Trong ca khúc lại có câu: "Tìm hết khắp thế gian, tiếng sáo ngân nga một ca khúc, lòng Quân Vương tựa ánh mặt trời gay gắt, lòng ta như ánh trăng sáng, sớm tối hai đường cùng cách trở, thế nào mới được cùng đoàn viên, kiếp sau không nhận ra thì sao có được ước hẹn của ngày trước?"
*(Nhìn hết tầm mắt đường lúc tới, Địch Tiêu ca một khuyết. Quân Tâm tự nắng gắt, lòng ta hạo trừ tháng. Sớm muộn gì hai tuyệt cách, yên phải chung tròn khuyết? Kiếp sau bất tương sao, đạt phó trước đây hẹn…Đây là nguyên văn của ca khúc ở trên, TK chỉ chỉnh sửa lại theo ý TK hiểu, có thể không chính xác mong các bạn thông cảm)
Kiếp sau không nhận ra thì sao có được ước hẹn ngày trước. . . . . .
Vài chữ ngắn ngủi cứ quanh quẩn bên tai mãi không đi.
Cuộc đời này nếu đã để vuột mất, thì thế nào đi chờ mong kiếp sau, cuộc đời này nếu đã không cách nào lấy được, thì sao có thể hẹn ước ở kiếp sau?
Chê cười, thế gian này lại còn có người si mê như thế.
Khúc cuối cùng, nam tử mới ngẩng đầu lên. . . . . .
Khi nhìn rõ rằng dung mạo của nam tử, tim Mặc Âm Trần đúng là bị đánh một cái thật mạnh, quả thật không thể tin được, trong mắt mình nhìn thấy. . . . . .
Mặt của người nọ. . . . . .
Mặt của người nọ, diện mạo cư nhiên cùng bản thân giống như nhau.
Không, trên đời này làm sao có thể sẽ có hai Mặc Âm Trần.
Không thể nào!
Nhưng một đôi mắt màu vàng đỏ kia, còn có một đầu tóc trắng, kia mũi, kia miệng, kia tất cả mọi thứ. . . . . .
Đều đang nói cho hắn biết, người trước mắt, chính là hắn!
Đang nằm mơ sao?
Đúng rồi, nhất định là đang nằm mơ, bằng không hắn tại sao lại ở chỗ này.
Hắn đã từ giả Mặc Ngạo Đình, sau đó trên đường trở về Cửu vương phủ . . . . . .
"Vì sao. . . . . ."
Thanh âm khàn khàn, Mặc Âm Trần không biết như thế nào từ trong miệng bật thốt ra.
Chỉ biết là, hiện tại hai chân bản thân hết sức nặng trĩu, căn bản không cách nào mở ra bước chân.
"Mặc Âm Trần, ta biết toàn bộ về ngươi, đương nhiên cũng biết năng lực ngươi vốn có được, đối với ngươi mà nói, chuyện mở ra cánh cửa thời gian cũng không phải là không có cách thực hiện."
Mạc Phi Lê chậm rãi giương mắt, ánh mắt mang theo nụ cười nhàn nhạt, hắn nhìn về phía Mạc Âm Trần.
Rốt cuộc, gặp mặt rồi.
Cái đó bản thân!
Cái đó bản thân ngàn năm trước chết đi.
Điều này có lẽ thật hoang đường, nhưng lại là sự thật.
"Ngươi là ai?"
Mặc Âm Trần hắn trang bị lực lượng cho bản thân, căn bản không có người nào. biết.
Ngay cả Tiểu Lục tử cũng không biết, ngay cả mẫu phi cũng không biết.
Mà cái người kia nói hiểu rõ bản thân, sau khi phần lực lượng tự cấp cho bản thân, liền biến mất.
Mặc Phi Lê đứng lên, đi tới trước người Mặc Âm Trần, "Lực lượng của ngươi là tới từ khi năm tuổi trong một cơ may. Mà cái người cho ngươi phần năng lực này cũng chỉ xuất hiện có một lần, đối với ngươi hay đối với người kia cũng chỉ là một bí mật."
"Ngươi, làm sao ngươi có thể biết?"
Mặc Âm Trần kinh ngạc giương mắt, nhìn chằm chằm Mạc Phi Lê, tại sao hắn lại biết.
Chuyện này ngay cả Âu Dương Sùng Hoa, hắn cũng không có nói qua.
Không có!
"Ta là ngươi, mà ngươi chính là ta, đối với chuyện của mình, sao lại có thể không biết?"
Mạc Phi Lê cười nhìn khuôn mặt của Mặc Âm Trần trở nên vặn vẹo, nguyên lai trên mặt của mình cũng có thể có hình dạng như vậy.
"Không thể nào, điều này sao có thể, ngươi là ta? Chuyện cười, đây quả thực là chuyện rất đáng cười."
Mặc Âm Trần làm sao có thể tiếp nhận chuyện hoang đường như thế, hắn há có thể tin được.
"Không tin sao, vậy ngươi vươn tay ra rồi sẽ biết, hết thảy từ đầu đến cuối, thậm chí bao gồm Sùng Hoa tại sao lại lựa chọn ngôi vị hoàng hậu này."
Mạc Phi Lê vươn ra tay của mình đưa về phía Mặc Âm Trần.
Mặc Âm Trần liên tiếp lui về phía sau, hắn cư nhiên nảy sinh ra sợ hãi, Sùng Hoa vì sao phải lựa chọn ngôi vị hoàng hậu này?
Vì sao?
Không phải bởi vì nàng chính là một nữ nhân tham mộ hư vinh sao.
"Tại sao phải sợ chứ? Trong lòng ngươi không phải đã có đáp án sao, vậy thì có cái gì mà sợ hãi, hay là nói, trong đầu ngươi vẫn cứ mê mang, vẫn đang suy đoán, có lẽ Sùng Hoa cũng không phải như ngươi nghĩ. Ngươi sợ bản thân sẽ làm ra chuyện đáng sợ. Bây giờ, nàng đã sắp trở thành hoàng hậu Lung Nguyệt rồi, nếu trong lòng ngươi còn muốn không an phận, vậy sẽ có hậu quả gì. Ngươi rất rõ ràng."
Mạc Phi Lê đi từng bước đến gần Mặc Âm Trần, thanh âm của hắn không lớn, nhưng đủ lọt vào trong tai Mặc Âm Trần.
"Không ——"
Mặc Âm Trần rống to.
Hắn không phải, không phải nghĩ như vậy.
Cực lực muốn phản bác lại nam tử trước mắt có diện mạo giống với bản thân, nhưng mà vì sao nam tử này lại tựa như nhìn thấu lòng của mình, nhìn thấu suy nghĩ của mình.
Hắn nói ra bản thân không muốn thừa nhận tiếng lòng của mình.
Tại sao?
Tại sao! ? ——
Chẳng lẽ, hắn thật sự là mình sao?
Ảo giác?
"Ngươi vẫn là chùn chân, ngươi sợ biết được đáp án."
Mạc Phi Lê không chút nào nhượng bộ, hắn dứt khoát dồn ép tiếp cận Mặc Âm Trần.
"Không phải, không phải, không phải!"
Mặc Âm Trần bịt hai tai, hắn ra sức gào lên.
"Vậy tại sao không dám đưa tay đến trong bàn tay của ta đây? Có lẽ, sẽ không có bất kỳ thay đổi nào."
Lời nói Mạc Phi Lê lộ ra dụ dỗ, nhưng hơn nữa là một phần giễu cợt.
Cười nhạo quan sát nam nhân mềm yếu trước mắt.
"Ta. . . . . ."
Mặc Âm Trần chần chờ, hắn nhìn chằm chằm bàn tay duỗi đến trước mặt mình, hắn đang sợ hãi, thật sự rất sợ hãi. . . . . .
Thật sự rất sợ sẽ có kết quả không như dự đoán.
Nhưng mà trong lòng lại có chút không cam tâm, hắn từ đầu đến cuối không nghĩ ra, vì sao Sùng Hoa phải chọn Mặc Ngạo Đình.
Chẳng lẽ đúng thật chỉ là vì ngôi vị hoàng hậu sao?
Tại sao?
Nếu như Sùng Hoa muốn ngôi vị hoàng hậu, nàng vì sao phải giao mình cho hắn?
Đêm hôm đó cũng không phải là bản thân uống say rồi sinh ra ảo giác, vết máu đỏ thẫm để lại trên giường đều đã nói cho hắn biết.
Sùng Hoa đem thứ quý giá nhất của bản thân cho hắn.
Khi đó, đúng là lòng của hắn kích động như thế nào, vậy mà, nàng lại lần nữa biến mất.
Biến mất ngay trước mặt hắn.
Tại sao ——
Sùng Hoa, ngươi rốt cuộc đang suy nghĩ gì?