Âu Dương Sùng Hoa không cách nào khống chế bị hồng quang dẫn dắt, cất bước về phía cửa.
Cửa phòng vốn đóng chặt, nhưng khi ba người Âu Dương Sùng Hoa đi đến, chậm rãi mở ra.
Đồng thời cảnh tượng kỳ dị xuất hiện ngoài cửa, làm Giáo sư Hà Điền cùng Từ Mộc Dương cả kinh.
Ngoài cửa, thoáng hiện giữa bạch quang là một bóng dáng thon dài của nam tử tóc trắng.
Giáo sư Hà Điền cùng Từ Mộc Dương, hai mắt, quả thực không dám tin trợn to, Giáo sư Hà Điền càng kinh ngạc hô: "Hắn, hắn hắn thi, thi thể, động, động"
"Âu Dương!" Từ Mộc Dương thu lại ánh mắt, cuống quít gọi Âu Dương Sùng Hoa đang đi ra phía cửa.
Nhưng lại phát hiện Âu Dương Sùng Hoa thờ ơ, không do dự lao về phía nàng.
Đáng tiếc, bị luồng khí mạnh mẽ ngăn trở, cả người ngửa ra sau, cơ hồ té lăn trên mặt đất.
Từ Mộc Dương thật vất vả đứng vững, đảo mắt thì thấy Âu Dương Sùng Hoa đang chạy tới cửa rồi.
Cùng lúc đó, thân thể của nàng cũng bị ánh sáng màu trắng bao bọc.
"Sùng Hoa"
Thanh âm phiêu tán bất định vang lên trong không gian, nam tử tóc trắng đưa tay về phía nàng.
Âu Dương Sùng Hoa giơ tay lên, đem tay của mình chậm rãi để vào trong lòng bàn tay của nam tử tóc trắng.
Hai bàn tay chạm vào nhau, làm Âu Dương Sùng Hoa cả người cũng không khỏi run rẩy lên.
Nam tử tóc trắng ngước mắt, lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ, đôi mắt mang màu đỏ, lộ ra nụ cười nhàn nhạt, nhu hòa đem Âu Dương Sùng Hoa kéo về phía mình.
"Âu Dương, không cần phải thế! ——"
Giáo sư Hà Điền kêu to lên tiếng, đáng tiếc, cả ông cùng Từ Mộc Dương đều bị luống khí lưu mạnh mẽ kia ngăn cản, không cách nào tiến lên.
Âu Dương Sùng Hoa chậm rãi đem gò má tới gần phía trước, khi đầu nàng gối trên cánh tay nam tử tóc trắng, ngẩng mặ, trong nháy mắt, ánh mắt vốn trong trẻo lạnh lùng, lại lộ ra một tia cười ôn nhu, lời nói nhẹ nhàng: "Ta rốt cục đợi ngươi."
"Âu Dương, con đang nói gì thế, mau trở lại!"
Giáo sư Hà Điền nghe giọng nói từ trước vang đến, lại một lần kêu to lên.
Hai chân ông liều mạng muốn đi về phía trước, đáng tiếc khi nam tử tóc trắng vung tay áo, cả người lại bị đẩy lùi ở giữa không trung, dán trên vách tường, không thể động đậy.
Giáo sư Hà Điền cả kinh hô: "Mộc Dương, nhanh nghĩ biện pháp!!"
Từ Mộc Dương căn bản là không có cơ hội để nghĩ biện pháp, người hắn cũng bị cơn cuồng phong dán lên vách tường, không cách nào nhuc nhích.
Ánh sáng bạc quanh quẩn bốn phía.
Âu Dương Sùng Hoa chậm rãi nâng tay, vuốt ve qua gò má nam tử tóc trắng, trên mặt hiện lên nụ cười nhàn nhạt , "Âm Trần"
"Sùng Hoa, nữ nhân của ta" nam tử tóc trắng cúi đầu, trong mắt tràn ngập nhu tình, phảng phất như một cái đầm sâu không đáy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT