi mình bằng “ngài”, Kha Xương Hoàng thấy rất không thoải mái.
Akustu Junko giật mình, bà hạ mí mắt ngăn đi sự chua xót, không nói gì thêm nữa.
Kha Xương Hoàng thấy thật sầu não, chân mày lão nhíu lại trên khuôn mặt
lãnh khốc, ánh mắt hung bạo nay càng sắc bén hơn vì nỗi buồn bực trong
lòng, “Đi làm chút thức ăn đi.”
Cảm xúc này đã không xuất hiện từ lâu lắm rồi, dường như mỗi khi ở cạnh Akustu Junko là lão lại không thể lạnh lùng bình tĩnh, thế nên lão mới cố ý xa lánh để rồi dẫn đến tình
trạng hôm nay. Lão cứ tưởng thứ cảm xúc khó lý giải ấy đã biến mất rồi,
nào ngờ bây giờ nó lại dâng trào một lần nữa, thật buồn bực, thật khó
kiểm soát, lão ghét những gì nằm ngoài tầm kiểm soát, cái tính cách lãnh khốc này đã khiến lão mất đi rất nhiều thứ, nhưng cũng nhờ nó mà lão
mới có thể giữ đế chế Kha gia đứng vững giữa trời đất.
“Vâng.” Akustu Junko gật đầu rồi rẽ vào một con đường đá cuội khác để đi vào bếp chuẩn bị thứcăn.
Kha Xương Hoàng nhìn bóng dáng người phụ nữ dịu dàng dần đi xa, không biết
có phải vì nắng quá gắt hay không, lão bỗng có chút bần thần.
Lúc này Mộc Như Lam và Kha Thế Tình cũng đã trông thấy Kha Xương Hoàng, Kha Thế Tình đứng đậy tiếp đón, Mộc Như Lam cười tủm tỉm nhìn ông lão ngồi
quỳ trên chiếu tatami, mái tóc đã bạc nhưng thân hình vẫn cường tráng,
“Ông ngoại, có phải ông nhận ra dì Akustu Junko rất đẹp không?”
Kha Thế Tình dừng lại động tác rửa tách trà. Mộc Như Lam hơi kinh ngạc
nhưng không biểu hiện ra ngoài, thay vào đó cô chỉ cười, “Ông muốn con
gọi ‘bà ngoại’ à?”
Kha Xương Hoàng không trả lời, tức là ngầm thừa nhận.
Kha Thế Tình hạ mi mắt, im lặng cầm kẹp tráng tách trà, đôi mắt ôn nhuận ẩn chứa vẻ mỉa mai, bà ngoại? Hắn nhớ rõ Kha Xương Hoàng từng nói: người
đáng để Mộc Như Lam gọi là bà ngoại chỉ có bà vợ cả đã chết của lão mà
thôi, ba kẻ còn lại cùng lắm chỉ là phụ nữ lão từng ngủ. Vậy mà bây giờ
lại muốn Mộc Như Lam gọi mẹ hắn là bà ngoại? A…
Mộc Như Lam nhìn Kha Thế Tình, mỉm cười không nói.
Chỉ chốc lát sau, Triệu Thúc dẫn người hầu bưng bữa trưa thịnh soạn tới,
cùng lúc đó Akustu Junko cũng mang đồ ăn lên, bà đứng trước cửa phòng
Mộc Như Lam, tay bưng chiếc khay đựng những món ăn đơn giản mà bà đã hết lòng chuẩn bị. Akustu Junko đối mặt với đám Triệu Thúc, hai bên nhìn
nhau khó xử.
Akustu Junko cúi đầu, yên lặng xoay người định rời đi, nào ngờ,“Bà muốn tôi đói chết hả? Định bưng đồ ăn của tôi đi đâu?”
Akustu Junko dừng chân, từ từ quay lưng lại. Phía đối diện, Triệu thúc ngẩng
đầu liếc nhanh Akustu Junko một cái như đang nhìn một phi tử được tái
sủng ái, sau đó liền dẫn người hầu mang thức ăn đi.
Mộc Như Lam
lẳng lặng nhìn cảnh tượng này, nếu quay về ba mươi năm trước, ông lão
vẫn là một thanh niên, bà lão vẫn là một cô gái, tình cảm dây dưa mập
mờ, người thì lặng lẽ hy sinh vì yêu thương, người thì lạnh lùng cự
tuyệt vì quyền thế, một cuộc tình nhà giàu ngược tâm. Hồng trần cuồn
cuộn, chớp mắt đã là ngàn năm, chuyện tình yêu, không phải người trong
cuộc thì không có tư cách bình luận.
Kha Thế Tình nhìn Akustu
Junko ngồi quỳ đối diện với Kha Xương Hoàng, yên lặng giúp lão gắp thức
ăn, hắn siết chặt tách trà, hạ mí mắt che đi tâm tình, tóc mái rũ xuống
một bóng ma.
Có lẽ là lần đầu tiên đặt chân đến Noãn các nên đã
bị sự yên tĩnh nơi đây cuốn hút, Kha Xương Hoàng ăn trưa xong cũng không lập tức về biệt thư hay đi công ty ngay, lão ngồi uống trà trong phòng
của Mộc Như Lam, nói chuyện với Mộc Như Lam một lát, sau đó mới hỏi đến
việc ký hợp đồng, hôm nay đã là hạn cuối.
“Thế nào?”
“Không giải quyết được.” Mộc Như Lam nhìn Kha Xương Hoàng bất đắc dĩ. Quả
nhiên là không được, kiếp trước cô không hề tiếp xúc với chuyện kinh
doanh, ngành học đại học cũng không chuyên về tài chính, kiếp này thì
lại vùi đầu vào sách giáo khoa và kiến thức y học, cô không phải thiên
tài, vì vậy dù đã được trùng sinh, cô vẫn không thể bỗng dưng trở thành
kỳ tài thương trường được.
“Vâng.” Mộc Như Lam gật đầu, cái gì nên nói cô đã nói hết rồi, tình lý đủ cả,
ngặt nỗi đối phương là người từng trải trên thương trường, ma mới như cô làm sao đấu lại được? Chẳng lẽ bắt cô dùng cách bạo lực biến thái để
bắt người ta lại uy hiếp à?
Mộc Như Lam chớp chớp mắt, nghi hoặc nhìn Kha Xương Hoàng, ý lão là…
“Tên đàn ông kia chỉ đáng năm mươi điểm!” Kha Xương Hoàng lạnh lùng nói,
“Sáng nay hợp đồng đã được đưa đến công ty. Hừ, làm việc mà lại để tình
cảm trai gái xen vào, không đủ bình tĩnh quyết đoán, ta không hài lòng.”
Lần này thì Mộc Như Lam đã hiểu, ông ngoại đang nói đến Đổng Kỳ? Đổng Kỳ đã ký hợp đồng rồi sao? Nhìn Kha lão gia xem, người ta ký cũng bực mà
không ký cũng bực, đúng là thích bắt bẻ.
Mộc Như Lam lắc đầu bật
cười, không để ý đến lão nữa, cô cầm lấy một quyển sách rồi ngồi trong
chăn thong thả đọc, dù sao đấy cũng không phải chuyện của cô, thương
trường này nọ không hợp với cô chút nào.
Kha Xương Hoàng thấy Mộc Như Lam phớt lờ mình thì khịt mũi hừ hừ. Từ khi sinh ra đến nay, ngoài
tên tử địch Hoắc Quan ra, Mộc Như Lam là người duy nhất dám làm càn với
lão, ấy thế mà lão lại thích con bé như vậy, so với lũ giả tạo bằng mặt
không bằng lòng kia, Mộc Như Lam tốt hơn nhiều lắm.
“Mời dùng.” Chất giọng nhu thuận như gió xuân vang lên, chiếc tách trắng chứa nước trà xanh được đặt trước mặt lão.
Kha Xương Hoàng dời tầm mắt sang Kha Thế Tình, đứa con út của lão đang mặc
một chiếc Tôn Trung Sơn màu trắng, tầm tuổi hắn rất hiếm người mặc loại
áo này, thường chỉ có một số nhân sĩ lớn tuổi mới thích mặc. Khoác lên
chiếc áo Tôn Trung Sơn, Kha Thế Tình trông thật thanh nhàn không bon
chen vị kỷ, thế nhưng… Kha Xương Hoàng nhìn hoa văn bạc hình rồng chìm
giữa nền áo trắng, đôi mắt híp nhẹ, lão đặt tách trà vừa cầm lên xuống.
“Thế Tình.”
“Dạ.” Người đàn ông đang pha trà ngẩng đầu lên, tóc đen hơi dài gọn gàng không chút bết bát.
“Ngày mai đến công ty đi, đã đến lúc con tiếp xúc việc làm ăn trong nhà rồi.” Kẻ ngồi cao như Kha Xương Hoàng khi nói chuyện luôn mang thái độ lạnh
lùng cường thế, nghe như lão không phải đang thảo luận mà là đang ra
lệnh cho ngươi.
Mộc Như Lam dời mắt khỏi cuốn sách, nhìn về phía hai cha con nọ.
“Xin lỗi, cha.” Kha Thế Tình đưa tay mơn trớn đóa hoa lan mềm mại, “Con
không có hứng thú với chuyện kinh doanh. Con nghĩ con đã nói điều này
với cha từ trước rồi.”
Năm hắn mười bảy tuổi Kha Xương Hoàng đã
từng một lần chú ý đến hắn, có điều hắn luôn tỏ ra không hứng thú với
thương trường và cũng không cần được lão chú ý nên Kha Xương Hoàng đành
bỏ qua. Cứ thấy Kha Thế Tình là lão lại nghĩ đến Akutsu Junko, điều này
làm lão không tập trung nổi, vì vậy lão mới phải bỏ qua đứa con trai
này, dù sao Kha gia cũng rất giàu, dư sức nuôi được vài người ngồi
không.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT