"Nương, người xem bộ dạng tiểu muội như vậy,người nghĩ rằng có thể làm ta bị thương sao?"

Âu Dương Tề Duyệt nói sát vào bên tai Tô Thanh Tú, nhỏ giọng nói: "Nương, người muốn ta chết cũng trở thành trò cười cho thiên hạ sao? Ta đường đường là Âu Dương đại thiếu gia, bị nữ nhân mười hai tuổi, còn là một kẻ ngốc chết làm bị thương?"

"Cái này"

Tô Thanh Tú nghe Âu Dương Tề Duyệt nói, lập tức cứng lại. Có thể là vạn phần không cam lòng nhìn chằm chằm hướng Âu Dương Sùng Hoa bị chế trụ.

"Nương, đừng có lại náo loạn, theo ta trở về!"

Âu Dương Tề Duyệt lôi kéo Tô Thanh Tú liền rời đi.

Tô Thanh Tú sắc mặt thay đổi rất nhanh , giữ chặt tay Âu Dương Tề Duyệt , nói ra: "Như vậy bỏ qua, mặt mũi mẫu thân ngươi để vào đâu?"

"Nương!" Âu Dương Tề Duyệt bất đắc dĩ trợn trắng mắt, hàng lông mày nhíu chặt .

"Bạch Tố Nương, đừng nói ta đây kiêu ngạo không coi trọng tình cảm, Tề Duyệt Nhi là trưởng nam của Âu Dương gia, nếu hắn có xảy ra chuyện gì, ta và hai người các ngươi cũng không biết đối mặt thế nào với liệt tổ liệt tông Âu Dương gia. Hôm nay Tề Duyệt Nhi không có việc gì, ta đành bỏ qua."

Tô Thanh Tú vênh mặt, dùng địa vị gia chủ mẫu trong nhà hướng về Bạch Tố Nương tạo áp lực.

"Đại tỷ, Sùng Hoa không thể nào làm bị thương Tề Duyệt Nhi , Tề Duyệt Nhi vừa rồi đã nói…" Bạch Tố Nương vội vàng nói.

"Được lắm." Tô Thanh Tú hét lớn một tiếng, cắt đứt lời của Bạch Tố Nương hướng về người hầu nói: "Đánh năm mươi trượng cho ta."

"Nương, năm mươi trượng, người không phải là muốn lấy mạng lệnh muội sao."Âu Dương Tề Duyệt mở miệng nói trước khi Bạch Tố Nương nói.

"Con thì biết cái gì." Tô Thanh Tú đem Âu Dương Tề Duyệt kéo ra phía sau.

"Hai mươi."

Âu Dương Tề Duyệt nói, lôi kéo Tô Thanh Tú hướng phía ngoài viện đi, đồng thời lên tiếng nói:"Đại phu nhân nói rất đúng hai mươi, hai mươi là được rồi."

Tô Thanh Tú tuy bị Âu Dương Tề Duyệt cưỡng chế lôi đi, nhưng vẫn có thể sai người hầu đem Âu Dương Sùng Hoa kéo tới nội viện, dùng côn đánh vào thân thể nho nhỏ của nàng, bắt đầu đánh hai mươi côn mà Tô Thanh Tú vừa ra lệnh.

"Không được, không được đánh Sùng Hoa"

Bạch Tố Nương trước khi người hầu giơ lên gậy gộc đánh Âu Dương Sùng Hoa một khắc đã chạy đến chỗ Âu Dương Sùng Hoa, đem thân mình che lấy thân thể nho nhỏ của Sùng Hoa.

"Nhị phu nhân, người đừng làm như vậy. Để cho chúng ta chấp hành lệnh của đại phu nhân đi."

Người cầm đầu liếc mắt nhìn những người khác, hai người hầu cưỡng chế kéo Bạch Tố Nương đi.

"Các ngươi muốn đánh thì đánh ta, không nên thương tổn Sùng Hoa của ta"

Bạch Tố Nương bị người kéo đi nhưng trước mắt nàng là hình ảnh côn bổng đánh xuống thân thể nhỏ gầy của Âu Dương Sùng Hoa.

Lực đánh quá mạnh làm Bạch Tố Nương không chịu nổi một trượng làm thần kinh của nàng run rẩy đến ngất đi.

Ngân Tụ thấy Bạch Tố Nương đã bất tỉnh, cũng chẳng quan tâm đến việc gậy gộc đánh xuống người Âu Dương Sùng Hoa, liền vọt tới bên người Bạch Tố Nương, ôm nàng khóc hô lên:

"Các ngươi còn không mau đi mời đại phu, nếu Nhị phu nhân có chuyện gì xảy ra xem các ngươi như thế nào ăn nói với lão gia. Đừng quên, Nhị phu nhân thủy chung vẫn là Nhị phu nhân, chủ của các ngươi!"

Âu Dương Sùng Hoa giờ phút này trên mặt có vẻ tái nhợt.Trên mặt như phủ lên một tầng mỏng sương, đáy mắt hiện lên một tầng ánh sáng lành lạnh, thẳng tắp chằm chằm nhìn đến hình ảnh Ngân Tụ ôm Bạch Tố Nương trong ngực cách đó không xa.

Thân thể nhỏ bé chịu thêm một ít đòn đánh xuống, đến khi chịu không nổi mới ngất đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play