Sau khi hỏa hoạn kết thúc, Ôn Miên xem báo Tân Văn Đạo, nhưng trên đó không nhắc đến kẻ sát nhân, cô kinh ngạc, không lẽ tin tức này đã bị cảnh sát phong tỏa?
Nhưng một thời gian sau cũng là gió êm sóng lặng, cô cũng không để việc này ở trong lòng.
Cù Thừa Sâm có nói, đợi đợt huấn luyện cao độ này kết thúc sẽ được nghỉ, nhưng lại chậm hơn hai tuần so với dự tính của anh.
Những binh lính tham gia huấn luyện gần năm ngày trời chỉ được ngủ mấy tiếng, Cù Thừa Sâm mặc dù là huấn luyện viên, nhưng muốn đối phó với đám sói con quỷ quyệt kia, cần phải cẩn thận từng bước.
Kết quả, đội hai phát sinh sự cố thương vong ngoài ý muốn trong khi huấn luyện, anh tham gia lễ truy điệu, viết báo cáo, lại kéo dài thêm một ít thời gian.
Ôn Miên biết huấn luyện thường ngày ở hoa dao luôn có giới hạn mức thương vong, đây không phải là nơi để chơi trò quân sự, những người có thể lưu lại đều xuất sắc, dũng mãnh, bọn họ không sợ máu chảy, không sợ hy sinh.
Cái mà hoa dao rèn luyện không chỉ có thể chất và ý chí quân nhân, mà còn có tinh thần quân nhân cao cả.
Lần đầu tiên Ôn Miên cảm nhận được, thì ra cái chết ở gần anh như vậy.
Loại cảm giác này rất kỳ lạ, có lẽ mỗi người đều có tâm lý trốn tránh, đến khi thật sự xảy ra sự cố, mới không thể không nhìn thẳng sự thật đau lòng này.
Cô thừa nhận, bản thân đã bắt đầu sợ hãi, sợ mất đi anh.
Cù Thừa Sâm đột nhiên hỏi trong điện thoại: "Lần trước em có nói muốn xem một bộ phim, có muốn đi không?"
Ôn Miên nghe thấy giọng nói của anh khàn khàn, sợ anh quá mệt: "Nếu sếp không khỏe, em cho phép anh ngủ một giấc trước."
Người đàn ông cười nói không sao, cô lại vội vàng nói: "Vậy anh không cần tới đón em, em đón xe tới rất nhanh."
Không may, khi Ôn Miên ra đến cửa thì trời đổ mưa to, tình trạng giao thông rối loạn, cô vội vàng chạy đến rạp chiếu phim, bị những chiếc xe chạy ngang qua bắn đầy nước vào người.
Khi Ôn Miên bước vào đại sảnh, không thể nghi ngờ, toàn thân đã ướt đẫm, trên quần áo dính đầy vết bẩn lấm tấm lớn nhỏ giống như những vết mực, món quà trong tay vốn muốn tặng cho em gái trung tá, đáng tiếc lúc ở trên đường bị hai đứa trẻ đụng ngã, thê thảm đến không thể nhìn được.
Khi Ôn Miên nhìn thấy trung tá Cù, hận không có một cái động để trốn, cô cúi đầu đưa qua cho anh cái hộp giấy: "Anh có nói em gái anh thích ăn bánh ngọt sữa tươi của Hồng Bảo Thạch."
Không đợi người đối diện lên tiếng, cô lại thành khẩn nhận lỗi: "Em không cẩn thận làm rơi............Anh, anh có ăn đồ ngọt không? Chúng ta cùng ăn được không. Còn nữa............Thực xin lỗi, là lỗi của em, em không nên đến trễ."
Ôn Miên biết trung tá Cù rất coi trọng giờ giấc, binh lính của anh người nào dám đến trễ đều bị phạt cởi hết quần áo lên núi chạy việt dã.
"Trời mưa làm cho đường cao tốc xảy ra sự cố mất nửa ngày, em xuống xe không cẩn thận............quần áo dơ, lúc chạy đến đây bánh ngọt còn bị hai đứa nhỏ đụng phải............ " Sau khi nói xong, cô cười khổ: "Xem ra, còn chưa có đổi vận."
Cù Thừa Sâm nhìn cô, trên mặt còn có vẻ tươi cười, thanh âm vẫn khàn khàn: "Anh không nghĩ đến mưa sẽ lớn như vậy, về sau nếu gặp phải chuyện này, không cần chạy như vậy."
Một câu trấn an, làm cho cô cảm thấy vui mừng.
Ôn Miên không khỏi bật cười: "Em cũng không biết sao lại như vậy, chỉ cảm thấy............nghĩ muốn chạy nhanh một chút."
Cù Thừa Sâm ngẩng người, không khỏi cảm thấy ấm áp, cảm động.
Trung tá mặc quân phục phẳng phiu, cô không dám ngẩng đầu, chỉ có thể nhìn quân hàm trên quân phục của anh, "Ôn Miên, tình cảnh ngày hôm nay với lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, rất giống đúng không?"
Ôn Miên cảm thấy không mặt mình sắp không tốt, gần như sắp khóc, nhưng lại cố gắng giữ vẻ mặt nhẫn nại, làm cho anh tìm được bóng dáng năm đó của cô.
Trung tá Cù đột nhiên dùng thanh âm trầm thấp đọc: "In delay there lies no plenty, Then come kiss me, sweet and twenty, Youth"s a stuff that will not endure."
Kéo dài phí thời gian, thời gian không nhiều, tuổi 20 đẹp đẽ, mời tới hôn ta, cỏ héo dương (cây dương) khô, tuổi trẻ dễ qua.
Đó là câu thơ của Shakespeare mà Ôn Miên viết trong thư tình.
Bên ngoài rạp chiếu phim mưa như trút nước, bỗng nhiên, như một đợt thủy triều cọ rửa trí nhớ ngày xưa của bọn họ.
Nhớ ngày đó, mối tình đầu của Ôn Miên, là đàn anh học trên cô hai khóa Ngụy Tây Kiều.
Ở trường học anh ta có thành tích xuất sắc vượt bậc, không ít trường đại học đã đến chủ động mời anh về học, thậm chí còn có cô gái sáng tác bài hát cho anh, hát rằng anh là một đoạn cong giữa minh nguyệt, nguyệt hướng Tây Kiều.
Ôn Miên cũng đã làm rất nhiều chuyện mà một thiếu nữa đang yêu thường làm, một trong số đó, chính là gửi thư tình, khi đó cô ngốc nghếch nghĩ, làm như vậy sẽ đổi được một vị trí nhỏ nhoi trong lòng anh.
Ngày kỉ niệm thành lập trường, rất nhiều học sinh đã tốt nghiệp đều được các thầy cô mời về trường, Ngụy Tây Kiều đã thay nhà trường đem về rất nhiều giải thưởng ở các cuộc thi hùng biện, sáng tạo..., cũng chấp nhận lời mời tham dự.
Điều tiếc nuối duy nhất là, cơn mưa to kéo dài cọ rửa ngôi trường trung học đã trải qua lịch sử trăm năm, lúc đó có một cô gái chạy vào cửa, không chú ý phía trước bùn đất ẩm ướt, lòng bàn chân trượt một cái, ngã sấp xuống trước mặt một người xa lạ.
Thật tốt, mặt cô dính toàn bùn đất, lá thư tình nắm chặt trong tay cũng hoàn toàn bị hủy.
"Đứng lên được không?"
Thanh âm từ tính thanh dật, vang lên giữa cơn mưa lớn, cô gái hơi hơi giật mình, ngẩng đầu lên, nhìn thấy một khuôn mặt khí khái dưới ô.
Khi đó cô chưa xem qua ảnh chụp, không biết anh là thần tượng bí mật của Chu Như, Cù Thừa Sâm.
Cô gái khẽ cắn môi, chậm rãi đứng lên, gương mặt đen đen, ủ rũ rất giống con mèo nhỏ bị ướt mưa.
"Đợi một lát." Người kia nhặt lên lá thư tình đã nhăn nheo, bẩn thỉu: "Cầm lấy đi."
Cô bé xấu hổ và giận dữ, mái tóc ngắn dính sát vào hai bên tai, "Anh châm chọc tôi đúng không?"
Nghĩ lại, Cù Thừa Sâm không khỏi cảm thấy buồn cười, nói thực ra, vừa rồi cô bé này bị bêu xấu ở trước mặt anh, còn tưởng rằng cô đứng lên sẽ khóc lóc chảy nước mắt, nhưng hiện tại cô lại có thể kiềm chế tất cả cảm xúc, duy chỉ có khuôn mặt hiện ra nét hồng mềm mại.
"Nếu anh ta thích nhóc, sẽ không từ chối nhóc chỉ vì là thư tình bị bẩn."
Nhưng cô gái lại không đủ tin tưởng vào bản thân mình, càng khỏi nói đến việc toàn thân dính đầy bùn lầy, "Anh đừng xen vào việc của người khác!"
Người kia quả thật chưa bao giờ nghĩ sẽ lo chuyện bao đồng như thế, làm cho anh cảm thấy kinh ngạc.
Mà khi thấy ánh mắt ngập nước của cô lộ vẻ do dự, Cù Thừa Sâm vẫn quyết định nói tiếp: "Tôi chưa từng nhận được thư tình, nếu đổi lại là tôi, nhất định sẽ cảm động."
Tốc độ nói chuyện của anh không nhanh không chậm, còn mang theo độ ấm.
Đôi mắt cô gái để lộ vài tia nghi hoặc: "Anh đừng lừa tôi, anh đẹp trai như vậy chưa từng nhận được thư tình sao?"
"Không có."
Đây là sự thật, anh từ trước đến nay tính tình nghiêm túc, không thường tiếp xúc với bạn nữ.
Cô gái tóc ngắn rốt cục cùng cười rộ lên, cả người lộ ra khí chất không thễ diễn tả, đôi mắt chứa đựng hương vị ngọt ngào, như một đóa hoa lan nở rộ giữa trời mưa.
"Hứ, vậy bức thư này cứ giữ đi, dù sao tôi cũng không thể đưa cho anh ấy được."
Cù Thừa Sâm cười cười, mà xui quỷ khiến thế nào lại nhìn cô thêm một chút, giống như trong phim "lão kiều đoạn".
Màn mưa mông lung, bóng dáng gầy yếu kiêu ngạo của cô càng lúc càng xa.
Sau này, Ôn Miên lại viết cho Ngụy Tây Kiều một bức thư tình khác, còn về chuyện hai người làm sao quen biết, yêu đương, đó là chuyện lúc cô vào đại học.
Ngày kỷ niệm thành lập trường đó, Ôn Miên còn bắt gặp bên cạnh Cù Thừa Sâm có một người đẹp học cùng khóa với Ngụy Tây Kiều, cô ta kéo cánh tay anh, hai người chắc chắn là một đôi yêu nhau cuồng nhiệt, có lẽ anh đến để tham gia hoạt động với cô ta.
Sau này, trải qua vài năm trắc trở, bọn họ độc thân, gặp lại nhau.
Cái gọi là duyên phận, thật đúng là có thể gặp nhưng không thể cầu.
Ôn Miên thả lỏng tinh thần, cô phát hiện gặp được người đàn ông này, đã là một ân huệ ông trời ban cho cô, có những tai nạn nhỏ cô gặp phải mấy năm này, đều đáng giá.
Còn đối với Cù Thừa Sâm mà nói, đây là một cơ hội đã muộn nhiều năm.
Anh thích cô có tên và tính cách hoàn toàn trái ngược nhau, cũng thích cô mặt mày cong cong, khóe môi cứng cỏi như muốn cùng thế giới đối địch.
Mặc dù hôm nay cô có chút biến hóa làm cho người ta kinh ngạc, bọn họ đã bỏ qua một lần, anh không muốn lại bỏ qua một lần nữa.
Cù Thừa Sâm đón lấy hộp giấy trong tay Ôn Miên, nhìn về đôi mắt vốn lạnh nhạt lại nổi lên gợn sóng của cô: "Bánh ngọt lần sau chính em tự mình đưa." Anh chậm rãi nói với cô: "Đợi đến lúc anh dẫn em về gặp ba mẹ."
Chuyện Ôn Miên nhận lời theo Cù Thừa Sâm về nhà gặp trưởng bối, cũng có nghĩa khoảng cách để tiến đến hôn nhân cũng chỉ còn một bước ngắn.
Vì thế, Ôn Miên cố ý nghe ngóng tin tức về gia đình họ Cù, sau khi điều tra xong khả năng chịu đựng của cô lại tăng thêm một bậc.
Nhà họ Cù là gia đình quan quân thì cô đã sớm biết, nhưng ai biết gia cảnh của mẹ trung tá Cù lại không bình thường đến vậy, phải biết rằng nhà họ Bùi lúc trước đã cùng với lão Mao giành chính quyền, hai gia tộc "yêu nghiệt" như vậy còn kết thông gia, người thường làm sao dám đối mặt với gia đình như thế.
Không hiểu vì sao, Ôn Miên đối với họ "Bùi" này luôn có một chút sợ hãi.
"Sao cậu đột nhiên lại quan tâm đến những chuyện đó?" Chu Như cười gian ôm lấy bả vai cô: "Chẳng lẽ trung tá muốn cậu hiến thân cho bộ đội?"
Ôn Miên muốn giấu cũng giấu không được: "Anh ấy muốn dẫn mình đi gặp người trong nhà."
"À, mẹ Bùi thì rất dễ sống chung, khó ở chỗ bác Cù........... trước kia nếu tư lệnh Cù Viễn Niên ở nhà, mình liền không dám qua chơi."
Chu Như nói xong, Ôn Miên rũ xuống giống như quả cà tím, cô buồn cười suy nghĩ, nếu lúc trước trúng số được thì thật tốt, ít nhất giá trị con người cũng được ngàn vạn, đáng tiếc sau đó anh trai lại mất tích, không thể biết được đáp án.
Ôn Miên nhìn giống như tiểu nhân tùy tiện: " Có phải bây giờ cậu không còn lưu luyến người ta nữa?"
"Cũng không phải, hiện tại người trong lòng của mình, diện mạo phải giống như ánh mặt trời, tính cách thông minh, còn phải thành thật, có thể yêu thương, chiều chuộng mình, thường làm cho mình vui vẻ............."
Ôn Miên nghe xong, vẻ mặt nhịn không được cười: "Hình như mình nhớ đã từng gặp qua người đàn ông này."
"Có sao? Ai vậy?"
Bị cô ấy hỏi đến thiếu chút nữa phum ra một búng máu, Ôn Miên thực chịu không nổi con nhóc này, còn không phải là cảnh sát giao thông Tiểu Vương kia hay sao!
Chu Như còn chưa nhận ra, nhìn bốn phía quanh các đồng nghiệp đang làm việc, nhỏ giọng nói với Ôn Miên: "Cậu lo lắng cái gì, trên đời này người có tiền có quyền chịu lấy cậu không chỉ có nhà bọn họ."
Nghe Chu Như nói xong, Ôn Miên đành phải cười khan hai tiếng. Ngày đó nhận lời Cù Thừa Sâm không phải là xúc động nhất thời, thậm chí chuyện quân hôn này, cô cũng suy nghĩ kỹ càng rồi.
Cô đã sớm ngưỡng mộ trung tá Cù, huống chi anh còn là bộ đội đặc chủng, nhà họ Cù không phải là danh môn vọng tộc bình thường, nhà làm quân nhân tất nhiên có nhiều quy củ, nhưng rõ ràng, trong nhà chỉ còn cô và mẹ, có chuyện gì cũng có thể tìm được người khoan dung.
Hơn nữa, trung tá Cù có thể thay cô và mẹ hỏi thăm tin tức anh trai, cô cũng không sợ Tần Đông Dương đến trả thù, đòi nợ.
Năm nay cô cũng đã hai mươi mấy, vấn đề lập gia đình không thể kéo dài nữa, càng không nói đến bất cứ lúc nào cô cũng có khả năng trở thành kẻ thất nghiệp. Ôn Miên thật sự không tìm được lý do từ chối Cù Thừa Sâm............Không, lý do duy nhất có lẽ do yêu không đủ nhiều, cô không yêu anh đến mức không gả cho anh thì không được, đổi lại là người khác cũng thế thôi.
Nhưng lý do này, không phải rất mong manh, rất ngây thơ hay sao?
Cho đến bây giờ cô chưa bao giờ xem trọng tình yêu hơn sinh mệnh, cho dù cô còn chưa xác định được sau này mình có gặp được một người như thế hay không.
Nhưng ít ra, đối với Ôn Miên mà nói, anh có thể cho cô trách nhiệm và hứa hẹn, cô hẳn là nên thấy đủ, dù sao làm người cũng không thể quá mức tham lam.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT