Âu Dương Sùng Hoa cố gắng đứng thẳng, ánh mắt nàng không tránh né, nhìn thẳng vào đôi mắt màu tím lóng lánh dị thường. . . . . .
"Đây chính là nguyên nhân ta trở về, đây chính là nguyên nhân ngươi mang ta trở về."
Mạc Phi Lê tiến lên, đỡ thân thể Âu Dương Sùng Hoa. . . . . .
Tay Âu Dương Sùng Hoa vịn cánh tay Mạc Phi Lê, nàng mỉm cười, "Như thế nào, chớ cử động mạnh, ta dẫn nàng trở về Mãn Nguyệt lâu."
"Mạc Phi Lê, cám ơn ngươi."
Âu Dương Sùng Hoa cố gắng đứng thẳng, đẩy tay Mạc Phi Lê ra.
"Cần gì khách khí với ta như vậy."
Khoé miệng Mạc Phi Lê nhếch lên, tay vẫn đỡ Âu Dương Sùng Hoa.
Âu Dương Sùng Hoa rất mệt mỏi, cũng không đẩy Mạc Phi Lê ra nữa.
Mạc Phi Lê dìu Âu Dương Sùng Hoa, từ từ rời đi. . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Trăng lên cao, nơi nơi thắp đèn .
Từ Mộc Dương bưng bữa tối tiến vào, vừa vào viện đã thấy bóng dáng đứng nghiêm dưới ánh trăng, mắt hơi híp lại, hít một hơi thật sâu tiến vào, lại cười nói: "Sùng Hoa, ngươi mau tới đây xem, tối nay nhà bếp chuẩn bị không ít đồ ngon."
Âu Dương Sùng Hoa miễn cưỡng quay mặt sang, nhìn Từ Mộc Dương, nói: "Ta không đói bụng, ngươi để đó đi."
Từ Mộc Dương nhíu lông mày, "Sùng hoa, ngươi như vậy không được, mấy ngày nay ngươi đều như vậy, luôn là nói mình không có khẩu vị, ta không muốn nghe nữa, ngoan nha, ăn một chút."
Từ Mộc Dương cầu khẩn khiến Âu Dương Sùng Hoa bất đắc dĩ, cuối cùng chỉ có thể đi tới, cũng không đi vài bước, ngực căng thẳng, người liền cúi xuống, nôn ra một trận.
Bụng trống rỗng , trong bụng cũng không có gì, nhưng cảm giác khó chịu cứ muốn nôn.
Từ Mộc Dương nhìn nóng nảy, vội vàng tiến lên, đỡ Âu Dương Sùng Hoa, nói: "Sùng Hoa không sao chứ. Không được, ta đi bảo Trần Yên tìm Mạc Phi Lê tới đây."
"Không cần. . . . . ."
Âu Dương Sùng Hoa la lên.
Chân Từ Mộc Dương còn chưa rời đi, liền bị Âu Dương Sùng Hoa ngăn cản, hắn lo lắng nhìn Âu Dương Sùng Hoa, hỏi: "Tại sao? Sùng Hoa, ngươi như vậy thân thể sẽ không chịu nổi."
Âu Dương Sùng Hoa đứng lên, loại cảm giác này tới nhanh mà đi cũng nhanh, nàng yếu đuối nở nụ cười, nói: "Không có chuyện gì, một hồi là tốt rồi, cần gì đi kinh động người khác."
"Sùng Hoa!"
Từ Mộc Dương lo lắng nhìn Âu Dương Sùng Hoa, nàng từ sau khi trở lại, thân thể vốn gầy yếu, nay mấy ngày liên tiếp lại ăn ít như vậy, thỉnh thoảng còn có thể nôn mửa, này. . . . . .
"Được rồi Từ giáo sư, không phải nói bữa tối rất hợp khẩu vị của ta sao? Vào lúc này thật sự là vô ích, ngược lại có chút đói đói rồi."
Âu Dương Sùng Hoa gượng ép mà cười cười, an ủi Từ Mộc Dương.
Từ Mộc Dương vừa nghe Âu Dương Sùng Hoa muốn ăn cơm, lúc này mới nhẹ giọng, vội vàng tiến lên, đỡ nàng ngồi trước bàn đá ở trong đình, chỉ vào đồ ăn, nói: "Đúng vậy a, Sùng Hoa ngươi mau thử một chút trứng muối cá, con cá này nghe nói là hôm nay mới vừa đưa tới, rất tươi."
Âu Dương Sùng Hoa ngửi mùi trứng muối cá, đột nhiên, cảm giác muốn nôn lại dâng lên. . . . . .
Cảm thấy sắp trào ra khỏi cổ họng, chợt nuốt xuống, cố kiềm nén lại, vuốt ngực.
Sắc mặt lại tái nhợt, vì không để cho Từ Mộc Dương phát hiện, nàng lấy lụa gấm che miệng, che nửa gương mặt tái nhợt. . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Thu, đã đến thu rồi, lá rụng nhẹ nhàng, gió mát mẻ.
Vẫn chỉ là thu, ngày lại lạnh thấu xương, chỉ trong nháy mắt, tất cả đều trở nên vàng úa .
Một góc trong phòng trúc, kê một lò thuốc, bên trong nhà bài biện rất đơn giản, một bàn một cái ghế dựa, hai giường một tủ.
Giờ phút này gần cửa sổ có một người đang ngồi, ngón tay nhỏ nhắn chống cằm, trên vai khoác lụa trắng mỏng manh, cả người màu trắng, khuôn mặt nho nhỏ tái nhợt, cả người cơ hồ muốn hoà vào trong tuyết trắng mịt mùng.
Giờ phút này ánh mắt của nàng mang theo vẻ u sầu, đôi mắt cô đơn chỉ lẳng lặng nhìn về hư vô . . . . . .
Nàng liếm cánh môi, nghĩ những gì đã trải qua. . . . . .
"Khụ khụ. . . . . ."
Một trận gió mát thổi đến, nàng không ngừng ho, cũng làm gián đoạn suy nghĩ của nàng.
Đột nhiên, một chiếc áo choàng phủ lên người nàng, "Trời đã bắt đầu lạnh, ngươi không nên ngồi ở cửa sổ mà hứng gió."
Gương mặt tuấn lãng của Từ Mộc Dương hiện lên vẻ lo lắng.
"Ừhm, Từ giáo sư."
Âu Dương Sùng Hoa mỉm cười nhìn Từ Mộc Dương.
Trong khoảng thời gian này , đều nhờ Từ Mộc Dương chăm sóc.
"Ngươi a, luôn là đáp ứng, nhưng chỉ cần không chú ý, sẽ quên, ngươi bây giờ coi như không để ý đến thân thể của mình, thì cũng phải nghĩ đến hài tử trong bụng chứ."
Từ Mộc Dương đưa nước canh tới, nói: "Mau thừa dịp còn nóng mà uống, ngươi xem ngươi bây giờ đã gầy thành cái dạng gì rồi."
Âu Dương Sùng Hoa thở dài, xoay người lại, "Ta biết rõ rồi, Từ giáo sư, mấy ngày này thật rất cám ơn ngươi, nếu không phải là ngươi. . . . . ."
Nói xong, đưa tay muốn nhận bát canh trong tay của Từ Mộc Dương.
Hiện tại nàng cũng không phải chỉ có một người , trong bụng nàng đang chứa một tiểu sinh mệnh.
Bảo bối quý giá nhất của nàng, hài tử trong bụng, nàng nhất định sẽ bảo vệ thật tốt.
Hắn khoẻ không. . . . . .
Thời gian nửa năm, mọi chuyện đã thay đổi.
Từ nửa năm trước trở lại Mãn Nguyệt lâu, sau khi xác nhận nàng mang thai, liền rời khỏi Mãn Nguyệt lâu, tới nơi này - một biệt viện yên tĩnh.
Lạc Thanh Lưu từ bên ngoài đi vào, thở dài nói: "Xem đi, uống xong canh cũng có thể ngẩn người nửa ngày."
Âu Dương Sùng Hoa đang cầm chén canh, không nhúc nhích chỉ im lặng ngời ở đó.
Cho đến khi thanh âm của Lạc Thanh Lưu vang lên, nàng mới không thể không thu hồi suy nghĩ.