Một chiếc xe bon bon phía trước, một chiếc xe lặng lẽ theo sau.
Trần Hải rối rắm không biết phải làm thế nào để khuyên Mộc Như Lam đừng tiếp tục gần gũi với Mặc Khiêm Nhâm nữa. Thế nhưng nghĩ đến cảnh một đám người nhất quyết muốn chia rẽ mối tình đầu mà Mộc Như Lam khó lắm mới có được, ông vẫn cảm thấy cô thật đáng thương. Một người vô cùng ưu tú như vậy, vì cớ gì lại không thể có được thứ mình muốn?
Trong lúc Trần Hải đang mải rối rắm, chiếc xe chậm rãi lướt trên con đường nhựa rồi tiến vào lối rừng nhỏ dẫn đến khu biệt thự. Kim Bưu Hổ lái xe chạy nhanh vào khu nghỉ dưỡng, bí mật giấu xe vào khu rừng nhân tạo, sau đó mới xuống xe bắt đầu kế hoạch của mình.
Mộc Như lam ngồi ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ, đôi môi khẽ nở một nụ cười ấm áp động lòng người. Thời gian chảy trên người cô dường như vì lưu luyến mà lặng lẽ thả chậm tốc độ, tạo nên một vầng sáng mỏng manh màu trắng ngà, cực độ tương phản với những hình ảnh đang vội vã vút nhanh qua ô cửa kính.
Mộc Như Lam bảo Trần Hải dừng xe ở ngoài cổng sắt để cô tự đi vào. Trần Hải và Bao thúc đứng đằng sau nhìn theo bóng lưng của Mộc Như Lam, vẻ mặt bi thương như thể con gái mình bị đàn ông cặn bã lừa đi mà mình lại bất lực không thể làm gì.
Bốn bề thật yên tĩnh, khu biệt thự này rất ít khi nào ồn ào, khoảng cách giữa các nhà cũng vừa đủ, chuyện ai người đó làm.
Tối qua Bạch Tố Tình nửa đêm chạy ra ngoài, khi ấy Bao thúc đang ngủ trong phòng bảo vệ. Bạch Tố Tình tự mình mở cổng sắt làm ông vội vàng bật dậy vì nghe thấy động tĩnh, ngỡ ngàng hồi lâu mới nhớ ra cô ta là người ở nhờ biệt thự của Mộc Như Lam. Bao thúc nghi hoặc đi vào, thấy cổng sắt và cửa chính nhà Mộc Như Lam đang mở toang hoác thì liền khó chịu chửi mấy câu rồi giúp Mộc Như Lam đóng cửa lại, trong lòng thầm mắng đúng là một đứa nhỏ vô phép tắc, đi ra ngoài mà cũng không biết đường đóng cửa lại cho chủ nhà. Ông thấy cô ta chẳng phải dạng con gái đàng hoàng gì đâu, nhất định là tiểu thư đã quá tốt bụng rồi.
Mộc Như Lam mở cổng sắt, mỉm cười nhìn nhà của mình. Bên dưới bầu trời không thể gọi là trong xanh, căn biệt thự màu xám tọa lạc nơi này vẫn xinh đẹp như trước, cô thích nó nhất đấy, nếu có thể thì cô thật muốn ở mãi trong này không ra.
Treo tại nhánh cây khô cằn, chiếc xích đu cũ kĩ khẽ khàng đung đưa, tầng dày lá rụng trên đất ma sát nghe xào xạc, một vài mảnh vụn úa vàng bị gió mạnh cuốn đi.
Nhẹ nhàng ngâm nga một bài ca không tên, Mộc Như Lam lấy chìa khóa mở cánh cửa chính màu đen thoạt nhìn nặng trịch, thấy đại sảnh của mình có vẻ không sạch sẽ, ai đó nấu ăn nhưng lại không rửa chén mà cứ để hết trên mặt bàn, bên cạnh còn có vài hạt táo.
“Hửm?” Mộc Như Lam bật ra một giọng mũi mơ hồ không rõ ý tứ, khóe môi cong cong rạng rỡ. Ôi… Thật đúng là không khách khí, bộ chưa ai nói với mi là đừng nên ăn táo của người lạ sao? Đặc biệt là quả táo trong nhà của mụ phù thủy.
Mộc Như Lam chậm rãi dọn dẹp cái bàn của mình với một dáng vẻ hết sức tao nhã, cô rửa sạch chén bát, lau khô tay, sau đó vừa ngâm nga hát vừa đi lên lầu.
Thảm trải đỏ sẫm trên cầu thang đã bị kéo xuống một đoạn, xem ra là vì cú ngã tối qua của Bạch Tố Tình. Mộc Như Lam vừa đặt chân lên nấc thang cuối cùng thì âm thanh cửa sổ bị gió đập lạch cạch đầy ám ảnh lại xuất hiện. Sắc mặt không chút thay đổi, cô đi thẳng về phía căn phòng cuối hành lang, tiếng bước chân giẫm trên sàn gỗ vang lên cộp cộp.
Kẹt…
Cánh cửa vốn không đóng chặt đã tự bật mở khi Mộc Như Lam còn chưa kịp chạm vào, lộ ra một căn phòng trống rỗng cùng chiếc tủ gỗ đỏ sậm kê tựa vào mặt tường, ngay đó có một người đàn ông, à không, phải nói là có một con rối bị ngã ra ngoài, sợi tơ không màu vương đầy trên sàn, tựa như đã hỏng.
Tiếng lạch cạch lạch cạch quanh quẩn khắp căn phòng. Mộc Như Lam đi bên đến cạnh con rối bị ngã, cô không nâng nó dậy mà chỉ trực tiếp mở cánh cửa tủ kế cận, trong đó lại là một con rối khác, nó trợn trắng mắt nhìn Mộc Như Lam, vẻ mặt vặn vẹo thống khổ không giấu nổi sự hãi hùng.
“Buổi chiều tốt lành.” Mộc Như Lam mỉm cười chào con rối, sau đó khom lưng tắt đi chiếc đồng hồ báo thức đang không ngừng phát ra mấy tiếng lạch cạch lạch cạch ngay bên chân nó.
Đúng vậy, là đồng hồ báo thức, đồng hồ báo thức đặc chế có thiết lập rất đặc biệt, chẳng hạn như đặt cho nó kêu sau vài tiếng đồng hồ, kêu được ba mươi phút thì dừng lại, mấy giờ sau lại tiếp tục kêu, tự động cả đấy.
Đúng như Mặc Khiêm Nhân nói, Mộc Như Lam biến thái thích nhất là giả thần giả quỷ hù dọa người khác. Hết cách rồi, ai bảo thế giới này không có quỷ làm gì, cô đành phải tự mình động thủ để thỏa mãn một chút dục vọng tâm lý của bản thân thôi.
Bỗng nhiên từ dưới lầu truyền lên tiếng gõ cửa.
Động tác của Mộc Như Lam chợt dừng lại, nụ cười trên môi bỗng sâu thêm, cô không đi xuống mở cửa ngay mà chỉ từ từ dựng con rối bị ngã dưới đất dậy, vì toàn thân đã rút hết máu nên dù là đàn ông cao lớn hơn mình, Mộc Như Lam vẫn có thể kéo đi thật dễ dàng.
Dưới ống tay áo của Kim Bưu Hổ giấu một con dao rọc giấy, hắn vừa gõ cửa vừa chột dạ liếc nhìn xung quanh. Mặc dù các căn hộ cách nhau một khoảng khá xa và có cây cối chắn ở giữa nhưng người có tật giật mình thường rất hay sốt ruột, nhanh lên, mở cửa nhanh lên.
Chỉ chốc lát sau, hắn nghe thấy bên trong có động tĩnh.
Kim Bưu Hổ lập tức nắm chặt con dao trên tay, trong đầu hiện lên đủ loại phương án. Một là khi Mộc Như Lam vừa mở cửa, hắn ngay tức khắc nhào đến đâm cô một nhát vào cổ. Nhưng làm thế thì không thống khoái cho lắm, hắn đã phải chịu bao nhiêu khổ cực trong trại tạm giam, làm sao có thể để cô chết một cách đơn giản như vậy được? Hai là khi Mộc Như Lam vừa mở cửa, hắn lập tức khống chế không cho cô lên tiếng, sau đó sẽ… tra tấn cô, khiến cô thân tàn ma dại rồi mới giết chết! Phương án này rất được. Nếu hắn còn cảm giác với phụ nữ thì nhất định sẽ không bỏ qua cho loại cực phẩm như Mộc Như Lam, cơ mà chẳng sao, cho dù lão nhị của hắn không dùng được, hắn vẫn còn rất rất nhiều vật khác!
Nghĩ tới đó, vẻ mặt Kim Bưu Hổ liền trở nên hưng phấn, bàn tay cầm dao cũng kích động run lên, hắn quyết định chọn phương án thứ hai.
Cửa chính nhẹ nhàng để lộ một khe hở nhỏ, thế nhưng Kim Bưu Hổ lại không nhìn thấy Mộc Như Lam, cứ như cửa này tự động mở ra vậy, hắn lập tức đề cao cảnh giác.
“Kim tiên sinh?” Đầu Mộc Như Lam nhô ra từ sau cửa, cô thoáng sửng sốt khi nhìn thấy Kim Bưu Hổ, sau đó vui vẻ reo lên, “Cuối cùng mẹ cũng theo lời tôi thả anh ra rồi sao? Thật tốt quá!”
Kim Bưu Hổ mờ mịt không hiểu mô tê gì cả, hắn và Chu Nhã Nhã được thả là nhờ Lam Bỉnh Lân khuyên giải Kha Uyển Tình cơ mà? Kim Bưu Hổ có hơi hoang mang chần chừ, nhất thời quên béng lúc nãy mình định làm gì.
“Anh vào đi, ăn tối chưa?” Mộc Như Lam mở cửa ra thêm một ít, trên môi nở nụ cười nhu hòa ấm áp, đôi mắt trong trẻo như một dòng suối nhỏ phản chiếu ánh mặt trời.
Có lẽ là vì thái độ của Mộc Như Lam quá mức thản nhiên, thản nhiên đến nỗi người ta khó có thể nhận ra điều gì kỳ quái, Kim Bưu Hổ từ từ bước vào nhà, tay nắm chặt con dao rọc giấy nhưng lại không lập tức hành động. Hắn nhìn cô gái đang đứng bên trong mỉm cười với hắn, hai tay cô trống trơn, vóc dáng lại quá mức nhỏ nhắn yếu đuối. Đúng vậy, hắn chẳng việc gì phải khẩn trương, cho dù cô bị tâm thần phân liệt thì sao nào? Chung quy chỉ là một người bình thường có tâm lý vặn vẹo không sợ chết chóc mà thôi, hắn từ phần mềm đến phần cứng đều mạnh hơn cô gấp bội, sợ gì chứ?
Nghĩ như vậy, Kim Bưu Hổ thoáng thả lỏng, bước chân cũng vững vàng lên không ít, thâm tâm hắn bắt đầu không để Mộc Như Lam vào mắt.
Mộc Như Lam mỉm cười đóng cửa lại, cô đi về phía phòng bếp đồng thời lên tiếng hỏi, “Muốn ăn tối ở chỗ tôi không? Tài nấu nướng của tôi cũng không tệ đâu.”
Kim Bưu Hổ càng thêm tin chắc, cô gái này nhất định là bị bệnh tâm thần phân liệt, cô biểu hiện như thể đã quên rằng mình từng giết người, cứ bình tĩnh dịu dàng như không.
“Không cần.” Kim Bưu Hổ cũng không có tâm tình ăn đồ ăn do bệnh nhân tâm thần nấu. Hắn hơi bực bội, dáng vẻ không chút đề phòng của Mộc Như Lam làm hắn có cảm giác không thể xuống tay, bằng không hắn đã giết phứt đi rồi! Đúng rồi, hay là thừa dịp cô còn bình thường mà giết phứt đi, nếu để nhân cách đen tối kia xuất hiện…
Nhớ đến cảnh tượng Mộc Như Lam thản nhiên giết người với nụ cười dịu dàng trên môi, thân mình Kim Bưu Hổ bất giác run rẩy, ánh mắt nhìn Mộc Như Lam cũng trở nên hung ác.
“Vậy à.” Mộc Như Lam tựa hồ không nhận thấy nguy hiểm rình rập, đôi chân đang muốn xuống phòng bếp lại đổi hướng sang cầu thang, “Thế thì anh đi theo tôi, tôi đã chuẩn bị cho anh một phần quà mừng tự do rồi, đẹp lắm đấy, tôi đã mất không ít công sức, anh nhất định sẽ rất hài lòng, mau lại đây nào.” Dứt lời, Mộc Như Lam dợm bước lên lầu.
Kim Bưu Hổ cầm dao đi theo sau, thầm nghĩ Mộc Như Lam đúng là tự tìm chết, gây án trên lầu rõ ràng an toàn hơn dưới lầu nhiều, cho dù có ai bất ngờ đến gõ cửa thì cũng không sợ không kịp giấu thi thể đi.
Kim Bưu Hổ lên đến nơi thì liền nhìn thấy Mộc Như Lam đứng trước cánh cửa cuối hành lang mà ngoắc tay với hắn, “Bên này bên này…”
Lúc này trời đã mù mịt tối, cảnh vật chung quanh cũng có vẻ u ám. Không được đèn điện chiếu sáng, Kim Bưu Hổ đứng ở chỗ cầu thang nhìn Mộc Như Lam ngoắc tay với mình, không thấy rõ vẻ mặt của cô.
Kim Bưu Hổ không lo lắng chút nào, cơ bắp cuồn cuộn trên người nói cho hắn biết bản thân mình cường tráng lực lưỡng đến đâu, không cần đụng dao, hắn dùng một tay là đã đủ để bóp chết cô, hoặc là tát cho cô một cái nảy đom đóm.
Mộc Như Lam dẫn đầu đi vào phòng. Cửa mở ra, Kim Bưu Hổ tiến lại gần thì thấy bên trong hoàn toàn không còn thứ gì khác ngoại trừ một cái tủ gỗ màu đỏ sậm kê sát vào tường và một chiếc hộp đặt trên giá treo.
“Lại đây xem này.” Đứng đằng sau cái giá, Mộc Như Lam tiếp tục ngoắc tay với Kim Bưu Hổ, lực chú ý của hắn lập tức bị chiếc hộp hấp dẫn, hộp gỗ đàn hương màu đỏ sậm, phía trên được khắc rất nhiều hoa văn phức tạp, thoạt nhìn hết sức tinh xảo, chẳng khác nào một chiếc hộp đựng bảo vật. Kim Bưu Hổ không khỏi nghĩ bụng, thôi thì cứ xem qua một chút rồi hẵng giết Mộc Như Lam, dù sao cô cũng không chạy đi đâu được, cùng lắm là mất thêm mấy giây thôi.
“Cái gì đây?”
Mộc Như Lam cười thần bí, “Đại bảo bối đã tốn của tôi rất nhiều tâm tư.”
“Mở ra mau!” Kim Bưu Hổ có chút chờ mong, ngữ điệu mang theo sự thúc giục, hắn vốn định tự mình mở nhưng chiếc hộp lại bị khóa bởi một ổ khóa nhỏ nên đành phải để Mộc Như Lam đến mở.
“Được.” Mộc Như Lam gật đầu cười hiền lành, cô lấy từ trong túi ra một cái chìa khóa màu bạc, ổ khóa vừa mở, Kim Bưu Hổ đã lập tức giằng lấy chiếc hộp, mở ra…
Vẻ mặt Kim Bưu Hổ cứng đờ đi, bên trong hộp gỗ đàn hương đặt trịnh trọng… một loạt đinh dài màu bạc!
Trên tấm lụa màu đỏ, một hàng đinh bạc xếp thẳng chỉnh chỉnh tề tề, từ loại 1 cm đến loại 7 cm, từng chiếc đinh bén nhọn lóe ra những tia sáng lạnh lẽo khiến Kim Bưu Hổ cảm thấy như bị ghim tại chỗ, toàn thân cứng ngắc lạnh băng.
Hắn sững sờ ngẩng đầu nhìn Mộc Như Lam, cô gái thiên sứ đang mỉm cười với hắn, như thể không hề cảm thấy món quà này có vấn đề gì. Thế nhưng ngay sau đó, trên tay cô đột nhiên xuất hiện thêm một vật, vẫn giữ nguyên nụ cười dịu dàng trên môi, cô hung hăng đánh về phía hắn.
Bốp!
Trời đất chao đảo, sao bay tứ tung, Kim Bưu Hổ chỉ thấy trước mắt tối sầm, hắn ngã khuỵu ra sàn, nửa đầu trên đau buốt choáng váng. Trước lúc ngất đi, hắn mơ hồ trông thấy một bóng dáng mảnh khảnh đi về phía mình, bóng dáng ấy ngồi xổm xuống, dịu dàng vuốt ve khuôn mặt hắn, chất giọng ôn tồn như nỉ non bên tai, “Đau lắm phải không? Ôi… Xin lỗi nhiều nha, lần sau ta nhất định sẽ dịu dàng, sẽ thực dịu dàng chế mi thành con rối ta yêu…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT