Cửa viện vừa mở ra, Ngân Tụ liền thấy Tô Thanh Tú cùng Âu Dương Cẩm Nguyệt đứng ở cửa viện, mà bên cạnh Tô Thanh Tú, lại đứng thêm một vị nữ tử bộ dáng thật xinh đẹp.
Giờ phút này, nữ tử đang nhìn về phía Ngân Tụ khẽ mỉm cười!
"Đại Phu Nhân, Nhị Tiểu Thư."
Ngân Tụ lui về một bên cữa, nhìn về phía Tô Thanh Tú cùng Âu Dương Cẩm Nguyệt thỉnh an.
"Ân." Tô Thanh Tú liếc nhìn Ngân Tụ, bước vào trong viện.
Ngân Tụ cúi đầu theo sát một bên, nhỏ giọng hỏi thăm: "Đại Phu Nhân, hiện tại Phu Nhân không có ở đây, ngài…"
"Hiện tại Sùng Hoa như thế nào?" Tô Thanh Tú hướng bên trong phòng đi tới hỏi.
"Tiểu thư vẫn là như vậy, Đại Phu Nhân, Ngân Tụ đi pha trà cho người."
Ngân Tụ được Âu Dương Sùng Hoa dặn dò, vì vậy cũng không ngăn cản Tô Thanh Tú.
"Đi thôi, đi thôi, ta đi nhìn xem Sùng Hoa một chút.
Tô Thanh Tú gật nhẹ đầu xuống.
Ngân Tụ khom người, ánh mắt hơi lo lắng nhìn phía trong phòng.
Cho đến khi vị nữ tử xinh đẹp nhìn về phía nàng, Ngân Tụ mới không thể không lui xuống.
Tô Thanh Tú mang theo Âu Dương Cẩm Nguyệt cùng Lạc Thanh Lưu đi vào bên trong phòng.
Ba người đứng trước giường nhìn một chút người nằm ở trên giường, Âu Dương Sùng Hoa vẫn như cũ ngủ say.
Tô Thanh Tú một mực nhìn về phía Ngân Tụ bên cạnh Âu Dương Cẩm Nguyệt, phân phó: "Ngân Tụ, ngươi ra bên ngoài coi chừng."
"Dạ, phu nhân."
Ngân Tụ đáp lời, rút lui ra khỏi phòng, canh giữ ở bên ngoài.
Sau khi Ngân Tụ rời khỏi phòng, Tô Thanh Tú nhìn về phía Lạc Thanh Lưu hỏi: "Thanh Lưu, hiện tại làm như thế nào ?"
"Phu Nhân, ta bây giờ có thể giúp ngươi ngay lập tức đem Sùng Hoa tiểu thư cứu tỉnh."
Lạc Thanh Lưu đi tới trước giường, hạ mắt nhìn Âu Dương Sùng Hoa nằm ở trên giường.
"Đươc, ngươi lập tức đem nàng cứu tỉnh. Ta đi bên ngoài ngăn cản Ngân Tụ, Cẩm Nguyệt, ngươi ở nơi này nhìn nàng."
Tô Thanh Tú đưa cái ánh mắt nhìn Âu Dương Cẩm Nguyệt. Nói xong, liền đi ra khỏi phòng.
Âu Dương Cẩm Nguyệt ngồi xuống ở bên cạnh bàn, không tin nhìn về phía Lạc Thanh Lưu, "Uy, ngươi nhanh lên một chút có được hay không, không cần lãng phí thời gian của ta."
"Da, Cẩm Nguyệt tiểu thư."
Lạc Thanh Lưu hướng Âu Dương Cẩm Nguyệt trả lời, nàng chậm rãi ngồi ở trên giường, nàng từ trong tay áo lấy ra cái lọ đã chuẩn bị sẵn, mở nắp, đem dược thủy bên trong đổ ra một chút trên môi Âu Dương Sùng Hoa .
Lạc Thanh Lưu nhìn thấy dược thủy thấm vào môi Âu Dương Sùng Hoa, lúc này, nàng ngẩng đầu lên.
Nhìn về phía Âu Dương Cẩm Nguyệt đang muốn tựa vào đầu giường, nói: "Cẩm Nguyệt tiểu thư, Sùng Hoa tiểu thư lập tức sẽ tỉnh lại, ngươi đứng ở chỗ này, nàng tỉnh lại nhìn thấy người đầu tiên, cũng sẽ bị nàng nhận định là chủ nhân, ngươi muốn nàng làm cái gì, nàng sẽ làm cái đó."
"Nga?" Âu Dương Cẩm Nguyệt vẻ mặt vẫn là không tin nhìn về phía Lạc Thanh Lưu, nhưng mà, trong mắt lại hiện ra một tia mong đợi.
Âu Dương Cẩm Nguyệt đem thân thể mình đi về phía Âu Dương Sùng Hoa, dò xem nhất cử nhất động của Âu Dương Sùng Hoa.
"Uy, rốt cuộc khi nào thì nàng tỉnh lại?"
Âu Dương Cẩm Nguyệt có chút không chờ được nhìn Lạc Thanh Lưu hỏi.
"Cẩm Nguyệt tiểu thư, ngươi kiên nhẫn một chút à."
Lời nói Lạc Thanh Lưu vừa ra khỏi miệng, Âu Dương Cẩm Nguyệt liền nhìn thấy hai mắt kia vốn là nhắm chặt, nay đã có chút động tĩnh.
Nàng lập tức ngừng lại hơi thở.
Quả nhiên, Âu Dương Sùng Hoa vẫn đang hôn mê bất tĩnh, lại có thể mở ra hai mắt ở trước mặt nàng.
Chẳng qua, hai mắt dại ra giống như người không có linh hồn, chỉ là trống rỗng nhìn Âu Dương Cẩm Nguyệt.
"Uy uy, kế tiếp phải làm như thế nào?"
Âu Dương Cẩm Nguyệt kích động nhìn về phía Lạc Thanh Lưu.
"Kế tiếp, Cẩm Nguyệt tiểu thư có thể thử nhìn xem, nàng có thể hay không nghe lời ngươi nói."
Lạc Thanh Lưu mỉm cười nhìn Âu Dương Cẩm Nguyệt.
Âu Dương Cẩm Nguyệt nóng lòng nhìn Lạc Thanh Lưu muốn thử, nuốt xuống nước miếng, hỏi: "Thật sự có thể, toàn bộ nghe ta?"
"Đương nhiên."
Lạc Thanh Lưu ở trong lời nói của Âu Dương Cẩm Nguyệt, nhún đầu vai một cái nói: "Xin cứ tự nhiên."
Âu Dương Cẩm Nguyệt đem tầm mắt thu hồi lại, nhìn bộ dáng ngu si đần độn của Âu Dương Sùng Hoa, mặc dù không tin, nhưng mà vẫn đi tới gần ở trước mặt nàng, hỏi: "Sùng Hoa? Biết ta là ai không?"
Ánh mắt Âu Dương Sùng Hoa dại ra, thẳng tắp dừng ở trên mặt vào Âu Dương Cẩm Nguyệt, chậm rãi từ từ mở miệng, nói: "Chủ nhân"
"Chủ nhân?" Âu Dương Cẩm Nguyệt nghe được Âu Dương Sùng Hoa gọi như vậy, cả khuôn mặt vụt tỏa sáng.
"Đương nhiên, nàng tỉnh lại người thứ nhất nhìn thấy chính là ngươi, ngươi tự nhiên sẽ là chủ nhân của nàng, chỉ cần ngươi nói cái gì, nàng sẽ nghe theo mà làm."
Lạc Thanh Lưu nhìn về phía vẻ mặt không dám tin của Âu Dương Cẩm Nguyệt.
"Vậy ta ngược lại phải thử một chút"
Âu Dương Cẩm Nguyệt mới nói ra miệng, Tô Thanh Tú canh giữ ở bên ngoài vừa đúng lúc đi vào trong phòng.
"Như thế nào, thời gian không còn sớm, Cha ngươi hôm nay sẽ sớm quay lại, ta phải trở về cùng hắn dùng bữa."
Tô Thanh Tú hỏi Âu Dương Cẩm Nguyệt, không nghĩ tới quay đầu nhìn lại, Âu Dương Sùng Hoa đúng là đang ngồi dậy, "Nàng tỉnh?"
"Nương, là thuốc của Thanh Lưu, ta đã nói với ngươi, tiểu ngốc tử này lại có thể gọi ta là chủ nhân, ta đang muốn thử nhìn xem một chút đấy."
Lạc Thanh Lưu vẫn chưa trả lời, Âu Dương Cẩm Nguyệt liền giành đi tới trưóc mặt của Tô Thanh Tú nói.
Tô Thanh Tú ở trong lời nói Âu Dương Cẩm Nguyệt, nhìn về phía Âu Dương Sùng Hoa, quả nhiên là trông thấy sự ngu dại của nàng mức độ so với trước kia còn muốn nghiêm trọng hơn.
Chỉ là, thỉnh thoảng trong miệng lại gọi chủ nhân.
"Bộ dạng này của nàng thật sự có thể?"
Tô Thanh Tú nhìn về phía Lạc Thanh lưu.
"Đương nhiên, phu nhân có muốn thử nhìn một chút hay không?"
Lạc Thanh Lưu nhìn Tô Thanh Tú.
Tô Thanh Tú nhìn bên ngoài một chút, nói: "Quên đi, chúng ta không sai biệt lắm cần phải trở về."
"Tốt Phu Nhân, ta đây sẽ khiến cho Sùng Hoa tiểu thư tiếp tục ngủ."
Lạc Thanh Lưu không sao cả nhún đầu vai một cái, hướng giường đi tới.
"Nương, người để ta thử nhìn xem một chút."
Âu Dương Cẩm Nguyệt không cam lòng bị Tô Thanh Tú kéo ra khỏi phòng.
"Trở về, cha ngươi lập tức sẽ về tới đây."
Thanh âm của Tô Thanh Tú từ ngoài truyền tới.
Lạc Thanh Lưu đi theo phía sau hai người, hơi quay đầu lại, nhìn về phía trong sân.