Edit: SCR0811

Cù Thừa Sâm ôn chầm lấy Ôn Miên, hôn cô một hồi, tay cô cầm "vũ khí" của anh, con ngươi của anh nheo lại, mày rậm cau chặt.

Cô dùng lực, chuyển động tay lên xuống một cách cẩn trọng, hành động ôn nhu đó khiến cho anh càng không nhịn được. Giống như muốn dùng lực nắm lấy cái gì đó của cô, nhưng lại không có cách nào thực hiện được.

Theo tiết tấu của cô, người đàn ông nhận được khoải cảm rất lớn, vượt xa việc giải quyết nhu cầu đơn thuần, cô gái nhỏ mềm mại quyến rũ này, khẽ cúi đầu, hứng thú thử nghiệm thú vui mới, cố hết sức mang lại khoái cảm cho anh.

Cù Thừa Sâm lại không có cách nào để cho cô làm một mình như thế, anh cắn chặt răng, cầm lấy cánh tay cô: "Ôn Miên."

Ôn Miên biết anh đang muốn cản tay của cô, càng tăng tốc, anh không cách nào kìm chế được, hành động không chút kỹ xảo, thậm chí còn được xem như thô bạo của cô lại khiến vật đó đứng thẳng lên, chuẩn bị phóng thích.

Cù Thừa Sâm thở gấp một tiếng, sau khi co rút, mồ hôi chảy ra khắp toàn thân, tay Ôn Miên dính đầy dục vọng của anh.

Trong nhất thời hai người không nói gì, nhãn lực của Ôn Miên mặc dù không tốt lắm, nhưng cũng nhìn ra được sắc mặt của anh khẽ ửng hồng, thần sắc không rõ là khó xử hay xấu hổ, vẻ mặt của anh trong đêm, khiến cho cô cảm giác người đàn ông này không phải là một quân nhân quyền cao chức trọng, mà chỉ là một người đàn ông rất bình thường, là chồng của cô.

Suy nghĩ này, khiến Ôn Miên cảm thấy Cù Thừa Sâm trước mắt có chút....đáng yêu. May mà sếp không biết cô dùng hai chữ này để hình dung anh.

Cù Thừa Sâm lấy khăn tay trên tủ đầu giường, lau chùi qua một lượt, anh hôn lên trán cô, cử chỉ đầy sự thương tiếc, và cả sự tôn trọng của anh.

"Ngồi dậy, đi rữa tay đi."

Cù Thừa Sâm nói xong, từ một bên giường đứng dậy, nhìn cái mông rắn chắc của anh.....Mặt Ôn Miên nóng đến không tưởng tượng nổi.

Thấy cô vẫn ngồi bất động một chỗ, trung tá tiên sinh trực tiếp kéo cô từ trong chăn ra, dùng lực ôm cô thật chặc vào ngực.

Giống như bọn họ vừa làm được một việc tốt, tuy nhiên, xác thực cũng có thể nói như vậy.

Ôn Miên tựa đầu vào vai anh, để mặc anh ôm vào phòng tắm.

*****

Đêm trước giao thừa, chợ Nam Pháp đầy tuyết, tuyết đọng trên mặt đất rất dày, bông tay bay đầy trời.

Ôn Miên theo Chu Như đi khu thương mại mua sắm, từ khi bị kẻ bắt cóc ngoại quốc tấn công, cô có bóng ma tâm lý, may nhờ có em Chu luôn ríu rít bên tai, làm phân tán không ít lực chú ý của cô.

"Miên Miên, mình thấy Vương Giác là một tên đểu, lại dám lừa gạt mình quen với người khác."

Chu Như nói với Ôn Miên, có một đêm cảnh sát giao thông Vương Giác gọi cho cô rất khuya, lúc đó cậu ta đã say, cứ lải nhãi không ngừng: "Cô ấy bỏ rơi tôi, sẽ không trở lại nữa...." Sau đó khóc đến vô cùng thương tâm, tình cảm sâu nặng đến cảm động lòng người.

Ôn Miên thực bị cậu ta chọc cười: "Anh ta thiếu dây thần kinh à? Nếu không, cho dù có mập mờ với người phụ nữ khác, cũng sẽ không ngốc đến nỗi gọi điện thông báo cho cậu."

"Tục ngữ nói "Tửu phẩm kiến nhân phẩm"." Chu Như lại bắt đầu ca ngợi vị sếp tốt nhà Ôn Miên: "Vẫn là anh Tiểu Sâm tốt, nhiều cô gái thương nhớ anh ấy như vậy, anh ấy vẫn không chút phản ứng."

Anh ấy thật sẽ thế sao.

Ôn Miên cũng không biết chính mình bị gì nữa, ngày càng không có khả năng tự kiềm chế.

Đối với Thi Thiển Nhu, không phải là hoàn toàn không lo lắng, nhưng cô lại không muốn đối mặt với gút mắt phức tạp đó, cho dù trong lòng anh dao động, cô cũng có thể hiểu được. Nếu cô ấy là một vết thương trong lòng anh, thì cho dù vật đổi sao dời, cuối cùng anh cũng phải dựa vào chính mình mới có thể vượt qua được.

Điều duy nhất Ôn Miên có thể làm, là cố gắng không nghĩ lung tung, cô muốn bọn họ có thể chung sống hạnh phúc với nhau, không muốn quá chú ý đến một người phụ nữ không có quan hệ tới cuộc hôn nhân của bọn họ.

Buổi tối đến nhà họ Cù ăn cơm, trung tá lại cố ý ngừng nghỉ hồi lâu, nên khi xe dừng ở gần quân khu đại viện, đã là chạng vạng. Ôn Miên dẫm xuống nền tuyết trắng, mang theo mấy túi hàng hóa, từ từ bước vào khu nhà sáng đèn.

Chỉ liếc mắt một cái, liền gặp được một màn khiến cho lòng cô buồn bực, Cù Thừa Sâm toàn thân mặc quân phục, quân trang tỏa sáng, thân hình nghiêm nghị, đang nói chuyện với cô bạn gái ưu tú xinh đẹp kia, bạn giá cũ....... Ôn Miên nhìn cảnh tượng này, toàn thân lạnh xuống, cô có thói quen nắm chặt tay lại, để khống chế tâm tình khó chịu của mình.

Không biết lúc này Cù Thừa Sâm đang nói gì, hai người đồng thời nâng mắt, nhìn kỹ đối phương, nhìn sự thân mật chưa từng có giữa họ họ, không giống như đã lâu chưa gặp, nụ cười trên mặt đó, mơ hồ có thể thấy được.

Một đôi nam nữ đứng nói chuyện với nhau dưới trời tuyết, bông tuyết rơi vào vai hai người, giống như có thể nghe thấy âm thanh tuyết rơi, lúc này, tuyết giống như một mảng sương mù dày đặc, khiến cho tầm mắt mơ hồ.

Không phải là định diễn bản tình ca mùa đông chứ.

Ngay khi đang thất thần, vẫn là anh nhìn thấy cô trước, hơi hơi nhìn về bên này, Ôn Miên đưa túi lớn lên, đoán chừng hiện giờ sếp đang xuân phong đắc ý.

Thần sắc Cù Thừa Sâm không đổi, dắt tay Ôn Miên giới thiệu: "Đây là vợ anh, Ôn Miên, hai người đã từng gặp nhau ở trường."

Ôn Miên vẫn muốn giữ mặt mũi cho anh, gượng cười: "Cô giáo Thi, thật trùng hợp."

Không đợi Thi Thiển Nhu đáp lại, Cù Thừa Sâm nghe vậy cúi đầu cười: "Người trong nhà còn đang chờ, bọn anh phải đi trước rồi."

Thi Thiển Nhu nhàn nhạt liếc nhìn Ôn Miên một cái, cô luống cuống cúi đầu, quả thực là hành vi điển hình của đà điểu.

"Được rồi, lần sau nói tiếp." Thi Thiển Nhu cười nói.

Cù Thừa Sâm không nhiều lời, cầm lấy túi đồ trong tay Ôn Miên, choàng tai qua vai cô, bóng dáng cao lớn xoay người rời đi.

Thi Thiển Nhu tiến lên phía trước vài bước: "Cù Thừa Sâm."

Giọng nữ thanh nhã vang giữa trời tuyết trở nên đặc biệt động lòng người, Cù Thừa Sâm dừng lại, quay đầu nhìn mỹ nhân tóc dài trong tuyết.

Thi Thiển Nhu phát hiện ánh mắt anh nhìn mình không giống với ánh mắt anh nhìn người vợ của anh, vốn muốn nói vài lời lại không còn dũng khí, đành phải cố phấn chấn lần nữa: "Không đến uống rượu mừng của anh, thật đáng tiếc."

Cù Thừa Sâm cũng chỉ cười nhẹ, không nói gì quay đi.

Hai người sóng vai, đi đến biệt thự nhà họ Cù, Ôn Miên nhìn bên ngoài căn nhà bị tuyết phủ kín, phát hiện Cù Thừa Sâm đang mở miệng định nói, cô liền giành trước: "Không phải ba mẹ anh đang chờ chúng ta ăn cơm sao? Mau vào thôi."

Tiểu Ngô và Bùi Sách đang dọn tuyết trước cửa, đồng chí Cù Thần Quang thì xây một người tuyết xiêu xiêu vẹo vẹo, đang nhờ Chú út lấy cho cô một củ cải, làm mắt và mũi cho người tuyết.

Thừa dịp Ôn Miên chào hỏi bọn họ, Cù Thừa Sâm quay đầu, gạt đi lớp tuyết bám trên vai cô, lưu lại độ ấm của đầu ngón tay.

Vào nhà hỏi thăm Cù Viễn Niên và Bùi Bích Hoa vài câu theo thường lệ, sau đó trung tá Cù không nói một lời dẫn Ôn Miên lên lầu.

Vào phòng, Ôn Miên cởi áo khoác, cũng không quan tâm anh, ngồi ở một bên giả vờ chăm chú nhìn điện thoại, duy trì sự im lặng.

Cù Thừa Sâm nhịn một hồi, ngồi xuống cạnh cô, đè vai cô lại: "Em đang giận?" Anh thấp giọng hỏi.

"Em không có."

"Em có gì bất mãn? Có gì thì cứ nói."

"Em không có."

".............."

Con ngươi hẹp dài của Cù Thừa Sâm hơi nhíu lại, "Vậy là anh nói oan cho em à?"

Giờ phút này, Cù Thừa Sâm nghe xong câu nói lạnh nhạt của anh, càng thêm phiền lòng, rốt cuộc lớn gan, cô mạnh mẽ hất tay anh ra, yên lặng đáp lại một câu: "Báo cáo trung tá, không đúng, em cảm thấy, có đôi lúc, anh quá coi trọng mình rồi."

Cả căn phòng trở nên yên tĩnh trong thoáng chốc.

Ôn Miên thầm nghĩ lần này xong rồi, nhưng ai biết được Cù Thừa Sâm lại không tức giận như trong dự liệu của cô, ngược lại còn dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn mình, trong con ngươi thâm trầm tràn đầy ý cười. Cô đoán không ra người đàn ông này đang nghĩ cái gì, đành nghiêm mặt cảnh giác nhìn anh.

Anh tiến sát tới, thản nhiên nhìn cô, khóa miệng giương lên nụ cười châm chọc, thật sự là vô cùng đáng ghét.

"Có tiến bộ, cuối cùng cũng biết nói thật rồi."

Ôn Miên ngẩn người, liền nghe người đàn ông kia tức giận hừ một tiếng: "Từ lúc em ở chung với anh đến giờ, đã nói thật suy nghĩ của mình được mấy lần?"

Cô rụt rụt cổ, trong lòng nói không phải anh cũng thế sao, không phải là chuyện gì cũng giấu không chia sẻ với cô sao.

Cù Thừa Sâm cũng không phải không biết, những đôi vợ chồng khác mỗi ngày đều chia sẻ với nhau vài việc nho nhỏ gì đó, hai người bọn họ thì ngược lại, khi yêu ai đó, anh thì che giấu tâm sự, cô thì ngụy trang tính cách.

"Ai kêu anh cứ thích ra lệnh."

Trong con ngươi u tối của Cù Thừa Sâm cất giấu cả ý giận và ý cười, trộn lẫn vào nhau phát ra cùng lúc, khiến cho Ôn Miên hoàn toàn không dám cãi lại.

"Tính cách tệ hại này, là do người nào dưỡng thành thế?"

Ai lại nuông chiều cô gái nhỏ này thành thế chứ, mềm mại, kiên cường, yếu ớt, nhưng lại vô cùng quật cường.

Mặt Ôn Miên nóng lên, giận dỗi trở mặt, không thèm để ý đến anh.

"Ôn Miên, em muốn nói gì cứ việc nói." Ngữ khí của trung tá không nhanh không chậm.

Ôn Miên nghĩ, được rồi, hoặc là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng, cô hơi xoay người lại đối diện anh, lạnh lùng chất vấn: "Cù Thừa Sâm, anh xem em là gì? Em muốn vướng vào mối quan hệ phức tạp với anh, còn có người bạn gái cũ của anh nữa! Đúng, lúc trước là do em không hỏi rõ ràng, không biết anh với cô ta vẫn còn lính líu........"

Cù Thừa Sâm nắm lấy cổ tay của cô gái nhỏ, trầm giọng cắt ngang lời cô: "Cù phu nhân, em nhìn thấy ở đâu, anh với cô ấy không rõ ràng?"

Ôn Miên lại dùng sức thoát khỏi sự giam cầm của Cù trung tá, khiến anh nhíu mày: "Lực tay cũng lón nhỉ."

Dù gì trước kia cô cũng từng là Tiểu Bá Vương chân chính mà.

Ôn Miên thản nhiên nhìn anh, vô cùng hùng hồn.

"Chẳng lẽ công việc hiện tại của em không phải do cô ta giới thiệu? Anh với cô ấy có lén lút qua lại với nhau đúng không?"

Cù Thừa Sâm giữ chặt cằm cô, không cho phép cô né tránh.

"Ôn Miên, anh bị oan." Âm cuối của trung tá rất thấp, thề thốt phủ nhận: "Công việc của em, là anh nhờ bạn anh giới thiệu, nhưng cậu ta là nam. Thi tiểu thư vừa từ nước ngoài trở về không lâu, anh trừ lúc công tác trong quân đội, liền vội vàng cùng em lo việc yêu đương, kết hôn, sao có thời gian gặp cô ấy?"

Ôn Miên biết được chân tướng nghẹn họng, trố mắt nhìn, lập tức ngậm miệng không nói gì.

Cù Thừa Sâm lạnh mặt, biến sắc nhìn cô chằm chằm, "Còn vấn đề gì không?"

"...... vậy cô ấy tới trường dạy học, chỉ là trùng hợp sao?"

"Chuyện này anh không rõ lắm." Cù Thừa Sâm ngẫm nghĩ, người giới thiệu công việc cho Ôn Miên, đúng lúc là bạn của bọn họ, có thể vấn đề nằm ở đây.

Trên thực tế điều Ôn Miên để ý nhất, vẫn là trong lòng anh còn yêu người cũ này, chỉ là cô không muốn nghe đáp án, bởi vì cho dù anh không thích cô, chẳng lẽ còn muốn buộc anh phải nói anh yêu mình sao.

Ôn Miên ngẫm lại cảm thấy không hợp lý, lầu bầu một câu: "Vậy sao anh còn nói không để cho cô ấy thất vọng gì gì đó, còn nữa tại sao hôm nay cô ta lại ở đây."

Cù Thừa Sâm bỗng nhiên thở dài, biểu tình không chút e ngại, thẳng thắn khai báo với cô: "Cái mà em nói, là mật hiệu, không có quan hệ gì đến Thi Thiển Nhu. Hôm nay cô ấy đến đây, là nói vừa về nước đã lâu không gặp, có thời gian đi tụ tập một bữa không."

Ôn Miên ghét nhất là hành vi lập lờ nước đôi kiểu này, bạn xem người khác là kẻ thứ ba, vậy thì có vẻ như bạn ích kỷ. Nhưng cô cũng từng có bạn trai cũng, sao không thấy cô muốn tụ tập đi chơi với Ngụy Tây Kiều?

Quả nhiên, tình yêu cũng có phân ra nhớ mãi không quên và họp được tan được.

"Vậy anh nói thế nào?"

Người đàn ông nở nụ cười, ánh mắt sâu thẳm khiến người ta không nhìn thấy đáy, nhìn bộ dáng thương tâm và hốc mắt đỏ ửng của Ôn Miên, anh thật có chút đau đầu lại có chút đau lòng.

"Anh đã kết hôn, trong quân đội nghe ý kiến của lãnh đạo, trong nhà nghe ý kiến của vợ."

Ôn Miên ngẩng đầu, liền bắt gặp vẻ mặt tươi cười của Cù Thừa Sâm, anh chắm chú nhìn mình, khiến cho người ta đắm chìm.

Đúng là cô hiểu lầm rồi, người đàn ông này không có làm chuyện mờ ám, ít nhất, khi Thi Thiển Nhu tới đại viện quân khu tìm Cù Thừa Sâm, là bên nữ chủ động, còn anh chỉ ứng xử hợp tình hợp lý mà thôi.

Ôn Miên sợ nhất là giải quyết cục diện rối rắm, Thi tiểu thư còn không biết là có tâm tư gì, nếu nói cô ta trắng trợn quấn lấy bạn trai trước, vậy không phải quá không để mình vào mắt rồi sao?

Cù Thừa Sâm nhìn cô thật kỹ, hỏi: "Một lần cuối, còn có vấn đề gì không?"

Ôn Miên lắc lắc đầu, rũ đôi lông mi đen dày xuống, giọng điệu thành khẩn: "Thực xin lỗi, là em hiểu lầm anh rồi."

Cô nói xong, lập tức đứng lên, ôm chặt cô đối phương, cũng không biết là do xấu hổ hay khó xử.

"Em không nên không hỏi rõ ràng mọi chuyện, đã tự tiện kết luận."

"Em nói muốn "cố gắng hết sức", anh không quên...........Vậy em cũng nên thế." Cù Thừa Sâm vỗ vỗ lưng cô, xem như an ủi.

Mắt Ôn Miên nhòe đi: "Được, về sau em sẽ không thế nữa." Cô gối đầu lên vai anh, bởi vì muốn kiềm nén nước mắt, cho nên cô họng khàn đi: "Em đồng ý hứa hẹn, em cũng sẽ có trách nhiệm hoàn thành."

Cù Thừa Sâm thật có chút không nỡ nhìn cô gái nhỏ này đau buồn như vậy, cô vẫn đang kiên định nói: "Em sẽ nói cho anh biết, em ghen tị, em đau lòng, em sợ anh......."

Anh buồn cười nhéo mũi cô: "Vậy nên, vừa rồi là ghen?"

Cuối cùng Ôn Miên cũng thừa nhận, cô nhìn thẳng vào anh, hi vọng có thể tiến vào ánh mắt sâu thẳm kia.

"Anh là chồng em, em không cho phép anh đi "tụ họp" với cô ta....Sếp Cù, anh là của em, không phải sao."

Chỉ có ở trước mặt Cù Thừa Sâm, cô mới không cần che giấu suy nghĩ và tâm tình của mình nữa.

Từ khi rời khỏi trường cảnh sát, Ôn Miên đã học được một bài học, cô nhận ra rằng có đôi khi biểu hiện giả dối không chỉ có thể lừa gạt được ánh mắt của mọi người, mà còn có thể lừa gạt được tâm của họ.

Nhưng mà, cô không cần lừa gạt anh nữa, hôn nhân, vốn được thành lập dựa trên niềm tin và sự thẳng thắn.

Điều đầu tiên Ôn Miên cần tin tưởng chính là, anh sẽ không bao giờ tổn thương cô.

Cô gái này khiến anh có thể trông đợi vào tương lai, Cù Thừa Sâm nhàn nhạt liếc cô một cái: "Ôn Miên, câu "quá coi trọng chính mình", là có ý gì?"

"......."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play