Ánh nến lập loè, lay động theo gió.

Trà đã lạnh, Mặc Ngạo Đình vẫn bưng ly trà bạch cúc, nhàn nhạt hớp một ngụm.

Trường An khấu đầu, kính cẩn nói: "Hoàng thượng, gió to, để nô tài phủ thêm áo cho ngài."

Mặc Ngạo Đình dựa lưng vào đầu giường trúc, tà tà liếc Trường An một cái, không nói.

"Hoàng thượng, có muốn nô tài đi dò la tin tức không." Trường An tiến lên hỏi.

Mặc Ngạo Đình vén sợi tóc rũ xuống lên, "Hai ngày rồi."

"Hoàng thượng, nô tài xin phép cáo lui." Trường An khom người ra ngoài.

Mặc Ngạo Đình không lên tiếng, lặng lẽ nhìn, coi như là đáp.

Trường An rời đi, mắt không dám liếc nhìn Mặc Ngạo Đình.

Đã hai ngày rồi, Âu Dương Sùng Hoa đột nhiên biến mất, Mặc Ngạo Đình tức giận.

Tức giận đi qua thì tìm kiếm, đáng tiếc đã hai ngày rồi mà tin tức hoàn toàn không có.

Âu Dương Sùng Hoa giống như biến mất hoàn toàn, đã muốn lật kinh thành lên mà tìm.

Đáng tiếc, vẫn không có bất kỳ tin tức.

Hoàng thượng hai ngày qua, cũng không yên giấc, cả ngày cứ như vậy ngồi ở trên giường.

Trừ mỗi ngày lâm triều, hắn cơ hồ nhốt mình ở chỗ này.

Trường An âm thầm thở dài, cuối cùng rời đi tẩm cung. . . . . .

Trường An canh giữ bên ngoài cửa cung, lúc này cửa cung đã đóng nhưng lại mở ra.

Mặc Ngạo Đình xuất hiện ở cửa, đưa mắt nhìn về Trường An, trong nháy mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên, rồi bình tĩnh như cũ.

"Hoàng thượng." Trường An cũng bị Mặc Ngạo Đình làm cho kinh hoảng, vội cung kính nói.

"Trường An, hôm nay không tệ, cùng trẫm ra ngoài dạo đi."

Hiếm thấy Mặc Ngạo Đình lộ ra vẻ ấm áp, hẳn là muốn cùng Trường An ra ngoài dạo đêm.

Trường An không hiểu rồi lại không dám hỏi nhiều, theo Mặc Ngạo Đình rời tẩm cung, đi trên đường đá nhỏ. . . . . .

"Hoàng thượng, thật ra thì nô tài có lời muốn nói, để trong đầu đã lâu, không biết có nên nói hay không."

Trường An ở bên nói.

Mặc Ngạo Đình ngẩng đầu lên nhìn xa xa, lạnh nhạt mà nói: "Muốn nói cái gì thì nói, thời gian ngươi đi theo trẫm, cũng không phải một ngày hay hai ngày."

"Đúng vậy a, sau khi nô tài vào cung, thì đã hầu hạ hoàng thượng, chớp mắt cũng mười năm rồi."

Trường An than nhẹ một tiếng.

"Cũng đã mười năm rồi."

Mặc Ngạo Đình thì thầm, dừng bước, đứng ở trên núi giả, ngắm nhìn phương xa. . . . . .

Trường An do dự chốc lát, vẫn quyết định, hỏi: "Hoàng thượng, tiểu thư Âu Dương Sùng Hoa vốn không nên ở hoàng cung, nay nàng rời đi, hoàng thượng sao không để cho nàng đi?"

Lông mày Mạc Ngạo Đình nhăn lại, giống như bị điểm trúng tử huyệt, sắc mặt dưới ánh trăng tối tăm như bầu trời đêm.

Trường An vội vàng quỳ xuống, "Nô tài lắm mồm, hoàng thượng bớt giận."

"Đứng lên đi."

Mặc Ngạo Đình đứng chắp tay.

Trường An nơm nớp lo sợ ngẩng đầu lên, thấy Mặc Ngạo Đình cũng không giận dữ, lúc này mới đứng dậy.

"Hoàng thượng. . . . . ."

"Trường An, trẫm là con trời, vì sao khi yêu một nữ nhân, lại khó khăn như vậy? Thiên hạ này đều là của trẫm , nhưng vì sao một nữ nhân, lại làm cho trẫm cảm thấy tâm lực quá mệt mỏi?"

Mặc Ngạo Đình thanh nhã cười một tiếng, gió thu quất vào mặt, rồi lại mang theo tiếng cười cô đơn, biến mất trong không khí.

Mặc Ngạo Đình đưa tay, tựa hồ phải bắt được mặt trăng, "Trẫm cũng chỉ muốn nàng ở lại bên trẫm."

"Hoàng thượng, nô tài hiểu rõ , nô tài biết hoàng thượng trong lòng thật sự đau khổ."

Trường An hiểu sự rối rắm trong lòng Mặc Ngạo Đình.

"Đáng tiếc, trong lòng Sùng Hoa chỉ có Cửu đệ."

Mặc Ngạo Đình thở dài tự giễu.

"Hoàng thượng, nô tài không biết an ủi người như thế nào, nô tài nói chuyện vụng về. . . . . . Nô tài vô dụng."

Trường An nói có chút nghẹn ngào, hai chân của hắn mềm nhũn, đã quỳ gối trên đất.

Mặc Ngạo Đình nhìn xuống, quan sát Trường An, nhấc tay, vươn ra trước. . . . . .

Trường An cứng ngắc, có chút không dám động, chờ đợi.

"Xoạch" một tiếng, Mặc Ngạo Đình gõ cái trán Trường An, khiến đối phương sững sờ, Trường An sợ ngây người, trợn to hai mắt, không biết hành động này của Mặc Ngạo Đình có ý gì.

"Đứng lên đi, trẫm còn chưa đến mức để nô tài ngươi an ủi."

Trường An không dám không vâng lời Mặc Ngạo Đình, vội vàng đứng dậy, cúi đầu, đứng ở một bên.

"Cửu đệ ngày mai sẽ vào thành, trẫm cũng nên đi chuẩn bị rồi."

Mặc Ngạo Đình than nhẹ một tiếng, bước đi, dọc theo thềm đá đi xuống. . . . . .

Trường An theo sát ở phía sau, ngày mai chính là Cửu vương gia khải hoàn mà trở về .

Nhưng mà, Cửu vương gia trở lại. . . . . .

Trường An mờ mờ ảo ảo mà cảm thấy có chút bất an, lặng lẽ ngẩng đầu lên, liếc Mặc Ngạo Đình phía trước.

Không biết hoàng thượng sẽ làm như thế nào.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Hôm sau.

Hơn một năm rời kinh Cửu vương gia Mặc Âm Trần dẫn quân trở về triều.

Mới hừng sáng, âm thanh hùng tráng vang lên, quân đội hùng dũng đi qua cửa thành, vó ngựa tung bay, khói bụi che đi ánh mặt trời vừa ló dạng.

Một cơn gió cuồn cuộn nổi lên cờ xí tung bay phấp phới.

Một vị quan tự mình đi lên cửa cổng thành, hướng về mặt trời ở phía đông, cao giọng ngâm bài tế tạ ơn.

"Sùng Hoa, chỗ này hơi xa, chúng ta tìm chỗ tốt mới có thể thấy rõ."

Từ Mộc Dương nhảy lên nhảy xuống, muốn nhìn rõ ràng người từ cửa thành tiến vò

Hôm qua, bọn họ nghe nói ngày hôm nay quân đội của Cửu vương gia vào thành, cho nên sáng sớm chạy tới giành chỗ nhưng vẫn chậm một bước.

Hôm nay trời mới vừa sáng, đường phố hai bên đầy người chen lấn.

Muốn tiến lên phía trước căn bản là không thể.

Quán rượu, nhà trọ chung quanh, cũng sớm bị đứng đầy. . . . . .

"Tôi biết một chỗ, có thể thấy rõ ràng."

Âu Dương Sùng Hoa nói xong, đi ra khỏi đám người, đi tới hẻm nhỏ phía sau.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play