Tư liệu cũng không ghi lại nhiều, chỉ đơn giản viết nguyên nhân hoàng hậu Âu Dương Cẩm Nguyệt chết.
Đối với Âu Dương Cẩm Nguyệt, Âu Dương Sùng Hoa cũng không có ấn tượng gì, tại Lung Nguyệt vương triều Âu Dương gia thì nhị tiểu thư Âu Dương Cẩm Nguyệt chưa xuất hiện qua một lần.
Theo thời gian phán đoán, nguyên niên 26, hẳn là tám năm sau.
"Âu Dương, phát hiện cái gì?"
Giáo sư Hà Điền vượt qua trên đất đống bừa bộn sách vở, đi về phía Âu Dương Sùng Hoa .
Âu Dương Sùng Hoa chỉ vào phía trên có ghi năm, nói ra: "Cái này... Âu Dương Cẩm Nguyệt là Âu Dương gia nhị tiểu thư."
"Phải không?"
Giáo sư Hà Điền hai mắt đột nhiên sáng lên, xoay người, nói với người nãy giờ vẫn chui trong phòng – Từ Mộc Dương, "Tiểu Từ a, tới đây nhanh lên, có một phát hiện trọng đại."
"Đừng làm phiền ta." Từ Mộc Dương chỉ là đứng lên, chống cằm, nhìn qua gì đó dưới chân, "Thứ này hẳn là để ở chỗ này." Nói xong, hắn lại khom lưng, tìm kiếm tiếp.
Giáo sư Hà Điền xoay người, lôi kéo Âu Dương Sùng Hoa, đẩy sách vở trên ghế ra, nói với Âu Dương Sùng Hoa, "Âu Dương, đến đây, ngồi ở đây, con cẩn thận nói cho ta một chút."
Âu Dương Sùng Hoa ngồi ở trên ghế, đem những gì mình biết từng cái nói cho Giáo sư Hà Điền.
Giáo sư Hà Điền nghe được, khi thì líu lưỡi, khi thì khó nén kích động vặn vẹo dưới thân thể.
"A, tìm được rồi tìm được rồi, ta liền nhớ rõ hẳn là để ở chỗ này ."
Từ Mộc Dương giọng nói hưng phấn từ phía sau truyền đến, trong tay hắn cầm một cái hộp gỗ, vẻ mặt vui sướng hướng đi đến chỗ Âu Dương Sùng Hoa cùng Giáo sư Hà Điền.
Âu Dương Sùng Hoa cùng Giáo sư Hà Điền khi nghe thấy tiếng Từ Mộc Dương, cả hai cùng ngẩng đầu, nhìn về phía hắn.
Từ Mộc Dương đi đến phía trước hai người, vỗ vỗ vào hộp gỗ, vui vẻ nói: "Đến đây, hai người đều đến đây xem, thứ này xem như có chỗ dùng rồi ."
Âu Dương Sùng Hoa cùng Giáo sư Hà Điền liếc nhìn lẫn nhau , không hiểu nhìn Từ Mộc Dương đang mở hộp gỗ ra.
Bởi vì thời gian dài không được động đến, hộp gỗ vừa mở ra thì có một cỗ nồng đậm mùi nấm mốc bay vào mũi.
Giáo sư Hà Điền chịu không nổi ho nhẹ vài tiếng: " Đây là cái gì?"
"Cái này bản chính là thứ tốt, nhìn xem, trên đây ghi lại Hoa Hạ 5000 năm qua tất cả tư liệu kì quái, thần tiên, quỷ quái, dụ dỗ, còn có Đạo gia, Phật gia, thậm chí là vu thuật, dù sao chính là thập cẩm, cái gì cũng có."
Từ Mộc Dương nói xong lời cuối cùng cũng lười đi giải thích rồi, chỉ lật qua lật lại quyển sách dày cộp.
"Ta nhớ được hẳn là có ghi lại, đừng nóng vội, ta tìm xem."
Âu Dương Sùng Hoa cùng Giáo sư Hà Điền nghe Từ Mộc Dương tự lẩm bẩm một mình, nhất tề nhăn lại lông mày.
"Tiểu Từ a, ta đã nói với ngươi, ngươi tìm đi ra làm cái gì? Hay là tới nghe một chút Âu Dương vừa rồi phát hiện gì đó a."
Giáo sư Hà Điền liên tiếp lắc đầu, ông không cảm thấy cái đồ Từ Mặc Dương vừa tìm thấy kia có thể giúp gì được.
"Một chút thôi." Từ Mộc Dương lại tiếp tục điên cuồng lật giở.
Giáo sư Hà Điền bất đắc dĩ hướng về Âu Dương Sùng Hoa nhún nhún vai.