Hoàng cung
"Hoàng thượng, hoàng thượng. . . . . ."
Thanh âm của Trường An từ ngoài điện truyền đến, hắn vội vã đi vào trong điện, tới trước mặt Mặc Ngạo Đình.
Mặc Ngạo Đình đảo mắt nhìn về phía Trường An, trầm giọng, hỏi: "Có tin tức phải không?"
"Hoàng thượng, đúng là có tin tức."
Trường An nhìn xuống, không dám nhìn mặt rồng.
Ánh nến phản chiếu lên con ngươi, lúc sáng lúc tối, không thấy rõ biểu tình qua ánh mắt.
Mặc Ngạo Đình nâng mắt, ánh mắt lướt qua Trường An, hỏi: "Hiện tại người ở nơi nào?"
"Nghe nói hôm qua trở về Âu Dương phủ."
Trường An đem toàn bộ tin tức nói cho Mặc Ngạo Đình.
"Như vậy bây giờ còn đang ở Âu Dương phủ?"
Mặc Ngạo Đình dần dần nheo lại mắt, nhìn Trường An.
Trường An không khỏi bởi vì ngày trước nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Mặc Ngạo Đình, cả người run rẩy, trả lời: "Nói là trở về, về phần còn ở đó hay không, nô tài không biết."
"Khốn kiếp, người rốt cuộc có ở Âu Dương phủ hay không cũng không biết, ngươi trở về đây làm chi? Lập tức đi thăm dò rõ ràng cho trẫm."
Mặc Ngạo Đình vung ống tay áo, lạnh lùng quát.
Hai chân Trường An khuỵu xuống, quỳ gối trên đất, "Hoàng thượng bớt giận, nô tài còn nhận được một tin tức nữa."
"Nói."
Mặc Ngạo Đình vừa nói vừa quay lưng đi. . . . . .
Trường An cúi đầu, nói: "Hoàng thượng, nghe nói hôm qua tiểu thư Sùng Hoa trở về Âu Dương phủ trước, ngay cửa ra vào gặp được Cửu vương gia. Hai người hình như nói cái gì, người được phá đi không dám đến quá gần, cho nên không nghe được hai người nói cái gì. Chỉ thấy thần thái Cửu vương gia dường như không tốt."
"Hửm?"
Mặc Ngạo Đình đột nhiên xoay người, mắt nhìn xuống, nhìn Trường An, trong ánh mắt đột nhiên trở nên sáng lên.
"Hoàng thượng, hiện tại nô tài phái người đi Âu Dương phủ."
Thân thể Trường An run lên, vừa nói xong vừa bò dậy, chuẩn bị rời đi.
"Đợi đã."
Trường An đang đi bị Mặc Ngạo Đình gọi lại.
Trường An xoay người, cúi người, cung kính nói: "Hoàng thượng, cần phân phó chuyện gì?"
"Ngươi đi chuẩn bị cho trẫm, trẫm muốn đi Cửu vương phủ, thăm Cửu đệ."
Mặc Ngạo Đình nói xong, không cho Trường An bất kỳ phản ứng nào, lập tức sải bước đi vào nội điện. . . . . .
Trường An nghe được run như cầy sấy, hoàng thượng lại muốn đi gặp Cửu vương gia?
Ngay lúc này?
Trường An lại bất an, bước nhanh đuổi theo Mặc Ngạo Đình, tiến vào bên trong điện. . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Cửu vương phủ.
Người đã mất, nay ngay cả này khúc nhạc này cũng không bao giờ giống như trước nữa…
Mặc Âm Trần nghiêng người dựa vào tường, đưa mắt, ngắm nhìn nơi xa. . . . . .
Bầu trời màu xanh, dường như mang theo vẻ u sầu, mưa chẳng biết lúc nào mới có thể dứt.
Dường như không bao giờ kết thúc, luôn rơi.
Ngay cả lòng cũng trở nên đè nén mà âm trầm.
Hôm qua vừa gặp cũng chỉ là đau đớn.
"Vương gia, trời lạnh, nên vào nhà đi, hơn nữa ngài cũng uống quá nhiều."
Tiểu Lục Tử cầm áo choàng đi vào trong đình, nhìn Mặc Âm Trần đang tựa vào vách tường.
Từ hôm qua Vương gia từ Âu Dương phủ trở lại, bắt đầu uống rượu cho đến trời sáng, lại từ trời sáng uống cho tới bây giờ. . . . . .
Vương gia này luôn là hành hạ bản thân, cho dù là làm bằng sắt cũng không thể không sụp đổ.
"Ngươi mặc kệ ta, cút ngay ——"
Mặc Âm Trần quơ tay loạn xạ, hắn la hét với Tiểu Lục Tử.
"Vương gia, nô tài đây không phải là trông nom ngài, mà là lo lắng cho thân thể của ngài, nếu không nô tài đi mời công chúa Đức Thanh tới đây?"
Tiểu Lục Tử luống cuống tay chân, có nên đi mời Đức Thanh công chúa tới không?
"Cút —— người nào ta cũng không muốn thấy, người nào cũng không muốn thấy. . . . . . Ta chỉ muốn rượu, chỉ cần rượu. . . . . ."
Mặc Âm Trần đẩy Tiểu Lục Tử ra, lập tức chồm lấy bầu rượu ở trên đất.
"Vương gia. . . . . ."
Tiểu Lục Tử cố gắng kéo Mặc Âm Trần, nhưng không ngờ bị người từ phía sau kéo tay cánh tay.
Tiểu Lục Tử kinh ngạc, quay người lại, mắt của hắn chợt trợn to, kinh ngạc nhìn nhìn người xuất hiện ở trước mắt. . . . . .
Người này làm sao lại đến đây, vì sao còn xuất hiện tại nơi này?
Vô số vấn đề, không hẹn mà cùng hiện lên trong đầu.
Sau đó từ từ chuyển thành tức giận, Tiểu Lục Tử tức giận nhìn chằm chằm nàng, "Ngươi còn tới làm gì, ngươi còn ngại làm hại Vương gia chưa đủ thảm sao? Là ai cho phép ngươi tiến vào, Âu Dương Sùng Hoa!"
Sắc mặt Âu Dương Sùng Hoa không dấu vết cứ bình tĩnh nhìn Tiểu Lục Tử, đối với việc hắn oán trách và tức giận, chỉ lặng lẽ thừa nhận.
"Tiểu Lục Tử, ngươi có thể rời một chút không? Ta có vài lời muốn nói, nhất định phải nói với Vương gia."
"Còn nói cái gì nữa, ngươi lập tức rời đi cho ta, Cửu vương phủ không hoan nghênh ngươi!"
Tiểu Lục Tử không biết mình lấy dũng khí từ đâu, lại có thể chỉ vào mũi của Âu Dương Sùng Hoa, bắt đầu mắng to.
"Nếu ngươi muốn chủ tử ngươi có thể tỉnh lại, vậy thì lập tức rời đi. Ngươi cảm thấy bây giờ có người nào có thể dễ dàng làm cho hắn khôi phục như trước ngoại trừ ta ?"
Thần sắc Âu Dương Sùng Hoa tỉnh táo, nàng nhìn Tiểu Lục Tử, trong mắt mang theo ý cười.
Tiểu Lục Tử nhìn Âu Dương Sùng Hoa, nghe nàng nói..., trong lúc nhất thời cứng họng .
Nhưng, hắn vẫn do dự nên lựa chọn như thế nào.
"Ngươi thật sự có thể?"
Tiểu Lục Tử nghi ngờ nhìn Âu Dương Sùng Hoa, hắn đã dao động.
Âu Dương Sùng Hoa hơi mỉm cười, hướng Tiểu Lục Tử gật đầu một cái.
Tiểu Lục Tử nhìn Âu Dương Sùng Hoa, cuối cùng chỉ có thể hừ lạnh một tiếng, nói: "Tốt nhất là như vậy, Vương gia phải biến thành như vậy, tất cả đều bởi vì ngươi."
"Ta biết."
Âu Dương Sùng Hoa vẫn đáp lời.
"Vậy. . . . . . Vậy ta tạm thời rời đi."
Tiểu Lục Tử thấy Âu Dương Sùng Hoa không tức giận, trong lúc nhất thời ngực tức giận cũng dần dần tiêu mất.