"Lão gia, ta sẽ không để cho Sùng Hoa rời ta đi nữa."Nhị phu nhân Âu Dương -Bạch Tố Nương trên mặt có một phần kiên quyết:"Bởi vì không có xem trọng Sùng Hoa, mới có thể phát sinh chuyện này."
"Ngươi cũng đừng quá đa nghi, đứa nhỏ này không phải không có việc gì sao." Âu Dương Bằng tiếp nhận cốc trà từ Ngân Tụ rồi ngồi xuống, nói .
"Là ta đa nghi sao?" Bạch Tố Nương ngồi đối diện Âu Dương Bằng rơi lệ, "Có phải là ta đa nghi hay không hẳn trong lòng mọi người đều biết rõ."
"Tốt lắm, ngươi còn muốn làm loạn cái gì." Bàn tay Âu Dương Bằng đập xuống bàn, quát lên: "Chuyện này từ nay trở đi không nhắc lại nữa."
Bạch Tố Nương thân thể run run , không dám nhìn Âu Dương Bằng, chỉ che mặt khóc.
Âu Dương Bằng lắc ống tay áo, nhanh rời đi.
Bạch Tố Nương đợi đến Âu Dương Bằng đi khỏi , lúc này mới lên tiếng khóc lớn.
Ngân Tụ đứng bên không biết nên hay không nên đưa hoa quả lên, cũng chỉ có thể âm thầm rơi lệ. . . . . .
Âu Dương Sùng Hoa ở bên trong phòng, bên ngoài Bạch Tố Nương và Âu Dương Bằng nói chuyện, nàng nghe rõ từng câu từng chữ.
Ánh mắt ngắm nhìn bốn phía, gian phòng bài trí rất sạch sẽ gọn gàng, nhưng có vẻ có chút vắng vẻ.
Đây là gian phòng của nàng —— gian phòng của Âu Dương Sùng Hoa
Thật bất ngờ, nguyên bản chủ nhân thân thể này, chẳng những cùng tên nàng mà ngay cả họ cũng giống nhau.
Khác biệt duy nhất chính là nàng là cô nhi không cha không mẹ, mà ở đây Âu Dương Sùng Hoa có cha mẹ.
Chỉ là rất rõ ràng, trong nhà này Âu Dương Sùng Hoa chỉ sợ cũng chỉ có mẫu thân Bạch Tố Nương coi nàng là người.
Một kẻ ngốc, tuy nhiên đã mười hai tuổi rồi nhưng trí tuệ chỉ như đứa bé ba tuổi.
Hơn nữa theo Bạch Tố Nương nói, không khó nhìn ra, Âu Dương Sùng Hoa thực sự không phải là ngoài ý muốn mà chết mà là có người có ý định mưu sát.
Rốt cuộc là ai, muốn tính mạng kẻ ngốc này ?
"Sùng Hoa." thanh âm Bạch Tố Nương vang lên trong phòng.
Âu Dương Sùng Hoa theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy đôi mắt Bạch Tố Nương hiện ra tơ máu, vẻ mặt tiều tụy.
"Sùng Hoa, mẫu thân nhất định sẽ bảo vệ con, nhất định sẽ…"Bạch Tố Nương đi đến bên người Âu Dương Sùng Hoa, đem ôm nàng vào trong ngực của mình."Mặc kệ người khác nói gì ngươi, ngươi vẫn là bảo bối mà mẫu thân hoài thai mười tháng mới sinh ra."
Âu Dương Sùng Hoa dựa vào ngực Bạch Tố Nương, tâm trạng cực bình tĩnh, đối với lời nói của Bạch Tố Nương, nàng không có bất kỳ đáp lại.
Kẻ ngốc Âu Dương Sùng Hoa đối với nàng bây giờ mà nói là điều che giấu tốt nhất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT