Tay Mặc Âm Trần nắm chặt ngực, bên trong rất đau rất đau, giống như đang rỉ máu. . . . . .

Oản Vu Tinh nhìn bóng dáng đang từ từ khuất khỏi tầm mắt, cúi đầu thở dài, nàng biết lòng mình bây giờ là vui mừng.

Mặc dù như vậy rất ích kỷ, nhưng Mặc Âm Trần có thể lấy nàng, là điều mà nàng muốn nhất.

Ít nhất, nàng không bị Ngô Hạo kìm chế nữa, nhiệm vụ của nàng đã hoàn thành.

Thành công khiến Ngô Hạo và Lung Nguyệt kết thân. . . . . .

Cái này đủ rồi.

Âm Trần, thật xin lỗi, xin cho phép ta ích kỷ. . . . . .

Cám ơn ngươi, thành toàn ta. . . . . .

Mặc Âm Trần ngã ngồi trên giường, tất cả ngụy trang vào giờ phút này toàn bộ đều biến mất, hai tay hắn ôm mặt. . . . . .

Cảm giác nóng ướt giữa ngón tay . . . . . .

[ Âm Trần, thật xin lỗi, ta đã không còn yêu ngươi nữa rồi, ta bây giờ đã là nữ nhân của hoàng thượng, cho nên. . . . . . Xin thành toàn ta, thành toàn sự ích kỷ của ta. . . . . . Âm Trần, ngươi sẽ tha thứ cho ta sao? ]

Tại sao!

Tại sao nàng lại đối xử với ta như vậy!

Sùng Hoa ——

Tại sao nàng lại đối xử với ta tàn nhẫn như vậy!

Vì có thể nhìn thấy nàng, ta đã đánh đổi bao nhiêu, nhưng. . . . . .

Ta được cái gì?

Không tin không tin không tin ——

Nàng không phải là Sùng Hoa!

Nàng không phải là Sùng Hoa của ta. . . . . .

[ Cửu vương gia, thật ra thì hai tháng nay , tiểu thư cũng không biến mất, mà là một mực ở hoàng cung. Tiểu thư đã là người của hoàng thượng rồi, ngài nên quên tiểu thư, Ngân Tụ. . . . . . Ngân Tụ. . . . . . ]

Ngân Tụ, ngươi cũng gạt ta!

Sùng Hoa làm sao có thể phản bội ta?

Một năm, cũng chỉ là một năm, người và vật cũng không còn sao?

Lời đồn ở bên ngoài, hắn không nghĩ là lại là sự thật.

[ Kinh thành buồn cười nhất là Cửu Vương gia, đánh thắng trận có gì đặc biệt hơn người, ngay cả nữ nhân của mình cũng giữ không nổi. ]

[ Cửu vương gia được sủng ái sao? Hắn cũng chỉ là dựa vào nữ nhân của mình, mới được sủng ái . Ngay cả nữ nhân của đều có thể dâng tặng cho hoàng thượng, chỉ sợ là không người nào có thể thương hắn. ]

"Khốn kiếp! Đều là một đám khốn kiếp ——"

Mặc Âm Trần ngửa mặt lên trời hét.

Nhục nhã, phẫn hận, lửa giận, tất cả đều dâng lên. . . . . .

Ngực sôi trào, khiến Mặc Âm Trần cảm thấy cổ họng ngòn ngọt, như có thứ gì, đang từ trong miệng trào ra. . . . . .

Hắn không biết là cái gì, chỉ biết đất trời quanh mình như sụp đổ.

Tất cả tất cả, đều là gạt người.

Trên đời này không có thiên trường địa cửu, biển cạn đá mòn.

Lời thề son sắt, quay đầu lại đổi lấy là sự nhạo báng.

Mặc Âm Trần cũng không tranh quyền đoạt lợi, chỉ muốn cùng nữ nhân mình yêu thích, bình thản vượt qua cả đời.

Chẳng lẽ điều này cũng có lỗi sao?

Sùng Hoa ——

Sùng Hoa! !

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Tiểu Lục Tử mở cửa phòng ra, bước nhanh lại, nhìn Oản Vu Tinh, vội vàng hỏi: " Thanh Đức công chúa, Vương gia như thế nào? Đã chịu ăn cơm rồi hả ? Nô tài có nên sai người đi chuẩn bị không?"

Vu Tinh đóng cửa phòng, giương mắt, nhìn Tiểu Lục Tử, trên mặt nở nụ cười gượng, lắc đầu, nói: "Không cần lo lắng như vậy, Vương gia đã không có việc gì, nhưng mà hiện tại hắn cần phải nghỉ ngơi. Hắn không muốn bất lỳ ai quấy rầy hắn."

Tạm thời sẽ để cho Mặc Âm Trần an tĩnh một lát.

Nhưng nàng biết, hắn sẽ suy nghĩ thông suốt.

Mặc Âm Trần cũng không phải là người dễ dàng buông xuôi, ít nhất nàng biết Mặc Âm Trần sẽ không như vậy.

"Vương gia thật không sao?"

Tiểu Lục Tử vừa nghe Vu Tinh nói, còn chưa yên tâm.

"Yên tâm đi, nếu ngươi không yên lòng, hãy đi sai người chuẩn bị chút thức ăn, phải nhớ nhạt một chút."

Oản Vu Tinh vẫn cười, nhìn mặt Tiểu Lục Tử lo lắng.

"Được, được, được, nô tài sai người đi chuẩn bị. Thanh Đức công chúa, nô tài cũng biết chỉ cần mời ngài tới, Vương gia sẽ không có chuyện gì. Nô tài thật không biết phải nói gì."

Tiểu Lục Tử không biết làm sao hai cánh tay loạn xạ cọ lên áo.

"Được rồi, ngươi đi sai người chuẩn bị đi, ta cũng cần phải trở về, có chuyện gì, sai người đi nói cho ta một tiếng là được."

Vu Tinh mỉm cười nhìn Tiểu Lục Tử gật đầu.

Tiểu Lục Tử dùng sức gật đầu, đáp lời, hắn đưa Oản Vu Tinh đi ra Đông viện. . . . . .

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Mãn Nguyệt lâu.

Tiếng đàn trầm lắng, cả đêm mưa gió chưa tạnh, hạt mưa chảy qua mái hiên, rơi xuống đất, đọng lại thành vũng nước. . . . . .

Mùi trầm phảng phất, lan toả xung quanh. . . . . .

Từ Mộc Dương nhìn người ngồi trước cầm án, đang gảy đàn - Âu Dương Sùng Hoa.

Tiếng đàn có vẻ ưu thương, nghe vào trong tai, khiến trái tim của hắn run rẩy.

Một cảm giác đau lòng tư nhiên sinh ra.

"Sùng Hoa, ngươi dự định thế nào?"

Từ Mộc Dương ngồi đã lâu, chờ đợi cũng lâu, nhưng Âu Dương Sùng Hoa chỉ trầm mặc, cùng tiếng đàn làm người ta đau lòng này.

Hắn không hiểu, vì sao Âu Dương Sùng Hoa vẫn muốn đi tìm Cửu vương gia.

Nàng không phải đã nói, sẽ không đi tìm sao?

"Đau"

Dây đàn đứt trượt vào giữa ngón tay, Âu Dương Sùng Hoa nhìn dây đàn đứt còn trượt vào giữa ngón tay mình. . . . . .

Hai hàng lông mày từ từ nhíu chặt lại. . . . . .

"Sùng Hoa, ngươi bị thương, dây đàn này cũng quá bén, đã nói với ngươi, đừng đánh đàn rồi."

Từ Mộc Dương nghe tiếng đàn đột nhiên dừng lại liền chạy vội vào, thấy Âu Dương Sùng Hoa kinh ngạc nhìn dây đàn. . . . . .

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play