Cảm giác thất bại, khiến cho phần tức giận của Từ Mộc Dương liền tan thành mây khói. . . . . .

"Từ công tử, mời!"

Mạc Phi Lê tao nhã giơ tay lên, mỉm cười nhìn về phía Từ Mộc Dương.

Từ Mộc Dương hừ một tiếng, nện mạnh bước chân đi về hướng thiên sảnh. . . . . .

Khóe mắt Mạc Phi Lê thoáng nhìn trong phòng, ánh mắt hàm chứa ý cười ưu nhã không biến đổi, cùng với Từ Mộc Dương đi về phía thiên sảnh. . . . . .

Trong phòng.

Âu Dương Sùng Hoa không biết rốt cuộc nàng ở cái nơi bốn phía tối đen này bao lâu. . . . . .

Mãi đến khi trước mắt xuất hiện một đường ánh sáng bạc, nối tiếp đến chính là một phần ấm áp.

Cảm giác ấm áp xuất hiện, chẳng những từ từ thay thế phần rét lạnh trong cơ thể của nàng, hơn nữa phía trước còn mở ra cho nàng con đường.

Trong bóng tối một màu sáng bạc, nổi bật mà chói mắt, nhưng lại để cho nàng thấy được hi vọng trong nháy mắt.

Ánh sáng kia như đang vẫy tay về hướng nàng, kêu gọi nàng đi qua. . . . . .

Thân thể ấm lại, ngay cả tứ chi cũng nhanh nhẹn rất nhiều, Âu Dương Sùng Hoa không có ngừng lại, đứng lên liền chạy theo ánh sáng bạc….

Không biết phía trước là nơi nào, nàng chỉ biết nhất định phải chạy, nhất định phải đi theo ánh sáng đó, nếu không vĩnh viễn nàng sẽ bị lưu đày ở chỗ này.

Tỳ nữ mang lên nước trà bánh ngọt rồi cáo lui. . . . . .

Từ Mộc Dương ngồi trước bàn, mắt không hề chớp nhìn Mạc Phi Lê ở đối diện.

Một đầu tóc trắng, còn có đôi mắt màu tím, bất kể nhìn như thế nào Mạc Phi Lê này cũng không giống người bình thường.

Phần hương thơm thanh nhã giữa mũi kia, lần này Từ Mộc Dương có thể vô cùng khẳng định, mùi hương thoang thoảng này là tới từ phía nam tử đối diện.

Rốt cuộc Mạc Phi Lê này là thần, là quỷ hay là yêu?

"Từ công tử, có phải là cảm thấy Phi lê không giống người?"

Mạc Phi Lê xách bình trà lên, chia ra rót cho từ Mộc Dương một chén, cũng tự rót đầy vào chén trà của mình.

Từ Mộc Dương đột nhiên bị hỏi như vậy, ngược lại có phần không biết mở miệng như thế nào.

"Từ công tử không phải vừa rồi vẫn rất muốn hỏi Phi Lê sao? Bây giờ vì sao lại im lặng?"

Mạc Phi Lê thản nhiên cười.

Từ Mộc Dương giật mình, lấy ho nhẹ che giấu sự thất thần của hắn, nói: "Ta muốn hỏi vừa rồi cũng đã hỏi."

"Ha ha, xem ra Từ công tử đối với Phi Lê có rất nhiều bất mãn."

Mạc Phi Lê nâng chung trà lên, để lên môi khẽ nhấp một hớp, cử chỉ ưu nhã mà hào phóng không nói nên lời. . . . . .

Ngay cả Từ Mộc Dương cùng là thân nam tử, cũng không thể không thừa nhận, nam nhân này thật sự khiến cho không một ai có thể dời đi tầm mắt.

Mặc kệ là nói năng hay cử chỉ, vẫn luôn mang theo khí chất cao quý.

Từ Mộc Dương thu hồi ánh mắt, cúi đầu nhìn xuống chén trà đang tỏa ra từng đợt từng đợt khói trắng ở trước người.

Bỗng nhiên trong lòng căng thẳng, cũng không biết tức giận từ đâu mà đến, lại bắt đầu ngưng tụ, hắn ngẩng đầu lên, hỏi: "Ta chỉ là không hiểu, tại sao ngươi phải làm nhiều như vậy, rốt cuộc ngươi để Sùng Hoa làm cái gì?"

"Mãn Nguyệt lâu vốn là lâu chủ cùng Lạc hữu sứ sáng chế xây dựng, cũng cần phải để cho lâu chủ trở lại chủ trì đại cuộc." Mạc Phi Lê kéo kéo ống tay áo, thân thể ngay ngắn giương mắt nhìn thẳng Từ Mộc Dương, mỉm cười nói: "Tình huống của lâu chủ, so với ta chắc hẳn Từ công tử hiểu rõ hơn, nếu không phải như vậy, lâu chủ sẽ bằng lòng ở lại?"

"Ngươi. . . . . . Lời này của ngươi rốt cuộc là có ý tứ gì, ta không hiểu rõ ngươi đang nói cái gì."

Từ Mộc Dương nghe xong lời nói Mạc Phi Lê, tay hơi run rẩy cầm lên chén trà uống một hớp.

"Ta nói cái gì, Từ công tử chẳng lẽ còn không rõ ràng lắm? Ha ha, xem ra công tử cũng là người khéo giả bộ hồ đồ." Mạc Phi Lê nhẹ nhàng cười một tiếng, hắn từ từ ngẩng đầu lên, nhìn ánh mặt trời chiếu xuống từ ngoài cửa sổ, lại nói: "Ta chỉ là nói ra lời trong lòng công tử muốn nói."

Một miệng nước trà vẫn cứ nghẹn lại trong cổ bởi vì lời nói đơn giản của Mạc Phi Lê, Từ Mộc Dương tránh không khỏi khiếp sợ mà ho khan: "Khụ khụ. . . . . . Ngươi. . . . . . Khụ khụ. . . . . ."

Mạc Phi Lê nghiêng qua nhìn về phía Từ Mộc Dương, nhếch lên khóe miệng, nói: "Từ công tử cần gì khẩn trương như vậy, nước trà này chẳng lẽ không hợp khẩu vị công tử?"

"Ngươi, khụ. . . . . ."

Từ Mộc Dương dùng sức vuốt lồng ngực của mình, hắn thật sẽ bị Mạc Phi Lê này làm cho tức chết.

Hơn nữa, không xong nhất chính là, khí thế hắn bây giờ hoàn toàn bị đối phương áp chế.

Khiến cho hắn ngay cả lý do tức giận, cũng có vẻ yếu kém như vậy.

Từ lâu đã nghe Âu Dương Sùng Hoa nói qua, Mạc Phi Lê người này không đơn giản, lần này tự mình trải nghiệm, làm Từ Mộc Dương không thể không thừa nhận, Mạc Phi Lê đúng là một đối thủ không dễ dàng ứng phó.

"Mạc Phi Lê, ta không biết rốt cuộc ngươi biết được cái gì, nhưng mà ta biết được, ngươi là đang lợi dụng Sùng Hoa, ngươi nhất định có âm mưu gì!"

Từ Mộc Dương thật không dễ dàng nguôi giận, hắn thông suốt đứng lên, chỉ vào Mạc Phi Lê nói.

Mạc Phi Lê giương mắt, cười nhìn vẻ mặt tức giận của Từ Mộc Dương, giữa mắt tím sâu kín chậm chạp thoáng qua một tia tia sáng kỳ dị. . . . . .

Thoáng qua giây lát rồi lại biến mất.

"Ngươi không phản đối sao?"

Hai chân Từ Mộc Dương ở dưới bàn đúng là có chút run rẩy, chẳng qua là đang cố gắng kiềm chế, không muốn để cho Mạc Phi Lê nhìn ra cái gì.

Mạc Phi Lê thản nhiên mà cười cười: "Nếu như Từ công tử cho rằng như vậy, ta cũng sẽ không giải thích cái gì."

"Ngươi! ——"

Từ Mộc Dương giận tím mặt, ngay cả hắn cũng không hiểu được, tại sao ở trước mặt của Mạc Phi Lê, lại trở nên dễ giận như vậy.

Chẳng lẽ mình cùng hắn thật sự có thù hận gì hay sao?

"Nhưng mà, ý của Phi Lê cũng không muốn hại lâu chủ."

"Ngươi nói không hại sẽ không hại sao? Nếu không phải ngươi để cho Sùng Hoa làm cái gì lâu chủ, Sùng Hoa cũng sẽ không đến nỗi trở thành như vậy."

Từ Mộc Dương đem tất cả sự việc đột nhiên bị choáng lần này của Âu Dương Sùng Hoa, toàn bộ trút lên đầu Mạc Phi Lê.

Thật ra thì suy nghĩ một chút, điều này cũng không thể không có khả năng!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play