Mưa có ngàn tiếng rơi, từng tiếng đều rơi chậm rãi. . . . . .
Trời sáng, Âu Dương Sùng Hoa mở to hai mắt, bất động nhìn lên đỉnh giường nhỏ, bên cạnh sớm đã không có người. . . . . .
Trời vừa sáng Mặc Âm Trần liền rời khỏi, là Tiểu Lục tử đến nói lại người trong hoàng cung tới, nói hoàng thượng truyền, cho đòi Mặc Âm Trần lập tức vào cung.
Lúc đó, Âu Dương Sùng Hoa đã tỉnh lại từ sớm, nhưng mà không có mở mắt.
Nàng rõ ràng cảm nhận được, khi Mặc Âm Trần rời đi còn nhẹ nhàng vuốt ve, quanh quẩn bốn phía còn có một chút ấm áp. . . . . .
Ánh mắt từ từ chuyển qua, Âu Dương Sùng Hoa nhìn chiếc nhẫn Lưu Ly nằm yên tĩnh ở trên tủ giường. . . . . .
Trên mặt sâu kín thoáng hiện lên một nét cười nhạt, tựa như ánh trăng sáng . . . . . .
Suy nghĩ Âu Dương Sùng Hoa lượn lờ thoát khỏi thể xác, phảng phất bay lượn trên chín tầng mây.
Nàng đưa tay nắm chiếc nhẫn thật chặt, trong mắt không nước nhưng lại lóe ra tia sáng gợn sóng.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Mặc Âm Trần thay triều phục, vội vã chạy tới hoàng cung. . . . . .
Đi vào Ngự Hoa Viên, từ xa đã nhìn thấy bóng dáng cao ngất đứng thẳng ở phía trước.
Mặc Âm Trần lập tức nhíu mày, vẻ mặt nhàn rỗi ngày thường trên mặt một chút cũng không thay đổi, phất phất ống tay áo, người giẫm chân bước đi ra.
Dưới tàn dù vàng nhạt, Thiên Tử tôn quý chậm rãi đi đến gần, giữa lông mày mang theo vài phần lo lắng, ánh mắt vẫn giống trước sắc bén như kiếm, đang nghênh đón nhìn về phía Mặc Âm Trần.
Mặc Âm Trần đi tới trước mặt Mặc Ngạo Đình, hành lễ, nói: "Hoàng thượng."
Mặc Ngạo Đình bước nhanh một bước, tiến lên đỡ lấy cánh tay Mặc Âm Trần, trên mặt là vẻ ân cần của một người huynh trưởng: "Trẫm nghe nói Cửu đệ mấy ngày qua thân thể ôm bệnh nhẹ, trong lòng ăn ngủ không yên, nên mới để Trường An đi qua nhìn một chút, không nghĩ tới nô tài này nhất định là không nghe rõ lời trẫm nói, ngược lại thông báo cho Cửu đệ vào cung."
Mặc Âm Trần ôm quyền, lui một bước: "Hoàng thượng, thần có tội, quả thật đã nhiều ngày nay thân thể thần có chút không thoải mái, nhưng mà bây giờ đã không việc gì. Chỉ là gần đây công vụ thần bận rộn, cho nên làm trễ nãi thời gian vào cung thỉnh an hoàng thượng, thần quả thật vô cùng có tội."
"Không sao, không sao." Thanh âm Mặc Ngạo Đình lúc này mới chuyển nguy thành an, vui mừng vỗ vỗ đầu vai Mặc Âm Trần: "Cửu đệ có thể mạnh khỏe, là phúc của trẫm, cũng là phúc của Lung Nguyệt chúng ta, tâm ý của trẫm cũng có thể buông xuống."
"Hoàng thượng." Mặc Âm Trần ngẩng đầu lên nhìn về phía Mặc Ngạo Đình.
Dáng vẻ đang tươi cười, cuối cùng là duy trì cái gì, hắn cũng không muốn tìm tòi.
Mặc Ngạo Đình cho những người chung quanh lui xuống, chỉ giữ lại một mình Mặc Âm Trần.
Mặc Âm Trần thấy thế, liền hiểu lần này Mặc Ngạo Đình gọi hắn vào cung, nhất định là có chuyện gì muốn hỏi.
Mặc Ngạo Đình liếc nhìn Mặc Âm Trần một lúc, đột nhiên thở dài một hơi, giọng nói dịu lại nói: "Cửu đệ, trẫm đã định ra chiếu thư, theo đúng thỉnh cầu của ngươi, tứ hôn ngươi cùng Ngô Hạo Đức Thanh công chúa."
Mặc Âm Trần trong nháy mắt cau mày, trong lòng hắn đã hiểu rõ ràng: "Hoàng thượng, thật ra thì người không triệu kiến thần, thần cũng có chuyện bẩm báo hoàng thượng."
Nói xong, Mặc Âm Trần vừa lui về phía sau, vừa vén vạt áo, đã quỳ gối trên đất.
Mặc Ngạo Đình nâng lên lông mày, nheo mắt nhìn nghiêng về phía Mặc Âm Trần quỳ trên mặt đất, vẻ mặt tràn đầy hoài nghi, nói: "Thần Đệ làm sao vậy, có lời gì cũng đứng lên trước rồi nói."
Mặc Âm Trần càng thêm cúi đầu, hắn thỉnh cầu nói: "Hoàng thượng, xin người thu hồi hôn sự của thần cùng Đức Thanh công chúa."
"Cái gì ——"
Thanh sắc (nét mặt + lời nói) Mặc Ngạo Đình trầm xuống, tròng mắt đen lướt nhẹ qua vẻ kinh ngạc.
"Hoàng thượng, chuyện này quả thật là do thần suy tính thiếu sót, mới có thể mang đến phiền phức cho hoàng thượng. Chỉ là đúng lúc thần cùng Âu Dương gia Tam tiểu thư có chút vấn đề riêng, trong lúc nhất thời hành động theo cảm tình, mới có thể xin hoàng thượng tứ hôn."
Mặc Âm Trần nói đến đây, ngẩng mặt lên, ánh mắt nhìn thẳng Mặc Ngạo Đình, lại nói: "Chỉ là, hiện tại thần đã cùng Âu Dương Sùng Hoa hòa hợp trở lại với nhau, hơn nữa trong lòng thần chỉ có một người là Sùng Hoa. Thần muốn hoàn thành tâm nguyện một năm trước chưa có hoàn thành, là cùng Sùng Hoa thành thân."
"Ngươi nói, ngươi cùng cùng Âu Dương gia Tam tiểu thư trở lại với nhau?"
Vẻ mặt Mặc Ngạo Đình tối tăm, nhưng chỉ trong giây lát ổn định xuống, hắn đi lên một bước, cúi đầu xuống nhìn Mặc Âm Trần hỏi.
"Phải, chúng thần hiện đang rất tốt, xin hoàng thượng có thể thành toàn cho thần, cuộc đời này thần chỉ nghĩ muốn lấy nàng làm vợ."
Mặc Âm Trần nói xong, hắn hạ người xuống thấp, hướng Mặc Ngạo Đình phát ra thỉnh cầu.
. . . . . .
. . . . . .
Thời gian đọng lại, Mặc Ngạo Đình nhìn mặc Âm Trần thật lâu. . . . . .
Lâu đến giống như không cảm nhận được thời gian trôi qua cộng với không khí đang chuyển động.
Đột nhiên ——
"Hồ đồ!"
Mặc Ngạo Đình phất tay áo, quát khẽ.
"Hoàng thượng. . . . . ."
Ánh mắt quái dị Mặc Âm Trần nhìn Mặc Ngạo Đình.
"Hôn sự của ngươi và Đức Thanh công chúa, từ lâu đã trở nên không thể tránh được, há có thể lấy ra làm trò đùa. Cửu đệ, bây giờ ngươi làm việc sao lại hồ đồ như vậy. Nếu như ngươi không có dâng lên xin tứ hôn, trẫm không có đặt ra chiếu thư. Một thứ đều còn có thể, nhưng hôm nay, ngươi nói những thứ này cũng đã muộn."
Mặc Ngạo Đình gằn từng chữ, hai tay giấu kín ở trong tay áo từ từ nắm chặt thành quyền.
Trong vườn không có gió, nhưng mơ hồ có thể thấy được tại tay áo Mặc ngạo đình khẽ dắt lại. . . . . .
"Hoàng thượng, chuyện này thần cũng biết, là thần suy tính không chu đáo, nhưng thần thật sự không thể cưới Đức Thanh công chúa. Thần không muốn lừa gạt Đức Thanh công chúa, càng không muốn muốn lừa gạt hoàng thượng. Thần xin hoàng thượng có thể ân chuẩn cho thần cưới Âu Dương gia Tam tiểu thư Âu Dương Sùng Hoa."
Mặc Âm Trần nói rất thành khẩn, gương mặt gần như kề sát vào mặt đất. . . . . .
Mặc Ngạo Đình nhìn chăm chú người nằm rạp trên mặt đất, Mặc Âm Trần thỉnh cầu hắn, con ngươi đen tóe lên gợn sóng. . . . . .
"Hoàng thượng. . . . . ."
Âm thanh van xin khổ sở lại truyền đến.
Mặc Ngạo Đình sâu kín thở dài một hơi: "Cửu đệ, chuyện này cần phải bàn bạc kỹ hơn. Để trẫm suy nghĩ thật tốt một chút. Ngươi cũng đã nhiều ngày không có vào cung, liễu Thái phi thật sự nhớ đến ngươi, ngươi hãy ở lại trong cung vài ngày cùng với nàng đi."