Sáng sớm mùng một, kèn báo thức vẫn vang lên đúng giờ, Cù Thừa Sâm đứng dậy mặc quần áo, Ôn Miên vẫn còn ngủ say.

Trên lưng trung tá vẫn còn vết móng tay do cô không kìm lòng được để lại, anh nhìn cô đang cuộn tròn người như con nhộng trong chăn ấm, không khỏi cười cười, giúp cô chỉnh lại góc chăn, lại nghỉ tới khoảnh khắc triền miên không thể khống chế được của hai người, anh sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn nhô ra khỏi chăn ấm.

Đang định xoay người, Ôn Miên lại thức giấc, bỗng nhiên kéo kéo ống tay áo của anh, "Đừng đi....."

Cô nửa mơ nửa tỉnh, giống như lời nói mớ trong lúc mơ mơ màng màng.

"Đêm nay anh còn có nhiệm vụ." Cù Thừa Sâm nhíu mi, cảm thấy có chút không đành lòng, "Ngày mai sẽ ở cạnh em cả ngày, giờ ngủ nhiều thêm chút đi."

Lời nói của trung tá khiến cho Ôn Miên đang nửa tỉnh nửa mê hoàn toàn tỉnh táo, cô dụi mắt, ngượng ngùng buông cánh tay nhỏ ra.

"Chừng nào ngủ dậy, thiếu tá Lục của bộ phận liên lạc sẽ đến tiếp đãi em."

Người đàn ông ném lại một lời nhắn như thế, nhìn cô bé vẫn núp ở trong chăn không nhúc nhích, cũng không nói thêm gì nữa, rắc rắc một tiếng, nhẹ nhàng đóng cửa phòng.

Quả thật Ôn Miên rất mệt, không nghĩ tới sẽ lăn qua lăn lại như thế một đêm, còn cực nhọc vất vả hơn huấn luyện thể năng ở trường cảnh sát lúc trước!

Kì kèo mè nheo hồi lâu chỉ muốn tiếp tục nằm trên giường, lúc nhận được điện thoại của thiếu tá Lục - Lục Trang Nghiêm, Ôn Miên vẫn còn đang sầu muộn với những vết hôn ngân hoặc nặng hoặc nhẹ trên cổ mình.

Từ trước đến nay cô không thích mặc áo cổ cao, may mắn là còn mang theo chiếc khăn quàng cổ, bằng không sao dám đi lại trong đại viện quân đội thần thánh này đây.

Tính cách của thiếu tá Lục Trang Nghiêm hiền hòa, tính tình khiêm tốn hữu lễ, thật đúng là có chút không giống dáng vẻ cao sang của con cháu cán bộ, tuổi bọn họ xấp xỉ nhau, rất nhanh liền quen thân.

"Cô còn không biết đi." Thiếu tá Lục không chút khách khí cho đứa em gái này của anh một cái yêu sách: "Sếp Cù lúc trước vì muốn làm người yêu của em, còn tự mình sử dụng cơ sở dữ liệu ở chỗ tụi anh."

Ôn Miên nhất thời không nói gì, đành phải giả ngu cào cào tóc.

Lục Trang Nghiêm dẫn vị quân tẩu xinh đẹp mới nhậm chức này đi dạo xung quanh đại viện bộ đội, hai người vừa đến gần trạm gác, một tiểu binh đã từ xa chạy đến.

"Báo cáo!" Cậu ta làm lễ, thở hơi gấp nói: "Thiếu tá Lục, anh tới đúng lúc, chúng tôi mới nhớ tới có lời nhắn không biết có nên nhắn cho đội trưởng Cù hay không."

"Sao lại thế?"

Cậu lính liếc nhìn Ôn Miên động lòng người bên cạnh, trên mặt có chút khó xử, dù sao toàn quân trên dưới đều biết sếp Cù dẫn theo người nhà đến.

"Vừa rồi có một cô gái, nói là bạn của đội trưởng Cù, vội tới đưa cho anh ấy vài thứ, chúng tôi nói với cô ấy, đội trưởng ở căn cứ huấn luyện, cô ấy liền để lại mấy thứ nhờ chúng tôi chuyển giúp, người đã đi rồi."

Ôn Miên không khỏi sửng sốt, vội hỏi: "Cô gái này có phải có tóc dài, đeo kính màu đen, bộ dáng rất xinh đẹp hay không?"

Thiếu tá Lục bất động thanh sắc nhướng nhướng mày.

"Vâng!" Cậu lính kia vẫn còn rất trẻ, khoảng 18, 19 tuổi, mắt cậu ta nhìn thẳng về phía trước: "Bất quá không xinh đẹp như phu nhân đội trưởng Cù của chúng ta!"

Ôn Miên: "......."

Thiếu tá Lục đứng bên cạnh vội giải vây cho cô, anh ta vỗ vỗ vai cậu lính trẻ: "Miệng lưỡi của tiểu binh cậu thật ngọt nha, không tệ, tôi sẽ nhớ kỹ cậu."

Đám binh lính đứng lên làm lễ với bọn họ, sau đó mới chuyển giao những vật của cô gái kia cho Ôn Miên.

Trừ bỏ một chiếc khăn quàng cổ màu xám bằng thủ công trong túi giấy, còn có một cái cốc giữ nhiệt có hoa văn cỡ lớn, cô mở ra đã ngửi được một mùi hương rất đậm đà, màu sắc tươi bóng - canh củ sen hầm xương.

Áo cơm có đủ, thật đúng là chu đáo.

Từ Thành phố Nam Pháp đến đây không hề gần, huống hồ trời còn đang tuyết lớn, khí hậu khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo, Thi Thiển Nhu cố ý tới đại viện bộ đội chỉ để đưa cho sếp Cù một cái khăn quàng cổ và một chén canh.......Sự thật thế nào cũng không cần phải nói nữa.

Lục Trang Nghiêm bồn chồn trong lòng, theo lý thì quan hệ giữa cô gái kia và Cù Thừa Sâm cũng không phải là ít, sao cô gái này chẳng những không quan tâm, mà khóe miệng lại còn treo lên một nụ cười ngọt ngào?

Đương nhiên anh ta không hiểu Ôn Miên tính toán thế nào.

Ôn Miên cầm những thứ này, trong lòng sớm vạch ra mưu ma chước quỷ: Ừ, cũng được, tới cùng cũng là một phen tâm ý của người ta, cũng không thể lãng phí rồi.

************

Vị trung tá Cù anh minh thần võ của chúng ta, còn không biết là tai vạ của anh sắp ập tới.

Tuy nói vẫn là đầu năm, nhưng bộ đội đặc chủng của Hoa Dao đã bắt đầu huấn luyện như thường, chẳng những là để tùy thời tùy chỗ có thể có trạng thái tốt để lao ra "chiến trường" đặc biệt của họ, còn là vì chuẩn bị cho quân diễn năm sau của quân khu.

Phải biết rằng, vượt qua quân diễn quy mô lớn của quân khu, phải chiến đấu giành thắng bại với các đội khác, sẽ ảnh hưởng đến địa vị của cả chi bộ trong quân đoàn, cho nên các đơn vị trận địa đều sẵn sàng đón địch, tuyệt đối không thể qua loa.

Đội phó của tổ hành động hạng nhất A Tường, sáng sớm hôm nay đã tinh thần phấn chấn kéo cả đội ra sân huấn luyện: "Cả đảm các cậu, năm nay thật sự là gặp may rồi!"

Có người hỏi cậu ta, đội phó, sao lại nói như thế?

"Hắc, không phải các cậu đều biết lão Đại gần đây mới vừa kết hôn sao, chị dâu hôm qua cũng theo đến bộ đội rồi! Tâm tình của lão Đại chúng ta chắc chắn là không tệ, cho nên.....Khẳng định là không có rãnh rỗi đi cân nhắc phương pháp mới để dày vò các cậu!"

Người gặp việc vui tinh thần sẽ thoải mái, nói vậy nghĩa là tâm tư của đội trưởng Cù không đặc trong huấn luyện.

Tất cả đội viên đều hân hoan nhảy nhót, Cù Thừa Sâm đã sớm đoán ra chút điểm ấy của bọn họ, anh khoanh tay đứng phía trước, mặc bộ bộ trang phục huấn luyện, thần khí lão luyện, dáng người mạnh mẽ, ngũ quan tuấn mỹ mang theo vẻ cười nhạo như cũ.

Người đàn ông nhìn nhìn bọn họ: "Bởi vì trước đó vài ngày tôi vừa mới kết hôn, cho nên, tâm tình không tệ!"

Mọi người ngầm vui vẻ trong lòng, trung tá nói tiếp: "Cho nên, từ hôm nay trở đi, mỗi ngày tôi sẽ tự mình cùng vác vật nặng chạy việt dã 10km với các cậu, mọi người đều phải......"

"......."

Mọi người đều bị lời nói của Cù Thừa Sâm làm cho chấn kinh, má ơi, đội trưởng căn bản là sau tân hôn không thỏa mãn dục vọng mà?!

Mắt thấy bọn họ bảy vặn tám nghiêng, Cù Thừa Sâm thu lại lời nói đùa, "Đều đã giống các dạng gì rồi! Nghiêm cho tôi!"

Sếp nghiêm mặt, quát: "Nhớ kỹ! Bất luận trong tình huống nào, bộ đội đặc chủng đều phải vững như núi, không phải đụng chuyện liền tan ra thành cát!"

Một đám người liền lập tức ưỡn thẳng sống lưng, khôi phục trạng thái huấn luyện ngày thường: "Vâng! Đội trưởng! Chúng tôi nhớ kỹ!"

Bọn họ khắc trong tâm khảm, thời khắc vâng theo, quân lệnh như núi.

Kết thúc một ngày huấn luyện tiêu hao nhiều năng lượng, tắm rửa xong, Cù Thừa Sâm trở lại đại viện bộ đội ở chân núi, anh định về cùng cô vợ nhỏ của mình ăn cơm chiều, sau đó lại tiếp tục thực hiện nghĩa vụ suốt đêm.

Sếp vốn tưởng rằng, Ôn Miên không có tâm tư gì để nấu cơm, anh mới muốn dẫn cô đến căn tin ăn tạm, ai ngờ cô lại mang một bình nước canh nóng hôi hổi đến đây.

Mắt thấy vẻ mặt phỏng đoán của sếp, cô vợ nhỏ họ Ôn chột dạ: "Sao thế?"

"Em còn có thể nấu canh?"

Những lời này của Cù Thừa Sâm còn có thâm ý khác, mặt Ôn Miên đỏ lên, hôm nay quả thật cô mệt đến không muốn làm bất cứ chuyện gì, anh thật đúng là hiểu cô.

"Thời tiết lạnh như thế, uống một chút canh xương tốt hơn."

Trung tá nhìn vợ yêu múc một chén canh củ sen hầm xương cho anh, trong lòng tự hỏi cô đi đâu mua nguyên liệu, Lục Trang Nghiêm dẫn cô đi trung tâm buôn bán?

Cù Thừa Sâm cầm lấy thìa, vừa nếm một ngụm nhỏ, hai tròng mắt lập tức híp lại, khuôn mặt tuấn tú không chút thay đổi, anh nhìn cô gái còn đang không rõ nguyên do, vừa tức vừa buồn cười: "Canh này của em ở đâu ra?"

Ôn Miên cũng không sợ người này chất vấn, trên mặt vẫn rất đắc ý: "Anh đoán đi?"

Cù Thừa Sâm suýt nữa bị cô làm cho tức lên: "Ôn Miên, em đang tiến hành khảo hạch anh sao?"

"Sếp, sao lại nói thế?"

Anh vòng hai tay trước ngực, khóe miệng cười nhạt chắc chắn: "Canh này là do Thi Thiển Nhu đưa tới?"

"......"

Cừ thật, lần này ngược lại Ôn Miên lại làm cho chính mình tức lên rồi.

Anh cũng thật lợi hại, một ngụm nhỏ như thế cũng có thể nếm ra, nói vậy canh của người yêu cũ nấu, hương vị khó quên sao?

Cù Thừa Sâm đoán được suy nghĩ của cô gái này, hạ mắt xuống, xem như bất đắc dĩ: "Kỳ thật là vì uống không ngon."

Anh dừng một chút, khóe miệng hiện lên nụ cười ảm đạm: "Nhiều năm như vậy, vẫn uống không ngon."

Ôn Miên nghe xong, trong lòng hơi xúc động. Mặc dù miệng anh nói hương vị nước canh không hề vừa ý người, nhưng câu nói này, ít nhiều cũng khiến người ta sầu não và tưởng nhớ lại quá khứ.........Anh còn nhớ mong cô ấy sao.

Thi Thiển Nhu là mối tình đầu của anh, cô ấy có được toàn bộ tình yêu thời niên thiếu của người đàn ông này, chỉ dựa vào điểm này, cũng đủ khiến cho Ôn Miên hâm mộ lại có chút.... ghen tị.

Người nào đó không còn tâm tình thăm dò tiếp nữa, thành thành thật thật nói: "Canh này quả thật là cô ấy đưa tới, ngoài ra, còn một chiếc khăn quàng cổ, em cất rồi....."

Nghe nguyên do xong, Cù Thừa Sâm cầm lấy cốc giữ nhiệt trên bàn, ném cho A Tường ở cách vách bọn họ.

Bọn người kia không lo ở căn tin căn cứ ăn cơm, đi theo đội trưởng anh chạy tới đây, không phải vì xem náo nhiệt sao!

"Đại Khuất, không phải cậu thích uống canh xương sao, lấy đi chia đi."

"Đội trưởng.....Này, sao em có thể không biết xấu hổ!"

"Đúng vậy, đội trưởng, chúng em nào dám uống canh chị dâu cố ý nấu cho ngài!"

Cù Thừa Sâm nhíu mày, ngón trỏ điểm mặt bọn họ, tràn ngập hàm ý uy hiếp: "Dong dài nữa, mỗi người ra ngoài chạy mười km cho tôi!"

Đám kia đâu dám khách khí nữa, vùi đầu nhanh như hổ đói vồ mồi, chia chút canh nóng kia ra không sót lại chút nào.

Trung tá tiên sinh ngồi lại bên cạnh Ôn Miên, chỉ thấy cô nhóc này vẫn gục đầu xuống, như là cúi đầu nhận sai.

Cù Thừa Sâm gõ gõ cái trán của cô: "Cái khăn quàng cổ kia, em cầm trước đi, về nhà anh sẽ xử lý."

Nghĩ đến, vấn là cô không đủ tin tưởng vào cuộc hôn nhân này của bọn họ, Ôn Miên vội tỉnh táo lại, sao có thể vì hành vi đơn phương của cô gái kia, liền hoài nghi thái độ của sếp không đứng đắn chứ!

"Sao rồi, còn chưa tuyên bố khảo hạch thông qua sao?"

"Cù Thừa Sâm, anh thực không thích uống canh của Thi tiểu thư sao?"

Ôn Miên nào biết, trước kia, Thu Thiển Nhu cũng chỉ vì anh mà nấu vài loại canh như thế, khi đó Cù Thừa Sâm có nói qua với cô ta vài lần, có đúng phương pháp hay không cũng chỉ có thể nấu ra loại hương vị khiến người ta không biết nên khóc hay nên cười này, anh cũng chỉ có thể bó tay.

Đã từng, bọn họ đều là những người kiêu ngạo như vậy.

"Vẫn là canh của vợ anh nấu ngon." Sếp mặt không đổi sắc, liếc xéo cô: "Cô ấy chỉ có thế nấu canh cho anh."

Ai?!

Ôn Miên cũng không quản còn có người khác ở đây, túm lấy cánh tay anh, cầm lấy năm ngón tay thon dài của anh.

Mà Cù Thừa Sâm trở tay, cũng thu bàn tay hơi lạnh của cô vào lòng bàn tay ấm áp của mình.

"Chờ anh về nhà, em nấu canh củ sen hầm xương cho anh, có được không."

Cô nói xong, thấy người đàn ông này nhoẻn miệng cười, nhất thời trong lòng sụp xuống một mảng lớn, vô cùng thỏa mãn.

Ôn Miên biết, phải cho hôn nhân của bọn họ thêm thời gian và không gian.

Sự bảo vệ của anh, chính là vững như thành đồng.

*********

Một đêm chưa ngủ, Cù Thừa Sâm xong việc của không gặp dịp mà đi nơi khác, trực tiếp trở về phòng, vào nhà thấy Ôn Miên vẫn đang ngủ, nghĩ đến ngày mai cô phải đi, anh cũng thực nên ở bên cô một ngày mới đúng.

Cởi quần áo chui vào ổ chăn ấm áp dễ chịu, cô gái nhỏ cảm giác được nhiệt độ cơ thể của anh, lùi về sau nhường ra một chỗ trống, khóe miệng trung tá tiên sinh cong lên, bỗng nhiên rất muốn hôn cho cô tỉnh lại.

Thì ra, đây mới gọi là niềm vui khi kết hôn.

Nếu trung tá nói muốn ở bên cô bé Ôn này cả ngày, vậy đầu tiên là thỏa mãn dục vọng của anh thì cũng không tệ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play