Không biết là mệt mỏi thật sự, hay là. . . . . .
Một lát sau, Âu Dương Sùng Hoa mơ mơ màng màng liền ngủ. . . . . .
Nhưng, mộng lại tiếp tục diễn ra.
Lại là máu, thì ra máu, đầu tiên xuất hiện trong giấc mơ. . . . . .
Ánh mắt lạnh như băng, không thấy được một chút tình cảm, chỉ lạnh lẽo, khiến người ta chấn động
Thân thể bay bay, lượn lờ trong gió, tất cả đều trở nên như ảo mộng.
Đột nhiên, trên cánh tay đau đớn. . . . . .
"Đau không?"
Thanh âm lành lạnh, từ cánh môi mỏng trung truyền ra, đau đớn trên cánh tay thì ra từ sức lực trên bàn tay của người đó…
Vừa mạnh vừa xiết, dường như muốn vặn gãy cánh tay nàng.
"Ta cũng đau a. . . . . . Sùng Hoa, nàng có biết lòng của ta đau như thế nào không!"
Thanh âm không rõ ràng, vậy mà vẫn bay vào tai Âu Dương Sùng Hoa.
Thanh âm thì thầm khàn khàn, rất gần ở bên tai. . . . . .
"Tại sao vậy chứ? Rốt cuộc là tại sao vậy chứ? Ta cũng rất muốn biết, đây rốt cuộc là tại sao! !"
Tiếng gầm gừ, lấn át tất cả, như một trận cuồng phong cuốn đi tất cả, chỉ còn tiếng khóc thút thít.
Cảm giác lạnh như băng, rất giống thật, nước mưa rơi xuống trên mặt. . . . . .
Âu Dương Sùng Hoa đã không phân biệt rõ, đây là thực hay là mộng.
Nếu như chỉ là mộng, tại sao lại cảm thấy chân thật như thế?
"Sùng hoa, thật sự ta rất yêu nàng. . . . . ."
Mặc Âm Trần tự mình lẩm bẩm, hắn bỗng nhiên ngẩng đầu lên, một tay ôm chặt Âu Dương Sùng Hoa vào trong ngực. . . . . .
Tay khẽ vuốt chiếc cổ nhỏ của nàng, cẩn thận quan tâm, nhẹ nhàng êm ái. . . . . .
Bàn tay hạ xuống là một cái vuốt ve. . . . . .
"Ta vẫn luôn nhớ đến nàng, nhớ đến quá khứ của chúng ta, nhớ đến nàng muốn nắm tay ta đi suốt đời. . . . . ."
Thân thể Âu Dương Sùng Hoa khẽ run rẩy, hốc mắt nàng ẩm ướt, nhưng bên trong dường như không phải là nước mắt. . . . . .
"Đáng tiếc, con người luôn thay đổi, hơn nữa đã thay đổi hoàn toàn. Sùng Hoa, nàng nói xem vì sao như vậy? hiện tại nàng đối với ta cũng đã thay đổi, càng ngày càng trở nên xa lạ, càng ngày càng trở nên xa lánh. . . . . ."
Âu Dương Sùng Hoa chỉ cảm thấy mỗi một lời đều mang theo áp lực nặng nề, mà cổ tay vẫn đang vuốt ve. . . . . .
Cổ bị chế trụ, sức lực từng chút từng chút tăng thêm, khiến nàng hít thở không thông.
Không khí không cách nào tiến vào phổi, thật khó chịu. . . . . .
Âu Dương Sùng Hoa duỗi tay, đáng tiếc, sức lực của nàng rất yếu, thậm chí không cách nào nâng tay lên được. . . . . .
Đến thời điểm sắp chạm vào tay hắn, tay cũng bởi vì vô lực mà dần dần buông xuống. . . . . .
Trước mắt tất cả đều nhìn không rõ ràng. . . . . .
Tại sao. . . . . .
Tại sao Mặc Âm Trần muốn giết Âu Dương Sùng Hoa?
Tại sao hắn muốn giết nữ nhân mà hắn luôn miệng nói yêu?
Thất vọng. . . . . .
"Sùng Hoa, ta yêu nàng. . . . . ."
Lời nói truyêng vào tai, mềm mại giống như cát mịn, từ từ rót vào xương cốt, chảy vào tứ chi bách hài.
Âu Dương Sùng Hoa không biết phải giải thích tất cả như thế nào.
Chỉ biết là, hô hấp đang bị cướp lấy.
Mặc Âm Trần thật sự muốn giết nàng.
"Không, không. . . . . . Muốn. . . . . ."
Lời nói không rõ ràng, trong phút chốc ở giây cuối cùng, vọt ra khỏi từ chỗ sâu trong cổ họng. . . . . .
Đáng tiếc, tất cả đều chậm, ngay giây phút Âu Dương Sùng Hoa nhắm mắt, nàng nhìn thấy là một tầng mông lung màu trắng. . . . . .
Thoáng qua mắt là sự lạnh lẽo như băng. . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
"Tại sao, tại sao, tại sao. . . . . ."
"Sùng Hoa, Sùng Hoa mau tỉnh lại, Sùng Hoa!"
Từ Mộc Dương khom người xuống, đưa tay vỗ má Âu Dương Sùng Hoa .
Hắn biết mình xenn vào rất nhiều, nhưng hắn không cách nào để cho Âu Dương Sùng Hoa như vậy.
Không nghĩ tới mình không chịu được hậu quả như thế này, lại là vẻ mặt tái nhợt của Âu Dương Sùng Hoa khi gặp ác mộng. . . . . .
Bộ dáng kia hết sức thống khổ, dường như trong mộng bị bóp cổ là thật.
Mà, lần này hắn cũng thấy rõ huyết ấn trên trán Âu Dương Sùng Hoa nở rộ đoá anh hoa. . . . . .
Kinh ngạc cùng rung động, không đủ để biểu đạt tâm tình giờ phút này của Từ Mộc Dương.
Chỉ biết là, huyết ấn anh hoa trên trán Âu Dương Sùng Hoa đang chảy máu, hơn nữa hoa dường như cũng rất thống khổ, cánh hoa không ngừng bung ra rồi xếp vào.
Hết sức kỳ lạ.
Cảm giác lạnh lẽo rợn cả tóc gáy, khiến Từ Mộc Dương không khỏi rùng mình một cái.
Muốn chạm vào thử, nhưng lại không nén được sợ hãi.
Sắc mặt Âu Dương Sùng Hoa từ trắng chuyển sang tím bầm, hô hấp của nàng lại tăng nhanh.
"Sùng Hoa, Sùng Hoa tỉnh, Sùng Hoa! !"
Từ Mộc Dương lo lắng bất kể chuyện gì, trên tay dùng sức, mạnh mẽ đánh lên mặt Âu Dương Sùng Hoa . . . . . .
Một cái tát cũng không thấy dấu hiệu Âu Dương Sùng Hoa tỉnh lại.
Từ Mộc Dương vừa hoảng vừa sợ, Âu Dương Sùng Hoa bị cái gì đây?
Khi hắn chuẩn bị tát một cái nữa, thì từ trong miệng Âu Dương Sùng Hoa nặn ra mấy chữ không rõ ràng: "Không, không. . . . . . Muốn. . . . . ."
Có gì đó rơi xuống, trong chớp mắt đôi mắt hắn lộ ra vẻ hoảng sợ.
Từ Mộc Dương kinh ngạc nhìn, từ khoé miệng Âu Dương Sùng Hoa chảy ra máu. . . . . .
Cả thân thể Âu Dương Sùng Hoa, bên trong cũng là máu, thân thể nàng chợt run rẩy một cái, sau đó máu từ từ chảy ra. . . . . .
Từ Mộc Dương trợn to hai mắt. . . . . .
Âu Dương Sùng Hoa nằm lẳng lặng trên giường, yên lặng tựa như đã không còn sống. . . . . .