Cù Thừa Sâm đã qua khỏi gian đoạn nguy hiểm nhất, bác sĩ làm kiểm tra sơ bộ cho anh, đầu óc của trung tá vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, Ôn Miên không thể rời đi được, ngồi xổm bên giường trông coi người này, chờ anh tỉnh lại, cô nhất định phải mắng như tát nước vào mặt anh mới được.

Cho rằng cầm bùa hộ mệnh thì là Di»ễnđànL«êQuýĐ»ôn.thân thể trở thành kim cương bất hoại (ý nói rắn chắc như kim cương) sao, Ôn Miên nghe được từ miệng người khác, vết thương trên người anh nhiều đến mức đủ cho một người bình thường chết đi vài lần, vết đạn bắn, vết cắt,......... Thậm chí còn bị trúng ám khí có độc.

Anh phải đối phó với bao nhiêu kẻ Di»ễnđànL«êQuýĐ»ôn.địch, mới có thể khiến cho một người bị dính nhiều vết thương như thế?

Ôn Miên tưởng tượng ra vài cảnh, nếu anh tỉnh, nên nói mấy câu giận dữ thế nào với anh mới tốt đây, vị trung tá tiên sinh này bình thường quá mức kiêu ngạo, lúc này lại hại cô xém chút mất đi nửa cái mạng.

Không lâu sao Cù Thừa Sâm tỉnh lại thật, Ôn Miên cố gắng kiềm nén không để nước mắt rơi xuống, cô định nghiêm giọng cảnh cáo anh: Anh còn dám bị thương, em sẽ không cần anh nữa, anh thật xấu xa.

Nhưng mà, nhìn người đàn ông hơi hơi nhăn mày, hô hấp cực kỳ khó khăn, không khí như đông cứng lại, chỉ còn sự im lặng, trung tá Cù không nói ra tiếng được, chỉ có thể dựa vào khẩu hình miệng để đoán ra đại khái ý của anh: "Hôn một cái."

Ôn Miên nín khóc mà cười, đến lúc này rồi mà trung tá vẫn chưa quên nêu cao tác phong trào phúng chọc người của anh, nâng khuôn mặt của người đàn ông lên, cô đặt một nụ hôn nhẹ lên trán anh.

Có thể còn sống, cảm nhận được sự tiếp xúc đầy tình cảm ấm áp của cô, thì tốt hơn bất cứ thứ gì.

Cù Thừa Sâm trầm tĩnh chăm chú ngắm nhìn nụ cười ôn nhu của cô, giống y như đúc trong trí nhớ của anh.

"A Tường đâu?"

Ôn Miên sửng sốt một lát, cô không dám nói cho anh biết, nhưng lại không thể không nói.

Cô nói thật chậmDi»ễnđànL«êQuýĐ»ôn.: "Cậu ấy hy sinh rồi."

A Tường đã chết, người đội phó một tay anh đề bạt lên, hy sinh rồi.

Cù Thừa Sâm quay mặt đi, lại không che giấu được vẻ đau đớn trong mắt..... Chuyện này đau đớn đến mức nào chứ.

Người đàn ông đáng giận, có biết hay không, lòng của cô cũng đau đến tan rã rồi!

Ôn Miên khẽ vuốt cánh tay bị kim tiêm làm cho sưng lên, hô hấp của trung tá Cù hơi hỗn loạn, nhưng biểu cảm lại không chút phập phồng: "Miên Miên, dẫn anh đi gặp cậu ấy."

Nhưng mà, một tiếng "Miên Miên" của anh, lại đại biểu cho sự cố chấp của anh, anh muốn thăm dò.

Ôn Miên lấy mu bàn tay lau nước mắt: "Em đi hỏi bác sĩ một chút."

Lúc đó, khi trực thăng tìm được A Tường, cậu ta đã gặp bất trắc, Ôn Miên cũng không biết được tình hình cụ thể, còn bác sĩ thì đương nhiên là không cho phép Cù Thừa Sâm xuống giường đi lại, cuối cùng khuyên can mãi, mới cho phép lấy xe lăn đẩy đi.

Trước khi trung tá đi, còn có người đặc biệt tới để tiêm thuốc cho anh, cầm máu, bôi thuốc thay băng toàn thân một lần, băng bó còn kín hơn lần trước Ôn Miên bị gãy hai cái Di»ễnđànL«êQuýĐ»ôn.xương sườn.

Ôn Miên nhìn thấy liền nở nụ cười, thầm nói lúc này anh khỏi nghĩ đến chuyện tỏ ra uy phong đi trung tá Cù.

Bên kia mọi người đang suy sụp vây quanh bên ngoài phòng của A Tường, các chiến hữu tự mình sửa sang lại cho cậu ấy, thay quân trang sạch sẽ cho cậu, còn lấy ra một lá cờ đỏ năm sao, đắp lên người cậu.

Đại Khuất vừa nhìn thấy người đội trưởng mình sùng bái nhất, nước mắt liền trào ra: "Đội trưởng, đội trưởng anh........."

Cù Thừa Sâm ngồi trên xe lăn liếc mắt nhìn qua, giọng nói không còn trầm thấp ổn định như ngày thường, nhưng vẫn có thể giết chết mục tiêu ngay tức khắc: "Khóc lóc với tôi cái rắm, đội trưởng cũng chưa có chết........"

Đại Khuất sững sờ nhìn anh, nhớ tới bộ dạng chị dâu giáo huấn Tiểu Đao lúc trước, thế là nước mắt lưng tròng, khó trách người ta hay nói không phải người một nhà không vào cùng một cửa!

Cù Thừa Sâm được Ôn Miên giúp đỡ, đẩy vào trong phòng, anh nhớ lại tình cảnh khi A Tường vừa mới gia nhập Hoa Dao.

Thằng nhóc này tuy không phải là người xuất sắc nhất trong đội, Di»ễnđànL«êQuýĐ»ôn.nhưng tình trạng của cậu ta lại rất ổn định, các hạng mục đều đồng đều, là nhân tài thích hợp với việc dẫn đội, A Tường là một quân nhân từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài đều đặc biệt kiêng cường, sáng sủa sạch sẽ, đương nhiên, ham mê duy nhất của cậu ta chính là thích đọc những tạp chí không đứng đắn, thường được cậu ta gọi với mỹ danh là giáo dục trước hôn nhân.

Nghe nói cũng có một cô bạn gái, không biết bọn họ đã phát triển đến bước nào rồi.....

Cù Thừa Sâm nhắm mắt lại, tình trạng vẫn vô cùng suy yếu, kỳ thực với tình trạng hiện tại này của anh, không hề thích hợp với việc xúc động quá mức.

"Nếu lúc đó anh không bỏ........"

Ôn Miên nghĩ nghĩ hồi lâu, mới phản ứng kịp với câu nói của chồng, cô yên lặng nói với anh: "Anh có biết, quyết định lúc đó của anh không hề sai."

Từng chữ từng chữ, chậm rãi nhưng lại vô cùng tin tưởng, không chút nghi ngờ.

Nếu như không làm như thế, cậu ta sẽ làm liên lụy đến toàn bộ đội ngũ, ảnh hưởng đến việc hoàn thành nhiệm vụ, khiến những chiến hữu khác rơi vào hiểm cảnh, còn có thể bởi vì không thể tự bảo vệ mình, bị kẻ địch.....

Cù Thừa Sâm nhớ tới còn có một người hẳn là đang vô cùng bi thương, dù sao anh cũng không bỏ rơi được đám lính này: "Tiểu Đao còn tốt không?"

Ôn Miên chớp chớp mắt: "Vốn là bị em mắng đến không dám lên tiếng, sau đó được em dạy dỗ, đã ngoan ngoãn nghe lời rồi."

"Tên nhóc này rất giống với anh lúc trước." Cù Thừa Sâm cười cười, anh muốn nói cho cô biết, trong lúc hôn mê mình đã mơ thấy cảnh tượng chất vấn và phản bội này, đây là vùng cấm không thể chạm tới mà anh đã chôn sâu dưới đáy lòng mấy năm nay.

Kỳ thực, anh cũng không chỉ mơ thấy chuyện Di»ễnđànL«êQuýĐ»ôn.này.

Từng mai phục trong hồ tuyết lạnh như băng, yên tĩnh chờ đợi thời cơ trong cơn mưa xối xả, trong trận đấu ở nước ngoài xém chút thì vùi thân trong biển lửa, còn có, trong lúc tiến hành điều tra tập trung sau lưng kẻ địch, cũng từng ám sát một chính trị gia chân chính, phá hủy mô hình vũ khí hạt nhân cơ động của kẻ địch....

Anh đã từng trải qua vô số thương tổn, rất nhiều thứ đáng để khắc ghi, nhưng khiến cho Cù Thừa Sâm khó quên nhất, là lần đầu tiên anh chấp hành nhiệm vụ, lúc anh dùng súng ngắm nhắm vào mục tiêu, lại phát hiện người đó là chiến hữu nhiều năm của anh.

Anh vô cùng kinh hãi, cũng quên ngón tay phải bóp cò như thế nào, bọn họ đã từng cùng tiến vào quân đội, ngủ chung một phòng, lúc huấn luyện luôn là một tổ hợp ăn ý.

Nhưng mà, anh vẫn không thể không giết chết người bạn phản quốc kia.

Tín nhiệm, chính là có một ngày cậu cầm súng chỉa vào tôi, cuối cùng tiếng súng vang lên, tôi cũng tin là do súng bị cướp cò.

Nhưng khẩu súng này không bị cướp cò, là anh tự tay giết đối phương.

Người quân nhân trẻ tuổi cảm thấy một sự tuyệt vọng khi bị phản bội, cảm xúc trống rỗng cắn nuốt nội tâm, khiến cho cuối cùng, trong trận giao tranh với tổ chức tội phạm quốc tế, anh không thể đưa ra được phán đoán kịp thời.

Cục diện khi đó vốn đã nằm ngoài tầm kiểm soát của Cù Thừa Sâm, nhưng anh vẫn cho rằng nếu không phải do mình thất trách, thì đã không chọn lầm chiến hữu.

Những ý nghĩ tiêu cực cứ đè nén khiến anh gần Di»ễnđànL«êQuýĐ»ôn.như muốn nổi điên, thậm chí anh còn không thể cầm được cây súng bắn tỉa lên.

Cảnh tượng của hai tầng đả kích không ngừng hiện lên trước mắt anh, như một cái giá lớn phải trả cho sự non nớt.

Mỗi ngày đều như có người dùng dao cắt vào thịt của anh, cái cảm giác đau khổ khi bị lăng trì này, khiến cho ý chí của anh ngày một hao mòn.

Liên Thành bắt đầu tìm anh để nói chuyện, ông nói cậu có biết hiện giờ cậu có thể đứng ở đây, là dùng mạng của người khác để đổi lấy hay không?

Chi vì một chút sai lầm đó, cậu thật sự vứt bỏ tất cả mọi thứ hay sao?

Quốc gia, quân đội, vinh quang, sứ mệnh.

Cậu thân là tôn nghiêm của quân nhân, tôn nghiêm quốc gia, tôn nghiêm quân đội......

Cậu còn vì cái gọi là chân tướng từ miệng của người khác này, hoài nghi những thứ mà mình nguyện trung thành? Cho dù cậu có đi chất vấn chính quyền, chất vấn thế giới, thì có được cái gì không? Kết quả là khiến cho tín ngưỡng của cậu đều sụp đổ.

Sao cậu không thử nghĩ xem, rất nhiều đồng bào của cậu, đã dùng sự hy sinh, dùng cái chết để đổi lấy hòa bình, chẳng lẽ không đáng đểDi»ễnđànL«êQuýĐ»ôn. cậu kiêu ngạo hay sao? Không đáng để cậu dùng sinh mạng quý giá nhất của mình để gìn giữ hay sao?

Đúng vậy, không đáng sao? Là một bộ đội đặc chủng của Hoa Dao, ai lại không từng có những vết thương vẫn luôn âm ỉ?

Cù Thừa Sâm tự nhận, mình có một tâm hồn phong phú nhưng cũng đầy mâu thuẫn.

Anh sẽ không để cho bất cứ ai thấy được một mặt yếu đuối của mình một lần nữa, anh sẽ một lần nữa cầm lấy súng ngắm, để có thể làm chuyện đúng đắn nhất, chuyện anh cần phải làm nhất, thì phải có được một trái tim cứng rắn như sắt đá!

Bởi vì, anh muốn gìn giữ tín ngưỡng của anh, bảo vệ hòa bình dân tộc.

Cự ly, hướng gió, tốc độ gió, sửa chữa, bắn. Cho dù là, ngay cả những người bình thường cũng không thể không nắm rõ, thì, mỗi một cụm từ cực kỳ nhỏ bé kia, cũng có thể ẩn chứa cả một âm mưu ở phía sau.

Trong nháy mắt, Cù Thừa Sâm nhìn lá quốc kỳ tươi đẹp như máu trước mặt này, trái tim bị đè ép thật nặng, dường như cảm giác đau đớn Di»ễnđànL«êQuýĐ»ôn.của nhiều năm về trước đã quay trở lại.

Anh không nghĩ ra, vì sao những người đó lại không chịu sống những ngày tháng yên bình, mà phải đến lãnh thổ của đất nước anh, giết chết anh em của anh?!

Tội ác trên thế gian này đến tột cùng là thế nào, nhóm thiếu niên trẻ tuổi, nhiệt huyết, đơn thuần như bọn họ, vì sao phải chết?

"Mỗi lần đảm nhận nhiệm vụ kỳ thực cũng không đáng sợ, anh chỉ sợ bọn họ sẽ xảy ra chuyện, mà anh lại không thể nói......."

Anh là đội trưởng, anh chỉ có thể kiêng cường nói với bọn họ, đám nhóc các cậu nghe cho rõ đây, cho phép chết, nhưng không cho phép thất bại!

Rõ ràng là, anh căm hận những chữ này!

Nước mắt, cuối cùng cũng men theo hốc mắt của người đàn ông mà chảy xuống, như có người cào vào tim phổi.

Từ khi Cù Thừa Sâm bắt đầu hiểu chuyện, anh đã không còn chảy nước mắt nữa, nhưng anh cảm thấy như bây giờ thật tốt, anh rốt cuộc cũng có được cảm giác, thật sự, anh vốn cho rằng mình sẽ chết ở đó, hiện giờ có thể nắm bàn tay của vợ một lần nữa, đã khiến anh cảm thấy rất đủ rồi.

Chính sự hy sinh cam nguyện bị lãng quên này, Di»ễnđànL«êQuýĐ»ôn.lại không dễ an lòng, quá mức nặng nề.

"A Tường, là đội trưởng không thể giữ được lời hứa, không thể dẫn cậu về nhà....." Anh chậm rãi giơ tay lên, làm một động tác quân lễ đầy kính trọng với A Tường.

"Thượng úy Tề Tường của tôi, cậu trung với tổ quốc, trung với nhân dân, cậu hy sinh vì tín ngưỡng của cậu, cậu là một người lính tài ba nhất của tôi! Tôi thề với cậu, tôi sẽ dùng phần đời còn lại, chiến đấu vì tổ quốc mà cậu luôn gìn giữ! Quân lệnh như núi!"

Những câu nói trong lúc không kiềm chế được của trung tá, tuy đã suy yếu đến mức chỉ còn nửa phần hơi sức, lại giống như một thanh giáo dài xé toạt màn trời, khiến cho người ta rung động đến tận tâm can.

Ôn Miên sao còn nhịn được, từ sau lưng ôm lấy Cù Thừa Sâm, cùng anh rơi lệ, kỳ thực cô không chỉ thương tâm, mà còn tự hào.

Một khoảng thời gian này, đã phải trả giá bằng biết bao nhiêu nỗ lực, phải chịu biết bao sự cô độc tịch mịch, tham gia quân ngũ cũng không oán giận, không kể khổ, sau này khi nhắc đến, cũng chỉ nói đó là những tháng ngày không đáng nhắc tới.

Không cần lưu danh sử sách, chỉ cần không thẹnDi»ễnđànL«êQuýĐ»ôn. với lương tâm.

Anh và bọn họ, đều giống nhau. Anh tín nhiệm đồng đội, chí cao vô thượng như vậy, đốt lên trong lòng cô một ngọn lửa vô cùng nóng bỏng.

Cù Thừa Sâm cũng sẽ không ngây ngô như lúc trước, bàng hoàng hồi lâu, anh lau mặt, đến cùng vẫn không thể ngã xuống. Bởi vì trong tay bọn họ nắm giữa sức mạnh, bọn họ muốn bảo vệ quốc gia nhân dân, anh muốn dùng hết toàn lực để khiến cho mọi người tin tưởng, tất cả sẽ được bảo vệ an toàn.

Đây là sự tín nhiệm dịu dàng mà lại chân thành đến mức nào.

Mọi người được những người này giữ vững an bình, nhưng không có cách nào để nói cảm ơn, những người này cũng không cần hồi báo.

Bọn họ hiến dâng tuổi xuân cho tổ quốc, kiên cường bất khuất, bất kể được mất, không sợ sinh tử.

Cô há có thể không thương anh, cô thương anh là vì tình yêu của anh, cũng bởi vì tình yêu nước của anh không phải là dệt hoa trên gấm, Di»ễnđànL«êQuýĐ»ôn.đó là sự ấm áp tỏa ra từ người anh, máu thịt của anh đều thuần khiết và lẫm liệt.

Cho nên anh dùng nước mắt, cúi chào tất cả những dũng sĩ hy sinh vì đồng bào, anh em.

Anh là niềm tự hào lớn nhất của cô!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play