Lạc Thanh Lưu thấy Âu Dương Sùng Hoa tức giận, vội xoa dịu không khí, nói: "Sùng Hoa, thân thể ngươi bây giờ vốn đã không tốt, dù sao cũng phải có người chăm sóc. Ngươi không muốn Mộc Dương ở đây, chẳng lẽ là muốn để cho ta đi mời người kia đến?"

Âu Dương Sùng Hoa không nói, chỉ là quay mặt đi. . . . . .

Từ Mộc Dương nhìn Âu Dương Sùng Hoa, lại nhìn sang Lạc Thanh Lưu.

Hắn đương nhiên hiểu rõ, người nọ trong miệng Lạc Thanh Lưu là ai.

Người này, Âu Dương Sùng Hoa dường như cực kỳ kiêng kỵ.

Từ Mộc Dương đứng lên, nói: "Không cần Thanh Lưu, ta sẽ quay lại, cho dù Sùng Hoa đuổi ta đi ra ngoài, ta vẫn sẽ trở lại."

Dứt lời, Từ Mộc Dương sải bước đi tới hướng cửa. . . . . .

Lạc Thanh Lưu đứng lên, đuổi theo mấy bước, "Mộc Dương, Mộc Dương đừng đi a. . . . . ."

Từ Mộc Dương lại tựa như không có nghe lọt vào trong tai, thẳng một mạch đi ra khỏi cửa phòng.

Lạc Thanh Lưu cúi đầu xuống, nhìn Âu Dương Sùng Hoa vẫn đang quay xoay mặt đi. . . . . .

Hai người này thật đúng là một đầu đá, một đầu gỗ, ai cũng không đem lời nói trong lòng, nói ra khỏi miệng.

Chỉ là suy đoán, gặp mặt lại không ai nhường ai.

"Khụ khụ. . . . . ."

Âu Dương Sùng Hoa vừa đứng dậy, vừa ho khan.

Lạc Thanh Lưu vội vàng xoay người, đi đến trước người của Âu Dương Sùng Hoa, đỡ lấy tay nàng, nói: "Sùng Hoa, ngươi cũng thiệt là, Mộc Dương lại không làm gì sai, ngươi cần gì đuổi hắn đi như vậy."

Âu Dương Sùng Hoa ngẩng đầu lên, ngắm nhìn Lạc Thanh Lưu, miễn cưỡng giật giật khóe miệng, nói: "Cũng là bởi vì hắn không có làm gì sai, cho nên ta mới càng không muốn để cho hắn đem tâm tư đặt trên người của ta. Hắn không biết, nhưng ngươi còn không rõ ràng sao? Thanh Lưu, ta đã làm gì, so bất luận kẻ nào ngươi là hiểu nhất."

Lạc Thanh Lưu nghe lời nói Âu Dương Sùng Hoa, cũng không biết còn có thể nói cái gì.

Nàng chậm rãi ngồi ở trên mép giường, nhìn Âu Dương Sùng Hoa, nói: "Vậy ngươi định làm như thế nào, cứ tiếp tục như vậy sao."

Âu Dương Sùng Hoa cúi đầu thấp xuống, "Ta muốn lúc này rời khỏi đây."

"Lúc này rời khỏi đây?"

Lạc Thanh Lưu bỗng chốc căng lớn mắt, không dám tin nhìn Âu Dương Sùng Hoa.

"Phải, ta cần phải rời đi, Thanh Lưu, ta nhờ ngươi giúp ta mang Ngân Tụ đi ra."

Âu Dương Sùng Hoa giương mắt, ánh mắt của nàng quanh quẩn nhàn nhạt một lớp sương mỏng.

"Biết ngươi lâu như vậy, đây là lần đầu tiên nghe ngươi nhờ vả người khác."

Lạc Thanh Lưu giật giật khóe miệng, như có chút ngoài ý muốn, vừa tựa như có chút mừng rỡ.

"Ta chỉ là hy vọng, lúc đi, không còn gì tiếc nuối."

Âu Dương Sùng Hoa nhàn nhạt nở nụ cười.

"Nếu ngươi thật sự quyết định như vậy, vậy được rồi. Ta nhất định sẽ giúp ngươi, thật không cần nói với Mộc Dương sao?"

Lạc Thanh Lưu nhìn Âu Dương Sùng Hoa, nàng mơ hồ vẫn là không bỏ được cái nữ nhân quật cường này.

Âu Dương Sùng Hoa nhẹ nhàng lắc đầu một cái, nói: "Không cần nói cho bất luận kẻ nào. . . . . ." Nói đến đây, nàng giống như là nghĩ tới điều gì, "Chỉ là, người nọ nhất định vẫn sẽ biết. Nhưng mà cũng tốt, ít nhất cũng có thể rời khỏi cái nơi thị phi này."

"Ta cũng quản không được nhiều như vậy, vậy Mãn Nguyệt lâu, ngươi rốt cuộc là có tính toán gì?"

Hai mắt Lạc Thanh Lưu nhẹ chớp một cái, thật ra thì nàng cũng coi như là cùng phạm tội đi.

Âu Dương Sùng Hoa làm tất cả, nàng đều đứng một bên nhìn, giúp đỡ tới cùng.

Nếu như Âu Dương Sùng Hoa cảm thấy tất cả những thứ này nàng đều phải một mình gánh vác, thì nàng cũng là đồng lõa, có phải cũng có thể có điều bày tỏ hay không?

"Mãn Nguyệt lâu là tâm huyết của ngươi, không cần thiết vì ta mà làm bất kỳ thay đổi nào, cái thân phận lâu chủ này, vẫn là không thích hợp với ta."

Âu Dương Sùng Hoa nhìn Lạc Thanh Lưu, thật ra thì đến nay đối với Lạc Thanh nàng đúng là có chút tò mò.

Nàng rốt cuộc là người như thế nào.

Vì sao, thật giống như chuyện gì cũng không gạt được nàng, mà nàng luôn sẽ làm bạn ở bên cạnh mình.

Trước kia, đã từng cho rằng Lạc Thanh Lưu giúp đỡ bản thân, bất quá cũng chỉ là ham danh lợi quyền thế.

Nhưng, trải qua trong khoảng thời gian tiếp xúc này, cái suy nghĩ đó càng ngày càng dao động.

Lạc Thanh Lưu không phải là hạng người đó.

Vậy là cái gì đây. . . . . .

"Thanh Lưu. . . . . ."

"Cái gì cũng đừng hỏi, cũng cái gì cũng không cần nói, ta là người như thế nào cũng không quan trọng, quan trọng là, ngươi biết mình đang làm cái gì, muốn bảo vệ cái gì. Sùng Hoa, đừng làm cho bản thân phải hối hận. Con người lúc còn sống, chẳng qua ngắn ngủn chỉ mấy chục năm, căn bản cũng không có thời gian dư thừa, cho ngươi đi tiêu xài."

Lạc Thanh Lưu nắm tay Âu Dương Sùng Hoa, lần đầu tiên trong mắt của nàng, gương sáng như nước, không nhiễm hạt bụi.

Âu Dương Sùng Hoa nhìn Lạc Thanh Lưu, lời nói này khiến cho nàng rốt cuộc hiện ra một chút tuệ tâm (cách gọi của Đạo Phật, chỉ lòng lĩnh ngộ được chân lý), cười, "Ta hiểu, ta sẽ không suy nghĩ tiếp, cũng sẽ không đi chấp nhất mọi thứ nữa. Hiện tại ta cũng đã có được một bảo bối như mong muốn, sẽ không để cho bản thân ở trong thù hận đần độn sống qua ngày. Thanh Lưu, thật cám ơn ngươi, cám ơn ngươi. . . . . ."

"Ngươi trước nghỉ ngơi cho khỏe đi, ta sẽ đưa Ngân Tụ tới."

Lạc Thanh Lưu nhẹ nhàng vỗ vào mu bàn tay Âu Dương Sùng Hoa, cần nói đã nói xong, nàng bây giờ nên phải buông tay.

Âu Dương Sùng Hoa nhất định có đường cần phải đi của mình, mà nàng cũng không cách nào làm bạn ở bên cạnh nàng nữa rồi.

Mãn Nguyệt lâu là tâm huyết của nàng, nàng không thể nào dứt bỏ.

"Ân."

Âu Dương Sùng Hoa gật đầu, chuyện Lạc Thanh Lưu đáp ứng, chưa bao giờ để cho nàng thất vọng.

Cho nên, Ngân Tụ nhất định có thể bình an đến trước mặt của nàng.

Nàng nhìn gian phòng trúc thanh tịnh đẹp đẽ này, nàng thật sự rất yêu thích nó, nhưng bây giờ nàng lại không thể không rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play