Không biết gió từ đâu thổi vào, càng lúc càng lớn. . . . . .
Gió dữ dội thổi tới hai người đang đứng ở trong điện. . . . . .
Sợi tóc bay lượn hỗn loạn trong gió, bầu không khí ngưng kết tựa như băng, như sương, khí lạnh không ngừng xông lên.
Tay áo Mặc Ngạo Đình vẫn đang lay động, nhưng vẻ mặt của hắn lại vô cùng trấn định.
Phần khí chất đế vương bao phủ chặt chẽ quanh thân, hắn là hoàng đế vương triều Lung Nguyệt, là một Quốc Gia được tôn sùng.
Hắn tuyệt đối không cho phép bản thân có bất kỳ dao động, lại càng không cho phép mình bị người lợi dụng.
Thân thể đạm bạc của Âu Dương Sùng Hoa nhẹ nhàng đong đưa trong gió, nàng không có lùi bước, cũng không cho phép bản thân lùi bước vào lúc này.
"Hoàng thượng, lời Sùng Hoa muốn nói đã nói xong, về phần kế tiếp sẽ làm như thế nào… Tất cả đều xem hoàng thượng, người nghĩ ra sao."
"Âu Dương Sùng Hoa, ngươi thật sự là một nữ nhân đáng sợ. Thì ra từ lâu trẫm đã là con cờ trong tay ngươi. Trẫm hỏi ngươi, lần đó chuyện ở trong núi, cũng là một tay ngươi an bài?"
Mặc Ngạo Đình quýnh quáng lên giọng, con ngươi đen chăm chú dừng lại ở trên người của Âu Dương Sùng Hoa.
Một màn hình ảnh kia, thật rõ ràng hiên lên trong đáy mắt hắn. . . . . .
"Phải, là ta tìm người, làm bộ bị cợt nhã, bởi vì ta biết, hôm đó hoàng thượng sẽ lên núi, sẽ vì Thái hậu đi Tự Miếu tìm kiếm bài thuốc gia truyền để chữa bệnh. Tất cả đều là kế hoạch của Sùng Hoa bày ra."
"Bốp ——"
Môt cái tát thanh thúy vang dội lên, quanh quẩn trong đại điện.
Hai mắt Mặc Ngạo Đình đỏ ngầu, hắn hung hăng nhìn chằm chằm Âu Dương Sùng Hoa.
"Trẫm chưa bao giờ đánh nữ nhân, nhưng ngươi. . . . . ."
Máu từ khóe miệng Âu Dương Sùng Hoa chậm rãi chảy xuống, nàng từ từ ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào ánh mắt của Mặc Ngạo Đình, trên bờ môi tràn đầy ý cười: "Sùng Hoa biết."
"Âu Dương Sùng Hoa, trẫm sao có thể mặc cho ngươi tùy ý lừa gạt!"
Mặc Ngạo Đình vung ống tay áo, sải bước đi về phía ngai vàng.
Âu Dương Sùng Hoa thong dong bình tĩnh nhìn nam tử một thân long bào, từ trước mắt nàng đi qua hướng tới trên long ỷ đại biểu cho quyền lợi.
Thật ra trong nháy mắt khi nói ra tất cả, nàng từng có do dự, từng có bồi hồi. . . . . .
Nhưng khi thấy bóng lưng của Mặc Ngạo Đình thì nàng chợt như được giải thoát, bản thân làm như vậy cũng không có gì mà hối hận.
Thậm chí có phần may mắn, vì bản thân có thể đem tất cả đều nói rõ ràng ở chỗ này.
Thời gian, thật đã không còn nhiều lắm rồi. . . . . .
Đã không còn thời gian để cho nàng đi do dự, đi bồi hồi.
"Âu Dương Sùng Hoa, ngươi có khả năng làm ra mọi thứ, bây giờ còn thể đến đây nói ra tất cả với trẫm, xem ra ngươi cũng có đầy đủ giác ngộ, phải chấp nhận hậu quả xảy ra kế tiếp đi."
Mặc Ngạo Đình từ từ ngồi vào long ỷ, trên cao nhìn xuống nữ tử đứng ở trong điện.
"Phải."
Âu Dương Sùng Hoa vẫn ngẩng đầu lên, nhìn về phía Mặc Ngạo Đình.
"Tốt lắm, trẫm sẽ như ngươi mong muốn."
Mặc Ngạo Đình lạnh lùng thu hồi tầm mắt, cầm lấy bút chu sa trên nghiên mực, ở trên thánh chỉ múa bút. . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Đêm đó, kinh thành xảy ra một chuyện lớn.
Âu Dương Thế gia vốn là hoàng thân quốc thích, mà lại bị tra ra tư thông với địch bán nước, giết cả nhà kẻ phạm tội tịch thu tài sản.
Đêm hôm đó, trong kinh thành thẳng nghe được một tiếng kêu oan, chỉ thấy Âu Dương Thế gia giữa trời xảy ra hỏa hoạn thật lớn.
Cũng ngay đêm hôm đó, Âu Dương Thế gia ở kinh thành hoàn toàn biến mất.
Chỉ là, vị hoàng hậu Âu Dương Cẩm Nguyệt lại không hiểu bị biến mất ở hoàng cung, ngay cả Âu Dương Tam tiểu thư ngu ngốc, cũng không thấy bóng dáng.
Đối với biến đổi lớn này, bất luận kẻ nào cũng không cũng kịp thừa nhận cùng tiêu hóa.
Mặc Âm Trần hoảng hốt nhìn Âu Dương phủ trước mặt đã trở thành mảnh đất khô cằn, hắn hiện tại chỉ có cảm giác bản thân vẫn còn trong mộng chưa có tỉnh lại.
Hắn rời khỏi hoàng cung, vậy mà nhận lấy chính là, hoàng thượng hạ chỉ muốn giết kẻ phạm tội tịch thu tài sản Âu Dương Thế gia.
Vội vã chạy tới, nhìn thấy chỉ là một mảnh đất khô cằn sau trận hỏa hoạn lưu lại.
"Vương gia, nhanh trở về đi thôi."
Tiểu Lục tử theo sát ở sau lưng Mặc Âm Trần, hắn cũng thấy được một mảnh hỗn độn kia.
Không nghĩ tới, Âu Dương Thế gia vinh quang như vậy, đến cuối cùng lại có thể nhận lấy kết cục này.
"Lục tử, ngươi tin sao? Đây chính là Âu Dương phủ trước kia chúng ta đã tới, đây là nơi ở của Sùng Hoa, ngươi tin sao?"
Mặc Âm Trần quay đầu lại, nhìn về phía Tiểu Lục tử, sắc mặt có chút trắng bệch.
"Vương gia, sự việc đã xảy ra, Tiểu Lục tử cũng không muốn tin tưởng, nhưng đây đều là sự thật."
Tiểu Lục tử môi run run nói ra.
"Đúng vậy a, đây đều là sự thật, trên đời này đã không có Âu Dương phủ rồi."
Mặc Âm Trần nhìn tấm biển bị thiêu hủy hơn phân nửa nằm ngã nghiêng trên mặt đất. . . . . .
Tấm biển bị cháy đen, ẩn trong đó vẫn còn có thể thấy đươc một chữ Âu. . . . . .
Âu Dương phủ ngày xưa phồn hoa hiện tại cũng chỉ là một quân bán nước, thật đáng buồn. . . . . .
Tinh thần trong mắt đen của Mặc Âm Trần dần dần có trở lại, hắn chợt xoay người, nhìn Tiểu Lục tử, nói: "Ta muốn biết nàng ở nơi nào, ta muốn biết."
"Vương gia, này. . . . . ."
Tiểu Lục tử sợ hãi nhìn Mặc Âm Trần.
Vương gia vẻ mặt kiên định, nhưng trong phần kiên định đó có một tầng lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi. . . . . .
Tiểu Lục tử cho rằng hắn đã nhìn lầm rồi, vì sao hắn lại thấy tóc Vương gia đang biến sắc?
Màu sắc của ánh mắt Vương gia cũng đang trở nên quái dị?
Là bởi vì ánh mặt trời chiếu ngược, hay là. . . . . .
Mặc Âm Trần ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm cửa chính đỏ thắm bị thiêu cháy. . . . . .
Trong mắt lúc sáng lúc tối, bóng đen tầng tầng lớp lớp bao phủ trở lại.
Hắn từ từ thu hồi ánh mắt, xoay người sang chỗ khác từng bước từng bước rời đi.
Tiểu Lục tử theo sát ở sau, rời khỏi Âu Dương phủ. . . . . .