Âu Dương Cẩm Nguyệt khoát lên cánh tay Tô Thanh Tú, bĩu môi làm nũng nói: "Nương, làm sao bây giờ mới đến, con sắp tức điên rồi."
"Vào đi thôi."
Tô Thanh Tú mỉm cười, bàn tay vỗ vỗ lưng Âu Dương Cẩm Nguyệt, lại dùng một tay khác, kéo Lạc Thanh Lưu đi vào trong phòng.
Lạc Thanh Lưu vẫn cúi đầu xuống, thỉnh thoảng nhếch khóe mắt, liếc một cái về Âu Dương Cẩm Nguyệt, bất động thanh sắc đi theo Tô Thanh Tú vào trong phòng.
"Các ngươi cũng đi xuống đi, Ngân Nguyệt ở bên ngoài coi chừng cho tốt, ta có lời muốn nói với tiểu thư."
Tô Thanh Tú kéo hai người tiến vào trong phòng, liền căn dặn Ngân Nguyệt cùng nha hoàn đi ra ngoài.
"Dạ, phu nhân."
Ngân Nguyệt dẫn các nha hoàn hướng Tô Thanh Tú chắp tay thi lễ, liền thối lui ra khỏi gian phòng.
Âu Dương Cẩm Nguyệt cau mày hồ nghi, nương thế này, xem ra nhất định là có chuyện muốn nói với mình.
Chỉ là…
Mắt Âu Dương Cẩm Nguyệt không khỏi giương lên, ánh mắt mang theo tức giận nhìn về phía Lạc Thanh Lưu.
Nữ nhân này cư nhiên cũng ở đây, mẫu thân có phải hay không cũng quá mức tin tưởng nàng?
"Tốt lắm, hiện tại trong phòng chỉ còn ba người chúng ta."
Tô Thanh Tú nhìn hai người trong phòng, giữa hai lông mày nhất thời ngưng trọng.
"Nương, có phải có lời gì muốn nói với nữ nhi hay không?"
Âu Dương Cẩm Nguyệt cố gắng áp chế phần lửa giận, nhìn Tô Thanh Tú hỏi.
"Còn không phải là vì con, mấy ngày gần đây, nương có nghe được chuyện con trách mắng nha hoàn ở trong phòng."
Tô Thanh Tú trừng mắt nhìn Âu Dương Cẩm Nguyệt, bước chân khẽ lui về phía sau, ngồi trên ghế.
“Nương, là do những nô tài kia ăn nói lắm mồm lắm miệng, biết rõ con ghét nhất là đứa ngốc kia, còn nói không dứt, con làm sao có thể không nổi giận."
Âu Dương Cẩm Nguyệt giậm chân, khuôn mặt ủy khuất, chỉ thiếu chút nữa rơi nước mắt xuống để tỏ rõ mình vô tội, tất cả cũng không thể trách nàng.
Tô Thanh Tú nhìn Âu Dương Cẩm Nguyệt nặng nề thở dài, "Lời của nương nói với con, con một chút cũng không nhớ."
"Nương!!!"
Âu Dương Cẩm Nguyệt sớm đã không nhịn được, mấy ngày nay đã kìm nén, nàng có khổ tâm nhưng không thể nói, hiện tại nghe Tô Thanh Tú nói, nhất thời vành mắt liền hồng.
"Được rồi, được rồi, chỉ là nói với con mấy câu, con đã khóc lên."
Tô Thanh Tú thấy bộ dáng Âu Dương Cẩm Nguyệt ủy khuất rơi lệ, trong nháy mắt giọng nói nhẹ đi, nàng kéo Âu Dương Cẩm Nguyệt rồi nhìn Lạc Thanh Lưu.
Lạc Thanh Lưu đứng xem cảm thấy không một chút thú vị, tiết mục như vậy, mỗi ngày ít nhất nàng đều thấy được một lần, hai mẹ con này đúng thật là buồn cười.
Trình diễn đến nước này cũng coi là làm cho người ta bội phục.
"Nương.."
Âu Dương Cẩm Nguyệt nghẹn ngào một tiếng, lau nước mắt, đứng thẳng người bên cạnh Tô Thanh Tú.
Lạc Thanh Lưu thấy hai mẹ con đã diễn xong liền giấu đi thần sắc, giọng điệu ôn hòa, nói: "Phu nhân, thật ra thì tiểu thư Cẩm Nguyệt tức giận như vậy, cũng là chuyện bình thường, nếu là người khác thì cũng sẽ tức giận."
"Đúng vậy!"
Âu Dương Cẩm Nguyệt không nghĩ tới Lạc Thanh Lưu lại đứng về phía mình, nhất thời sắc mặt có vẻ vui mừng.
"Thanh Lưu, chuyện này ta đây là người làm mẹ, sao lại không biết Cẩm Nguyệt ủy khuất. Ngươi giúp đỡ Cẩm Nguyệt trở thành Thái Tử Phi, trong lòng ta đã vô cùng cảm kích, không còn xem ngươi là người ngoài."
Tô Thanh Tú âm thầm để lộ ra dụng ý của mình.
Lạc Thanh Lưu cũng không phải kẻ ngốc, tự nhiên nghe ra được ẩn ý bên trong lời nói.
Nàng nhướng mày, cười nói: "Ý nghĩ của phu nhân, Thanh Lưu hiểu, Thanh Lưu từ lâu đã xem Phu Nhân như chủ tử, phu nhân có chuyện gì muốn Thanh Lưu làm , xin cứ việc phân phó."
"Thanh Lưu, ngươi quả nhiên là đứa trẻ thông minh, ta không có nhìn lầm ngươi."
Tô Thanh Tú nghe Lạc Thanh Lưu nói, mặt mày lập tức tươi cười, vuốt tay Lạc Thanh Lưu mà khen ngợi.
"Phu nhân quá khen!"
Lạc Thanh Lưu cúi đầu, mắt nhìn ánh mặt trời chiếu xuống trên đất, nhấp nhô trong suốt, rồi lại không nói ra được gì.
Gió thổi nhẹ qua cành liễu, khí trời cuối tháng sáu đã có cảm giác được mùa hè đến, trong gió mang theo một chút hơi nóng, trên người đã cảm thấy khô nóng.
Ngân Tụ ở bên cạnh cầm tay áo phe phẩy trên mặt.
"Tiểu thư, hôm nay nóng như vậy, chúng ta nhất định đi dâng hương sao?"
"Mấy ngày nữa chính là ngày ta lấy chồng rồi, trước đó, ta muốn đi Tự Miếu cầu phúc để tạ thần linh."
Âu Dương Sùng Hoa vén rèm cửa sổ lên, nhìn cây cối um tùm phía bên ngoài.
Mấy ngày nữa là đến mùng 8 tháng 7, trước mấy ngày nàng cũng đã xin phép Bạch Tố Nương để lên Tự Miếu để tạ thần linh một chuyến.
Bạch Tố Nương muốn cùng đi , đúng lúc sư phụ Từ Cẩm Tú tới đây.
Dĩ nhiên, mục đích của sự an bài này là của Âu Dương Sùng Hoa đưa ra, nàng cũng không muốn để Bạch Tố Nương đi theo, bằng không, kế hoạch hôm nay không cách nào thực hiện được.
"A"
Ngân Tụ vẫn quạt, trong xe ngựa, mặc dù thỉnh thoảng có gió ngoài cửa sổ thổi tới, nhưng mà đối với Ngân Tụ luôn luôn sợ nóng mà nói, chút gió này thật đúng là không có tác dụng gì.
Lại nhìn Âu Dương Sùng Hoa, hôm nay vẫn mặc một thân quần áo cổ thẳng đứng, gương mặt dịu dàng trắng nõn, đừng nói là mồ hôi, mà ngay cả hơi nóng cũng không có.
Thật là rất bội phục tiểu thư.
Vẻ mặt Ngân Tụ vô cùng sùng bái, nhìn Âu Dương Sùng Hoa.
"Ngân Tụ, phu nhân để cho ngươi mang thứ gì, đều có thể mang theo, ngàn vạn lần đừng để sót."
Âu Dương Sùng Hoa xoay người, ánh mắt dừng ở ánh mặt trời, dường như lấp lánh ánh sáng trong suốt, gương mặt giống như phù dung, vô cùng xinh đẹp, bởi vì thoa chút phấn trang điểm, mà có vẻ xinh đẹp tuyệt trần hơn.
Ngân Tụ vội vàng cúi đầu nhìn đồ mang theo, nào là nến, nào là hương , còn có một chút đồ cúng.
"Tiểu thư cứ yên tâm, những thứ phu nhân căn dặn đều đã mang theo rồi."
Ngân Tụ kiểm tra mọi thứ ở phía sau, rất tự tin ngẩng đầu lên, đi về phía Âu Dương Sùng Hoa.
"Vậy thì tốt."
Âu Dương Sùng Hoa đáp lời, lại một lần đưa mắt quay ra ngoài cửa sổ.