Tiệt Lạc nhíu nhíu chân mày, mệt mỏi mở hai mắt ra. Đôi mắt to tròn chớp chớp liên tục nhìn trần nhà trắng muốt cùng đèn chùm pha lê tối màu vô cùng bắt mắt.
Cô ôm lấy chăn mền, quay người tiếp tục vùi đầu ngủ say.
Mình đang mơ! Mình hẳn là đang mơ đi!
Tiết Lạc lầm bầm vài tiếng trong lòng giống như niệm ma chú. Lúc này, những cảnh cá nước thân mật vô cùng tiên diễm lại đột ngột ùa về trong đầu cô khiến cô không khỏi rùng mình một cái.
Nếu như là mơ, tại sao lại có thể chân thật như vậy đây? Cô cùng với Âu Thần Dương, làm sao có thể chứ! Là mơ, chắc chắn chỉ là mơ!
Cốc cốc...
" Ai vậy? "
" Là anh!"
Anh? Anh nào?
Tiết Lạc ngẩn người tự hỏi, cuối cùng lại giật mình bật người dậy. Lần này tuyệt đối là tỉnh hẳn. Đôi mắt to tròn trừng lớn nhìn cửa gỗ, tựa như muốn xuyên thấu qua nó nhìn trực tiếp người đang đứng đằng sau cánh cửa.
Tiết Lạc lúc này hoảng thật rồi. Cô vừa rồi rõ ràng nghe được giọng nói của Âu Thần Dương. Nhưng là tại sao cô lại ở trong nhà anh ta? Lẽ nào, những gì đêm qua mơ thấy... Thật sự không phải là mơ?
A a a a a a a.... ...... ...... .....
" Lạc Lạc, em đã tỉnh chưa? Anh vào nhé!"
Giọng nói trầm ấm của Âu Thần Dương bên ngoài lại lần nữa vang lên. Cửa gỗ phát ra tiếng kêu lạch cạch, chứng tỏ người bên ngoài đã chuẩn bị mở cửa.
Tiết Lạc trong tình thế cấp bách rõ ràng hoảng loạn. Cô không kịp suy nghĩ cái gì, vội vàng đem chăn trùm lên đầu, từ từ tụt lại xuống giường, nằm im lìm ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Âu Thần Dương mở cửa bước vào. Tiếng dép đi trong nhà lệt xệt trên sàn gỗ cao cấp làm thân hình nho nhỏ gom thành một cục trên giường càng thêm cương cứng.
Tiết Lạc nằm trong chăn mở to mắt, cảm nhận rõ ràng tiếng kim loại chạm vào mặt sàn gỗ. Nệm mềm bên cạnh bất ngờ lún xuống, bên cạnh còn có nhiều hơn một hơi thở nam tính nhàn nhạt.
Âu Thần Dương nhìn chăn ép chặt thành một cục trên giường. Khoé môi từ từ câu lên thành một mạt ý cười, bàn tay nhè nhẹ vỗ vỗ lên cục nhỏ nhỏ cộm lên trên giường.
" Em tỉnh rồi đúng không? Làm sao lại không ngồi dậy vậy?"
Tiết Lạc ở bên trong giường mím mím môi, hàm răng trắng nõn cắn cắn lên khoé môi hồng. Đôi mắt tròn vo loạn đảo vòng vòng. Cuối cùng vẫn quyết định kéo chăn ra một chút, chỉ để lộ đôi mắt to tròn trừng trừng nhìn anh.
Âu Thần Dương hôm nay vận áo sơ mi trắng, tay áo xắn lên cao để lộ ra đôi tay rắn chắc nổi bật chiếc đồng hồ Gucci trên cổ tay. Quần tay đen cùng áo sơ mi cắt may vừa vặn ôm lấy cơ thể nam tính rắn rỏi. Gương mặt tuấn tú, góc cạnh tỉ lệ hoàn mĩ, cùng khoé môi hơi nhếch, đôi mắt đen sâu không thấy đáy thấp thoáng xẹt qua một đạo tia sáng thoạt nhìn càng thêm hút hồn.
" Sao lại ngốc như vậy? Hả? Mau, kéo mền ra, em muốn ngạt thở chết hay sao?"
" Tối qua... Chuyện đó... Ừm..."
" Ân, như thế nào?"
Âu Thần Dương cười nhẹ, đáy mắt càng phát quang sáng rỡ giống như nhớ về một điều gì đó khiến tâm trạng anh trở nên vô cùng tốt. Khi ánh mắt đó nhìn về phía cô lại là vô tận dịu dàng cùng sủng nịnh khiến cô nằm trên giường run lên một cái. Trên đôi gò má trắng nõm mềm mại phảng phát nổi lên hai mạt đỏ hồng mê người.
Tiết Lạc cắn cắn môi đỏ mọng vẫn còn hơi sưng vì một đêm điên cuồng. Cô quả thật vô cùng ảo não. Nhớ tới bản thân hôm qua thế nhưng chỉ vài câu nói khích bác của Đông Phương Linh liền kích động đi tìm Âu Thần Dương làm loạn. Trên đường đi còn sợ chính mình không đủ can đảm liền mua thêm hai ly rượu nặng để uống. Cứ thế liền đưa dê vào miệng cọp rồi.
Cô đây là quả thật càng sống càng không có tiền đồ rồi có phải hay không?
Thôi! Tất cả đều bỏ qua đi. Bây giờ chuyện quan trọng nhất vẫn là giải thích với Âu Thần Dương như thế nào thôi...
" Âu tổng... Ha ha, hôm qua tôi say quá, chuyện gì cũng không nhớ nổi. Anh nói xem, sao tôi lại có thể say như vậy chứ? Ha ha..."
Âu Thần Dương càng nghe Tiết Lạc nói. Chân mày cũng theo đó càng nhíu càng chặt. Sắc mặt cũng tối dần thành màu đen, âm tình bất định liếc về phía cô một cái, nhàn nhàt hỏi.
" Cho nên?"
Anh giận quá hoá cười. Âm điệu phát ra lại vô cùng nhẹ nhàng. Tựa hồ như chỉ là tuỳ ý nói đến. Nhưng thật ra là tiếu ý tàng đao. Giống như chỉ cần Tiết Lạc nói một câu khiến anh không vừa ý liền sẽ vung đao chém chết cô.
Tiết Lạc thấy vậy không nhịn được nuốt nước bọt, thân thể càng có xu hướng muốn trốn vào trong chăn. Chỉ có thể thật nhỏ giọng cẩn thận lựa lời đáp lại.
" Ý tôi là... Anh đem chuyện ngày hôm qua quên đi. Tôi tuyệt đối không bắt anh chịu trách nhiệm!"
" Em thật sự làm muốn như vậy? Ân?"
Âu Thần Dương đan hai tay khoanh vào nhau đặt tại trước ngực. Chân mày hơi nhướn lên, nhẹ bẫng hộc ra một câu.
Tiết Lạc vội vàng gật gật đầu. Đôi mắt to tròn mở to hé lộ ra một tia hài lòng.
" Lạc Lạc! Em ăn xong thoải mái rồi liền muốn chùi mép vỗ mông đi rồi?"
" Ách?"
Tiết Lạc bị lời nói của Âu Thần Dương chọc cho ngẩn người. Cái đầu nhỏ hơi nghiêng qua một bên, đôi mắt càng mở càng to.
Vừa nãy cô vừa nói anh không cần phải chịu trách nhiệm. Nhưng sao trong lời nói của anh lại giống như đang đòi cô chịu trách nhiệm như vậy?
Cái này... Vẫn là cô nghĩ nhiều đi!
" Nếu... Nếu như vậy, tôi trả tiền cho anh thì thế nào?"
" Tiết Lạc, em thế nhưng xem tôi là trai bao? Ăn bánh trả tiền?"
Âu Thần Dương hừ lạnh một tiếng. Đem tên của cô gằn ra từng chữ. Cư nhiên bức mỗ mèo hoang nào đó nằm trên giường co thành một cục, mếu máo nói.
" Thế bây giờ tôi phải làm như thế nào đây?"
" Làm như thế nào! Đương nhiên là em đối với tôi chịu trách nhiệm rồi!"
Âu Thần Dương nhát gừng đem kết quả nói ra. Tiết Lạc lại vẫn ngơ ngác, mơ mơ hồ hồ lặp lại.
" Trách nhiệm? Như thế nào chịu trách nhiệm!"
" Chịu trách nhiên đương nhiên là... Em phải lấy tôi!"
Âu Thần Dương đắc ý cười cười. Đôi mắt dán chặt lên người cô không ngừng phát ra ánh sáng.
" Không được! Còn có Đông Phương Linh, theo đúng như kịch..."
" Kịch cái gì? Tôi với Đông Phương Linh hoàn toàn không có gì!"
Âu Thần Dương phụng phịu cắt ngang qua. Càng nghĩ càng bực bội, không biết Đông Phương Linh kia làm thế nào tẩy não tiểu mèo hoang nhà anh.
Tiết Lạc thấy vẻ mặt anh thối như người ta thiếu nợ anh một tỷ USD liền thức thời đem những từ chưa kịp nói đều nuốt trở về. Cô cũng không thể nói với anh rằng anh chính là nhân vật trong tiểu thuyết mà nữ chính không ai khác chính là Đông Phương Linh đi.
Vẫn là không nói tốt lắm!
" Vậy thì... Ân... Tôi vẫn còn nhỏ... Chỉ mới mười tám tuổi, tôi còn chưa học đại học..." Quan trọng nhất là chưa ngắm nhìn đủ mĩ nam đâu!
Tiết Lạc đem một nửa vế cuối giữ lại, rất thức thời đem những lý do không thể nào phản bác chặn họng Âu Dương Thần.
Cô cũng không có nói dối, cô quả thật là vẫn còn rất nhỏ. Ở kiếp trước cô hai mươi bảy tuổi thế nhưng vẫn chưa yêu đương bao giờ đâu...
Mười tám tuổi, quả thật quá nhỏ!
Âu Thần Dương giống như đã bị ý kiến của cô thuyết phục. Anh nhẹ nhàng gật gật đầu. Chỉ có điều anh cũng không để cô có thời gian cao hứng, liền đem cô khoá lại giữa hai tay. Cười đến xuân phong đắc ý, tà tà nói.
" Lạc Lạc, em quả thật còn nhỏ... Nhưng không sao, anh chờ được... Trước hết, chúng ta bắt đầu kết giao đi!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT