Lung Nguyệt vương triều bốn chữ này cơ hồ cướp lấy Âu Dương Sùng Hoa tất cả suy nghĩ, thế cho nên đằng sau Giáo sư Hà Điền còn nói cái gì, nàng cũng không có nghe lọt vào trong tai.
Trong đầu hiển hiện thượng chính một màn kia màn chân thật hình ảnh, nàng đã trở thành kẻ ngốc Sùng Hoa, nàng đúng là người kia kêu là ở Hoài Nguyệt vương triều cổ đại, sinh sống gần nửa tháng.
Chỉ, vì cái gì mình lại trở về, hay là nói bất quá là tạm thời?
Âu Dương Sùng Hoa đồng thời nghi hoặc, đối với cụ xác ướp cổ thì càng lưu tâm cùng tò mò.
Phải chăng toàn bộ đều có liên quan với nhau, nếu không mình tại sao lại không hiểu xuyên việt đến Lung Nguyệt vương triều, mà hôm nay lại lần nữa trở về.
Suy nghĩ , Giáo sư Hà Điền đã dẫn Âu Dương Sùng Hoa vào hầm lạnh chứa xác ướp cổ.
"Sùng Hoa, xác ướp cổ này để ở bên trong, trước khi đi vào chúng ta phải chuẩn bị một chút." Thanh âm giáo sư Hà Điền truyền đến.
Âu Dương Sùng Hoa đang suy nghĩ mơ hồ chợt tỉnh lại, nhẹ gật đầu, "Hết thảy đều do giáo sư người an bài."
"Ừ." Giáo sư Hà Điền đáp lời, hắn gọi trợ thủ của mình là Tiểu Man, giúp đỡ Âu Dương Sùng Hoa mặc quần áo chuyên dụng chống độc vào.
Sau một hồi bận rộn, Âu Dương Sùng Hoa trang bị đầy đủ theo Giáo sư Hà Điền tiến vào hầm băng.
Bởi vì có chuẩn bị kĩ lưỡng cho nên tiến vào hầm băng dưới năm mươi độ , cũng không đặc biệt cảm thấy lạnh.
Âu Dương Sùng Hoa giương mắt nhìn theo hướng ngón tay của Giáo sư Hà Điền, chỉ cảm thấy trước mắt có một chùm ánh sáng lóe ra, trong nháy mắt có luồng âm hàn khí phả vào mặt, người lập tức run rẩy một chút.
Giáo sư Hà Điền thấy Âu Dương Sùng Hoa phản ứng có chút kinh ngạc, cười nói: "Này Âu Dương, ngươi cũng sợ hãi quỷ thần sao ?"
Âu Dương Sùng Hoa mở to hai mắt, có chút khó hiểu những gì Giáo sư Hà Điền vừa nói..., nhưng thật ra là nàng chẳng để ý những gì mà giáo sư Hà Điền vừa nói.
Giáo sư Hà Điền khoát khoát tay gọi Âu Dương Sùng Hoa đi về hướng phía trước, và nói: "Chờ ngươi thấy hắn, nhất định sẽ càng thêm kinh ngạc."
Đây là phản ứng bình thường .
Âu Dương Sùng Hoa thầm nghĩ. Nàng thấy ở giữa trung tâm hầm băng là một cỗ quan tài.
"Ngươi trốn không thoát đâu, ngươi vẫn phải tới."
Bỗng trong đầu Âu Dương Sùng Hoa quanh quẩn nổi lên một tiếng nói giống như trêu tức.
Âu Dương Sùng Hoa nặng nề lắc lắc đầu, là ảo giác, hay là "Âu Dương, đấy chính là hắn." Giáo sư Hà Điền hưng phấn nói
Âu Dương Sùng Hoa nhìn xuống, chỉ thấy trong quan gỗ là một nam tử chỉ khoảng hai lăm,hai sáu tuổi. Hắn đầu đội châu quan, mặc ngũ long hắc bào, bên cạnh chồng chất theo bao nhiêu châu ngọc, trông như còn đang sống, không giống ngàn năm trước xác ướp cổ, ngược lại giống như vừa mới chìm vào giấc ngủ.
Ánh mắt Âu Dương Sùng Hoa vừa chạm đến nam tử thấy trên đầu có một ít tóc trắng, bỗng tim như bị ai bóp chặt , đau nhức đau nhức.
Đau đớn tới dồn dập mà kịch liệt, làm cho Âu Dương Sùng Hoa không khỏi một tay nắm chặt ngực, một tay bám vào quan tài.
"Sùng Hoa ngươi là trốn không thoát đâu, trốn không thoát đâu"
"Ưhm" trong đầu vụt sáng qua hình ảnh, cùng tiếng vang, làm cho Âu Dương Sùng Hoa cơ hồ không cách nào đứng vững được.
"Âu Dương, làm sao vậy?" Giáo sư Hà Điền phát hiện Âu Dương Sùng Hoa không bình thường chạy lại hỏi.
Tay Âu Dương Sùng Hoa bỗng dưng buông ra khỏi quan tài, cảm giác kia cũng trong khoảnh khắc biến mất.
Âu Dương Sùng Hoa vuốt lồng ngực của mình, đã không đau, hơn nữa thanh âm kia cũng đã biến mất.
Như không có chuyện gì xảy ra.
Âu Dương Sùng Hoa giương mắt, nhìn về phía vẻ mặt ân cần của Giáo sư Hà Điền, lắc đầu, "Ta không sao."
"Nếu không thoải mái, chúng ta đi ra ngoài đi." Giáo sư Hà Điền lo lắng đề nghị.
Âu Dương Sùng Hoa mắt nhìn người nằm ở trong quan tài lần nữa, nghi vấn trong lòng càng lúc càng lớn, nhẹ gật đầu, cùng Giáo sư Hà Điền ra hầm băng. . . . . .