"Lạnh quá. . . . . . Lạnh quá a. . . . . ."
Âu Dương Cẩm Nguyệt chợt nhỏ giọng hô ra tiếng, tay nắm chặt lấy tay Âu Dương Sùng Hoa, gọi: "Hoàng thượng. . . . . . Ngạo Đình. . . . . . Ngạo đình, người ở nơi nào. . . . . . Ta rất lạnh. . . . . . Rất lạnh. . . . . ."
Âu Dương Sùng Hoa bước lên, đem Âu Dương Cẩm Nguyệt ôm vào trong ngực, ôm lấy thật chặt, "Ta ở chỗ này Cẩm Nguyệt. . . . . . Ta ở chỗ này Cẩm Nguyệt. . . . . . "
Dần dần thở bình thường, Âu Dương Cẩm Nguyệt mở to mắt, trống rỗng nhìn phía trước, cúi đầu nở nụ cười, "Ngạo, Ngạo Đình. . . . . . Có thể cuối cùng nữa. . . . . . Nữa. . . . . ."
Âu Dương Sùng Hoa cúi người, môi hơi lạnh phủ lên đôi môi của Âu Dương Cẩm Nguyệt.
Âu Dương Cẩm Nguyệt yên tĩnh nở nụ cười, nàng từ từ khép lại hai mắt, khí tuyệt mạng vong. . . . . .( ý là tắt thở ra đi)
Âu Dương Sùng Hoa khẽ nói: "Cẩm Nguyệt, đi tốt. . . . . ."
Sinh mạng của con người đúng thật là quá mỏng manh, một người luôn muốn trang hoàng cho bản thân vẻ vang hoa lệ, hôm nay cũng đã an tĩnh chết ở trong ngực của mình.
Chết rồi. . . . . .
Ngay cả Âu Dương Cẩm Nguyệt cũng đã chết. . . . . .
Âu Dương Cẩm Nguyệt đã chết, nàng mỉm cười ra đi, nàng rốt cuộc không còn là người thay thế nữa, không còn phải sống trong sợ hãi và bất an.
Làm người quá mệt mỏi, làm người thật sự quá mệt mỏi.
Cẩm Nguyệt có lẽ là ngươi đúng, kiếp sau đừng để ình phải sống mệt mỏi như vậy, biết không? . . . . . . Âu Dương Sùng Hoa để thi thể Âu Dương Cẩm Nguyệt xuống, từ từ đứng lên, nghênh đón ánh nắng chiều từng bước từng bước rời đi. . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Âu Dương Cẩm Nguyệt đã chết, nàng ra đi vô cùng bình thản.
Mặc Ngạo Đình ngồi yên ở trên ghế rồng, hắn sao cũng không có ngờ tới, Âu Dương Cẩm Nguyệt cuối cùng sẽ chọn cái chết.
Hắn trước đây có hay không nhìn lầm nữ nhân kia.
[Hoàng thượng, qua nhiều năm như vậy, người có một chút nào động lòng với nô tì hay không. . . . . . ]
Lời nói kia giống như vẫn còn vang vọng ở bên tai. . . . . .
Mặc Ngạo Đình nắm chặt hai quả đấm, hắn có động lòng hay không, có động lòng hay không?
Chuyện cũ từng màn thoáng hiện lên trong đầu, những năm gần đây, ở bên cạnh hắn rốt cuộc là ai?
Nữ tử uyển chuyển ở dưới thân mình, vẻ mặt si mê bản thân. . . . . .
Nàng cũng chỉ là người thế thân, một người thế thân!
Người hắn muốn, từ đầu đến cuối đều là Âu Dương Sùng Hoa, chưa bao giờ từng có thay đổi.
Nhưng vì sao khi nghe được Âu Dương Cẩm Nguyệt chết, hắn lại cảm thấy đau lòng?
"Hoàng thượng."
Âu Dương Sùng Hoa chậm rãi từ cửa cung đi vào, đi tới trước người của Mặc Ngạo Đình.
Mặc Ngạo Đình bỗng nhiên ngẩng đầu, một gương mặt đập vào mắt, đúng là khiến hắn trở nên hoảng hốt.
"Sùng Hoa, đã trễ thế này, sao còn trở lại."
Mặc Ngạo Đình ngồi thẳng người, cũng không dám nhìn Âu Dương Sùng Hoa, thậm chí có chút mâu thuẫn.
Âu Dương Sùng Hoa lại đi từng bước lên bậc thềm, đến trước mặt Mặc Ngạo Đình, đứng lại, "Hoàng thượng, hậu sự của Cẩm Nguyệt, người có tính toán gì không?"
"Trẫm. . . . . ."
Thân thể Mặc Ngạo Đình lung lay một cái, hắn hẳn là không biết nên mở miệng thế nào.
Chỉ ngơ ngác nhìn Âu Dương Sùng Hoa.
"Hoàng thượng, tuy rằng hoàng thượng nói muốn để Sùng Hoa làm hoàng hậu, nhưng mà dù sao khi Cẩm Nguyệt chết vẫn đang là hoàng hậu vương triều Lung Nguyệt."
"Sùng Hoa, ý của ngươi là, muốn trẫm để Cẩm Nguyệt lấy thân phận của hoàng hậu, tiến hành an táng?"
"Vâng, thật ra thì không có Cẩm Nguyệt, Sùng Hoa cũng sẽ không thể ở trước mặt hoàng thượng."
Âu Dương Sùng Hoa đáp lời.
"Được, chỉ cần ngươi không để ý, vậy thì dựa theo ý này làm đi."
Mặc Ngạo Đình nhẹ nhàng gật đầu một cái.
"Tạ hoàng thượng ân chuẩn."
Âu Dương Sùng Hoa lại nhẹ nhàng đáp lễ, sau đó, liền xoay người đi. . . . . .
Mặc Ngạo Đình nhìn bóng dáng đi xuống bậc thềm, không hề quyến luyến mà rời đi. . . . . .
Lại thêm hoảng hốt, hắn đúng là không cảm nhận được một chút nào tình ý.
"Sùng Hoa. . . . . ."
Mặc Ngạo Đình đứng lên, sải bước lớn đi tới hướng Âu Dương Sùng Hoa.
Âu Dương Sùng Hoa đứng lại, xoay người, nghênh đón Mặc Ngạo Đình đi đến trước người, hỏi: "Hoàng thượng, còn chuyện gì sao?"
Mặc Ngạo Đình đứng ở trước người Âu Dương Sùng Hoa, trong lúc nhất thời hắn cư nhiên không có bất kỳ lời nói nào.
Nhưng mà, khi nhìn thấy bên trong đôi mắt của Âu Dương Sùng Hoa lạnh lùng vắng lặng, hắn đột nhiên ôm chằm lấy nàng.
Hai má vùi vào trong cổ Âu Dương Sùng Hoa, thì thầm nói: "Sùng Hoa, trẫm hiện tại chỉ có ngươi, chỉ có ngươi thôi. . . . . ."
"Hoàng thượng, người là hoàng thượng, mọi thứ trong thiên hạ này, đều là của người."
Âu Dương Sùng Hoa cười nói.
"Không, hiện tại trẫm chỉ biết có ngươi thôi."
Mặc Ngạo Đình như chém đinh chặt sắt nói.
"Hoàng thượng, yêu thích Cẩm Nguyệt sao."
Thanh âm Âu Dương Sùng Hoa không cảm xúc, nhàn nhạt mở miệng nói.
Thân thể Mặc Ngạo Đình chấn động, hắn ngẩng đầu lên, nhìn về phía Âu Dương Sùng Hoa, nói: "Người trong lòng Trẫm, là ngươi, luôn luôn là ngươi. . . . . ."
"Có lẽ a...!"
Không có kích động, cũng không có vui sướng, chỉ là bình tĩnh nói ra.
Mặc Ngạo Đình ngóng nhìn nữ nhân lạnh lùng trước mắt, tại sao phải như vậy?
Tại sao phải như vậy?
"Hoàng thượng?"
Âu Dương Sùng Hoa giương mắt, nhìn Mặc Ngạo Đình đang rơi vào trong trầm tư.
Tinh thần Mặc Ngạo Đình chấn động một cái, buông Âu Dương Sùng Hoa ra, nói: "Trẫm có chút mệt, ngươi hãy đi về trước đi."
"Dạ, Sùng Hoa cáo lui."
Âu Dương Sùng Hoa đáp lời, từ trước người Mặc Ngạo Đình rời đi. . . . . .
"Sùng Hoa. . . . . ."
Âu Dương Sùng Hoa lại nghe Mặc Ngạo Đình lên tiếng, xoay người lại hỏi: "Hoàng thượng có phải còn gì muốn nói với Sùng Hoa hay không?"
Mặc Ngạo Đình do dự và đấu tranh, cuối cùng vẫn không thể nào đem lời trong lòng nói ra: "Không có gì, ngươi trở về đi."
"Được."
Âu Dương Sùng Hoa nhíu mày, nhưng không có hỏi nhiều, chỉ xoay người lại rời đi.
Mặc Ngạo Đình mấy lần giương mắt, nhìn về phía bóng dáng nọ đã dần dần đi xa. . . . . .
Miệng hắn mấp máy mở ra rồi khép lại, trong miệng thì thầm tự hỏi, thốt ra: "Trong lòng của ngươi có thể có ta, có thể có ta không.