Thật sự không có nghĩ đến, thiên hạ này còn có người cùng tiểu thư giống nhau đến thế.
Âu Dương Sùng Hoa không thể nói không có một chút nào kinh ngạc, ít nhất khi nhìn thấy Thiến Kỳ, trong lòng nàng đã có đáp án.
Vì sao mình lại ở nơi này, tại sao lại gặp gỡ một người giống bản thân như thế.
Người nọ cho đến bây giờ vẫn không có chết tâm.
Cho dù lời đồn đãi bên ngoài nàng đã chết đi, vẫn không làm cho hắn hết hy vọng.
Việc này rốt cuộc phải cởi bỏ như thế nào. . . . . .
Tay Âu Dương Sùng Hoa bất giác đang nhè nhẹ vuốt ve bụng của mình.
Hiện tại bụng đã hơi nhô lên, hài tử cũng đã thành hình, qua mấy tháng nữa, chính là ngày hài tử được chào đời.
Chẳng lẽ, bản thân quả thật không thể giữ được thai nhi trong bụng. . . . . .
Không ——
"Tiểu thư, thế nào, chẳng lẽ bụng lại đau sao?"
Ngân Tụ nhìn sắc mặt Âu Dương Sùng Hoa đột nhiên lại trở nên tái nhợt, trong lúc mơ hồ, còn có thể nhìn thấy trên trán Âu Dương Sùng Hoa, bao phủ một lớp mồ hôi thật mỏng.
Nếu không phải trong lòng rất đau đớn, làm sao vẻ mặt lại lộ ra đau đến không muốn sống như vậy.
Tay Âu Dương Sùng Hoa gắt gao siết chặt mép váy của mình, nàng không thể ngồi chờ chết, không thể để cho người nọ bắt trở về lần nữa.
"Ngân Tụ, ta không sao. . . . . ." Nàng ngồi thẳng lên, nhìn về phía Ngân Tụ, đưa bàn tay qua hướng Ngân Tụ, nói: "Ngươi đỡ ta đứng lên."
Ngân Tụ không nghi ngờ gì, tiến lên, nâng tay Âu Dương Sùng Hoa đỡ nàng đứng dậy. . . . . . Hoạch
Hai chân Âu Dương Sùng Hoa suy yếu vô lực, nửa người dựa vào trên người của Ngân Tụ. . . . . .
"Tiểu thư, dáng vẻ này của người, ta thật sự là không yên tâm, hãy để cho bọn họ đi tìm đại phu tới xem cho ngươi một chút đi?"
Ngân Tụ cúi đầu, nhìn Âu Dương Sùng Hoa thở hổn hển tựa vào trên người của mình.
"Ân. . . . . ."
Âu Dương Sùng Hoa đáp một tiếng, thời điểm Ngân Tụ thở phào nhẹ nhõm, tay chợt nhấn một cái ở nơi cổ Ngân Tụ.
Ngân Tụ nhất thời cả người mềm nhũn, nếu không phải là Âu Dương Sùng Hoa kịp thời đỡ lấy, sợ rằng bây giờ đã ngã xuống đất. . . . . .
Âu Dương Sùng Hoa đỡ lấy thân thể Ngân Tụ, bản thân thì lui về sau một bước, cùng Ngân Tụ đi về phía trên giường. . . . . .
Không nghĩ tới, bản thân mang thai lại trở nên không chịu được như thế, bất quá chỉ một mình Ngân Tụ, cũng để cho nàng cảm thấy vác nặng.
Ở trên giường nghỉ ngơi một hồi, Âu Dương Sùng Hoa rốt cuộc điều thuận lại hô hấp, nàng từ từ ngồi dậy. . . . . .
Giương mắt, ánh mắt chầm chậm lướt qua bốn phía, đôi môi từng chút từng chút mở ra, "Mạc Phi Lê, ngươi ra đây."
Mạc Phi Lê nhất định ở đây, cũng giống như lúc trước, hắn chính là ẩn núp ở trong bóng tối, không để cho nàng phát hiện thôi.
"Ngươi muốn ta hận ngươi một lần nữa sao? Vẫn còn muốn từ trên người của ta cướp đi cái gì? Ra ngoài, ngươi ra ngoài!"
Đôi tay nắm chặt thành quyền, Âu Dương Sùng Hoa hướng về phía gian phòng không một bóng người, gầm nhẹ.
Đáng tiếc, một tiếng kêu gọi của nàng cũng không có làm cho Mạc Phi Lê hiện thân. . . . . .
"Tại sao. . . . . . Tại sao! ! ——"
Thân thể Âu Dương Sùng Hoa rốt cuộc chống đỡ không được phần mệt mỏi, lảo đảo ngã xuống một bên ghế tựa . . . . .
"Sùng Hoa. . . . . ."
Một bóng người vội vã từ giữa không trung không có khe hở đi ra, bước nhanh đến bên cạnh Âu Dương Sùng Hoa. . . . . .
Âu Dương Sùng Hoa dựa vào trên ghế, cúi đầu cười châm biếm, tiếp theo từ giữa môi trắng bệch của nàng phát run run, bật ra. . . . . .
"Ha ha. . . . . . Ngươi vẫn là không bỏ xuống được, ngươi vẫn là không bỏ xuống được a. . . . . ."
Bước chân muốn tiến lên của Mạc Phi Lê, khi nghe lời nói Âu Dương Sùng Hoa bất chợt dừng lại.
Hắn giơ tay lên, lơ lửng trong không trung, thật lâu không có hạ xuống. . . . . .
Đôi mắt tím rực rỡ, đã mất đi một chút sáng bóng, trở nên ảm đạm vô hồn.
"Người đây là đang tra tấn ta, hay là đang tra tấn bản thân? Tại sao phải để cho bản thân thảm thương như vậy, Sùng Hoa, ta muốn nhất trên đời chính là ngươi, chỉ một mình ngươi!"
Mạc Phi Lê chưa bao giờ nghĩ tới, ngoại trừ Âu Dương Sùng Hoa, còn muốn thứ gì khác. . . . . .
"Ta muốn, ta muốn hài tử, tại sao ngươi nhất định không chịu cho ta? . . . . . . Ngươi đã phá hủy một người, chẳng lẽ bây giờ còn muốn phá hủy một người nữa trong bụng ta sao? Ngươi rốt cuộc tới tìm ta làm gì, Mạc Phi Lê, ngươi nói cho ta biết, ngươi rốt cuộc muốn ta làm như thế nào? Hay là muốn làm cho ta chết thêm một lần nữa, đúng không?"
Âu Dương Sùng Hoa ngẩng đầu lên, trước đây nàng đã đần độn một lần rồi, không có nghĩa là nàng vẫn có thể ngu ngốc lần nữa.
Nàng chính là đến đòi lại thứ mất đi! . . . . . .
"Sùng Hoa, ta chỉ muốn ngươi sống thật tốt, sống để trở thành nữ nhân của ta! ——"
Cảm xúc chất chứa trong thời gian dài, vào giờ khắc này, rốt cuộc không thể chôn chặt nữa.
Mạc Phi Lê tiến lên, nắm thật chặt tay Âu Dương Sùng Hoa.
"Nữ nhân của ngươi? Là ta sao —— hiện tại đối với ngươi mà nói, ta bất quá cũng chỉ là người không quen biết, những lời này, tại sao ngươi phải giữ lâu như vậy mới nói với ta?"
Âu Dương Sùng Hoa hất ra Mạc Phi Lê, ánh mắt tàn nhẫn quét về phía hắn, nói: "Mặc Phi Lê, ta đã từng đau khổ cầu xin ngươi thế nào, cầu xin ngươi tin tưởng, nhưng ngươi có tin ta sao?"
"Ta. . . . . ."
Hai chân Mạc Phi Lê lui về phía sau mấy bước. . . . . .
Khi đó bản thân hoàn toàn bị lòng đố kỵ đã làm cho đầu óc hôn mê, mới có thể đem Âu Dương Cẩm Nguyệt trở thành Âu Dương Sùng Hoa.
Tất cả tất cả, đều ở trong phút chốc đó mà hoàn toàn bị thay đổi.
Hắn tự tay giết chết hài tử của mình và Sùng Hoa, hắn lại càng đúng là tự tay đem Âu Dương Sùng Hoa. . . . . .
"Mạc Phi Lê, ta bây giờ không phải là đang cầu xin ngươi, ta chỉ là đang nói cho ngươi biết, Âu Dương Sùng Hoa ta đã sớm không phải là Âu Dương Sùng Hoa trước đây. Hài tử là của ta, ai cũng không thể đoạt đi."
Tay Âu Dương Sùng Hoa vịn thành ghế dựa từ từ đứng lên. . . . . .
Phần bụng lại bắt đầu ẩn ẩn đau nhói. . . . . .