Lam gia có một căn biệt thự ở khu Thanh Hòa, căn biệt thự này vốn được Kim gia tặng cho Lam Bỉnh Lân để cảm tạ sự giúp đỡ của hắn, sau đó Lam Bỉnh Lân lại chuyển cho Lam Bạch Phong. Lam Bạch Phong tuy rất vui nhưng cũng không có ý định đến đây ở, người đàn ông kia chỉ yêu thành thị phồn hoa chứ chẳng thích thú gì những nơi hẻo lánh như thế này.

Vì thế tấm thẻ ra vào và chìa khóa căn hộ liền rơi vào tay Lam Nhất Dương, Lam Bạch Phong mượn hoa hiến Phật* bảo Lam Nhất Dương đưa chúng cho Lam lão gia tử, mời lão về nước để ông ta hiếu kính, có điều không ai hiểu con bằng cha, lão gia tử làm sao lại không biết thằng con mình là cái đức hạnh gì, ông ta ước chi lão đừng về để khỏi có ai kiềm kẹp ông ta thì có.

*Mượn hoa hiến Phật: lấy của người khác để đi làm việc tốt.

Lam Nhất Dương bị Bao thúc chặn lại trước cổng lớn thì mới nhớ tới chuyện kiểm tra, vì thế sau khi xuất trình thẻ ra vào, Lam Nhất Dương quang minh chính đại lấy thân phận chủ hộ đi vào.

Sáng sớm hôm nay, Lam Nhất Dương choàng tỉnh lúc năm giờ kém rồi ngủ lại không được, đầu óc chỉ quanh quẩn mỗi chuyện bồi dưỡng cảm tình với Mộc Như Lam, khụ, từ này có hơi ái muội, không được, chỉ là bạn bè thôi, cái gì cũng phải bắt đầu từ quan hệ bạn bè!

Nhịn không được nữa, Lam Nhất Dương bật dậy thay quần áo, ăn bữa sáng, sau đó nén lòng ngồi đọc sách một chút rồi đi đến Mộc gia, chưa kịp nhấn chuông thì đã thấy Trần Hải đang rửa xe. Trần Hải liền nói cho hắn biết Mộc Như Lam đang ở hắc ốc chứ không ở nhà, theo trí nhớ của Trần Hải, hình như quan hệ giữa Mộc Như Lam và Lam Nhất Dương khá tốt.

Trần Hải không ngờ Lam Nhất Dương có thể thuận lợi ra vào khu biệt thự Thanh Hòa, bằng không ông nhắt định sẽ dặn hắn rằng, Mộc Như Lam không thích người khác tới gần căn nhà của cô.

Trước khi đi vào, Lam Nhất Dương đã khéo léo hỏi Bao thúc địa chỉ căn biệt thự của Mộc Như Lam, đúng ra không cần phải rắc rối như vậy nhưng mà sau vụ việc lần trước thì Mộc Như Lam đã đánh mất điện thoại, Lam Nhất Dương không biết số mới của cô.

Hắn giẫm lên đám lá khô rơi rụng trên mặt đất, kỳ thực cảm giác này cũng không tệ, tựa như đi trên một con đường trải đầy lá phong đỏ, tất nhiên, cảm giác cũng liên quan đến tâm trạng của Lam Nhất Dương, tâm trạng tốt thì nhìn cái gì cũng thuận mắt.

Lam Nhất Dương nhanh chóng tìm ra căn biệt thự của Mộc Như Lam, nhưng đến khi đứng trước cánh cổng sắt thì hắn lại không khỏi nhíu mày, căn biệt thự màu xám đen này mang phong cách kiến trúc châu Âu, thoạt nhìn có vẻ cổ kính và hơi cũ nát, trong sân lá rụng khắp nơi, đài phun nước gắn tượng thiên sứ cũng dày đặc bụi bặm và lá vàng khô, duy chỉ có một cái xích đu kẽo kẹt lắc lư trong gió, trên đó ngồi một con rối chú hề đang há to cái miệng đỏ như chậu máu, đôi mắt vô hồn tựa hồ nhìn xuyên qua căn biệt thự.

Trông không giống một nơi mà Mộc Như Lam sẽ ở chút nào, chẳng lẽ hắn đi nhầm?

Lam Nhất Dương nhìn cái ổ khóa trên cổng sắt, nghĩ chắc là mình đi nhầm, Mộc Như Lam hẳn sẽ sống trong một căn biệt thự tràn ngập không khí cổ tích chứ không phải kiểu nhà cửa quỷ dị âm trầm như thế này.

Đang định xoay người rời đi, Lam Nhất Dương bỗng nhiên nghe thấy tiếng gì đó, bước chân hắn không khỏi khựng lại.

Hắn cẩn thận nghe kĩ hơn, thế nhưng lần này thì hoàn toàn không có gì cả.

Cho rằng mình nghe lầm, Lam Nhất Dương nhấc chân chuẩn bị rời đi, ngay lúc này, âm thanh khi nãy lại xuất hiện, lạch cạch lạch cạch lạch cạch như tiếng ai đó cầm đồ vật gõ lên vách tường hoặc cửa sổ.

Là... từ trong nhà truyền ra?

Lam Nhất Dương thấy hơi lạ nhưng nghĩ chắc cũng chẳng có gì đáng để tìm hiểu, đây không phải nhà của Mộc Như Lam... Nhưng... nếu đây thật sự là nhà của Mộc Như Lam thì sao?

Bước chân đang hướng ra ngoài của hắn cũng vì khả năng này mà đột ngột dừng lại, nếu đây là nhà của Mộc Như Lam, mà lúc này trong đó lại truyền ra những thanh âm kỳ quái...

Lam Nhất Dương nhớ gần đây bên khu nghỉ dưỡng đã phát hiện một cái xác chết, khu biệt thự chỉ cách khu nghỉ dưỡng một con đường nhựa và mấy hàng cây cối, nghĩ thế nào cũng thấy nguy hiểm! Thậm chí đầu óc cũng đã bắt đầu hình dung cảnh Mộc Như Lam bị tên tội phạm xông vào bịt miệng và trói chặt tay chân, lúc sáng sớm khi tên tội phạm ra ngoài làm việc, cô tìm cách phát ra âm thanh khiến cho người qua đường chú ý...

Sắc mặt Lam Nhất Dương hơi biến, hắn nắm lấy lan can rồi dùng sức nhảy qua, vốn là người thường xuyên đánh nhau, thân thể hắn hoạt động rất mạnh, trí óc cũng cực nhạy bén. Sau khi nhảy qua cổng sắt, Lam Nhất Dương không tiến tới cửa chính mà là trực tiếp đi về phía cánh cửa sổ đang đóng, nó nằm trên tầng hai nên cũng không cao lắm, vừa hay gần đó lại có một cái cây cao tới ba mét.

Kim Bưu Hổ bị tiếng lạch cạch lạch cạch làm bừng tỉnh, gã hoảng sợ nhìn quanh hòng tìm được nơi phát ra âm thanh, cuối cùng phát hiện đó chính là tủ gỗ. Nhớ tới con rối treo trong đấy, khuôn mặt Kim Bưu Hổ lập tức trắng bệch, gã đang định cử động ngón tay thì một cơn đau tê tái bất ngờ ập tới, sau đó các dây thần kinh cảm giác như bắt đầu hoạt động trở lại, gã cảm thấy toàn thân đau đớn đến bàng hoàng.

Xương tay chân của gã đã bị đập gãy toàn bộ, làn da và cơ bắp thoạt nhìn không hư tổn gì nhưng các tổ chức bên dưới thì đã bị cắt thành từng đoạn, chỉnh tề đến mức hoàn hảo.

Gã không nhớ hôm qua mình đã ngất xỉu trong cơn đau thế nào, cũng không nhớ mình đã van xin Mộc Như Lam giết mình ra sao, chi bằng cô ta cứ trực tiếp giết chết gã giống như giết chết hai người kia đi, gã thà bị cắt cổ còn hơn là bị tra tấn tươi sống như thế này!

Kim Bưu Hổ tuyệt vọng, nhưng cho dù tuyệt vọng, gã vẫn một mực sợ hãi Mộc Như Lam và tất cả những gì cô sắp sửa làm với gã, nếu ông trời nguyện ý cho gã một cơ hội, gã nhất định sẽ hối cải, nhất định sẽ làm người tốt, gã không muốn gặp phải quả báo đáng sợ như thế này!

Bỗng nhiên, Kim Bưu Hổ thấy bên cửa sổ có bóng người hiện lên loáng thoáng, gã lập tức trợn mắt nhìn chằm chặp khung kính phủ mờ kia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play