Mặc Âm Trần nhíu chặt lông mày, nhìn gã sai vặt tiểu Lục tử, tiểu tử này như thế nào đã tới nhanh như vậy ?

"Vương gia......... ô.......... nô tài thỉnh an Vương gia .......xem như khiến cho nô tài tìm được ngài.............ô ô"

Tiểu Lục tử quỳ trên mặt đất, xụt xùi nước mũi nước mắt nói.

"Lục tử, sao ngươi lại tới đây?" Mặc Âm Trần thấy tiểu Lục tử nức nở không ngừng

"Còn không phải là vì tìm ngài sao, Liễu phi nương nương chỉ còn nước là chưa xử chém nô tài, Vương gia, ngài không một tiếng cứ thế rời khỏi Cẩn vương phủ, đây không phải muốn nô tài chết sao."

Tiểu Lục tử nhấc tới tay áo lau nước mắt, kể khổ liên tục.

Mặc Âm Trần bất đắc dĩ thở dài, từ mặt đất bò lên, nói vớii tiểu Lục tử, "Còn không mau đứng dậy ."

"Vương gia, ngài lần này sẽ không bỏ nô tài mà đi chứ ?" Tiểu Lục tử quỳ trên mặt đất, không dám đứng dậy.

"Đứng dậy , nếu không , ta sẽ bỏ mặc ngươi" Mặc Âm Trần không kiên nhẫn khi ý thức được Âu Dương Sùng Hoa rời đi, giẫm chân mạnh một cái, nói: "Chuyện của ta đều bị tiểu tử ngươi làm hỏng." Nói xong chạy ra sân.

"Vương gia Vương gia chờ nô tài một chút" tiểu Lục tử vội vàng từ mặt đất bò lên, nếu lạc mất Vương gia, đầu của mình cũng khó có thể bảo toàn .

Mặc Âm Trần chạy ra sân hướng phía đường cái đuổi theo Âu Dương Sùng Hoa

"Dừng lại , sao ngươi đi cũng không nói với ta một tiếng." Mặc Âm Trần chạy đến bên cạnh Âu Dương Sùng Hoa, vừa đi theo vừa hỏi.

"Chớ đi theo ta." Âu Dương Sùng Hoa xoay người, hung hăng trừng mắt nhìn Mặc Âm Trần, lòng kiên nhẫn cũng bị hắn hành đến hết sạch.

"Ta không đi theo ngươi, thì đi với ai? Chúng ta chính là đồng sanh cộng tử." Mặc Âm Trần bắt lấy cánh tay Âu Dương Sùng Hoa, "Đi theo ta."

"Ngươi rốt cuộc muốn làm gì!" Âu Dương Sùng Hoa dùng sức gỡ cánh tay ra, thiếu niên này quả nhiên là bám dai như đỉa.

Âu Dương Sùng Hoa tự nhận thấy mình thực sự không phải là người mà làm cho người khác yêu mến gần gũi, thậm chí mỗi người đã gặp nàng đều lẩn rất xa, nhưng vì cái gì hắn lại như vậy

Ta quyết không buông nàng ra?

"Vương gia Vương gia" tiểu Lục tử thở phì phò, chạy tới.

Âu Dương Sùng Hoa kỳ thật vừa rồi cũng nghe đến hai chữ ‘ Vương gia ’ này, bất ngờ nhưng cũng không để tâm, thừa dịp Mặc Âm Trần đang để ý sự xuất hiện tên nô tài thì bước đi thật nhanh.

Ai có thể ngờ tới, người này cứ bám chằng lấy, tự nhiên còn chạy đuổi theo nàng.

"Lục tử, ngươi đừng xen vào, ta hiện tại có việc ." Mặc Âm Trần đẩy tiểu Lục tử ra, xoay người nhìn về phía Âu Dương Sùng Hoa, cười nói: "Nàng theo ta trở về, ta sẽ không bạc đãi nàng."

"Ta có nơi để đi, không cần ngươi phải hao tâm tổn trí sắp xếp." Âu Dương Sùng Hoa lạnh lùng nói, liền muốn rời đi.

"Quả là to gan, ngươi cũng đã biết người trước mắt là ai, đây chính là Lung Nguyệt vương triều được sủng ái nhất Cẩn vương gia!"

Tiểu Lục tử ngóc lên đầu, vừa chỉ vào Âu Dương Sùng Hoa vừa nói .

"Cẩn vương gia" Âu Dương Sùng Hoa đột nhiên thẳng người lên, thiếu niên đang cười, ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm về phía nàng

Hắn ——

Cẩn vương gia, thì ra là người cùng Âu Dương Sùng Hoa có hôn ước chính là Cẩn vương gia Mặc Âm Trần? . . . . . .

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play