Ôn Miên khéo léo lắc đầu một cái

Sếp cười nhẹ nhàng: "Định là khi trở về sẽ đưa cho em." Anh đưa cái hộp đỏ cho cô: "Mở ra xem một chút."

Ôn Miên hơi vui trong lòng, chẳng lẽ trong này là vật kia, nếu vậy, sao có thể không biết xấu hổ mà nhận đây.

Cù Thừa Sâm sao lại không hiểu suy nghĩ của cô gái, nhưng anh lại không vạch trần, chỉ yên lặng theo dõi diễn biến tiếp theo.

Ôn Miên lập tức mở ra nhìn vào, vẻ mặt cũng chuyển từ ngượng ngùng thành hoang mang.

Đó là một đôi hoa tai trân châu được làm thủ công rất tỉ mỉ, màu trắng sáng bóng chói mắt, xinh đẹp nhưng lại không mất đi vẻ đoan trang, mặc dù tinh xảo nhưng lại không hợp với cô, huống chi cô lại không có xỏ lỗ tai.

"Đẹp đúng không?" Cù Thừa Sâm lấy lại hoa tai từ tay cô: "Đây là lễ vật chuẩn bị cho lễ gặp mặt bác gái."

Vậy, cái này là sính lễ đưa đến đám hỏi?

Ôn Miên cố gắng nhớ lại, nếu cho nhớ không lầm, lần đầu tiên Cù Thừa Sâm gặp mặt bà Nghiêm, lỗ tai bà Nghiêm có 9deo một đôi hoa tai chân trâu có chút cũ kỹ, may mà anh là lính đặc biệt, mới không bỏ qua chi tiết nhỏ như vậy.

Chốc lát cô lại cười thầm mình quá ngu, sếp Cù sao có thể tặng nhẫn cho mình, vậy không phải là cầu hôn sao, cô kết luận anh không phải là loại người như thế.

"Cám ơn, anh tốn nhiều công sức như vậy, mẹ em sẽ rất thích."

Cù Thừa Sâm gật đầu một cái, giống như là thấy được phản ứng hài lòng của anh.

Xem ra tinh thần của cô gái nhỏ này hồi phục không tệ, thật may là kịp thời đưa cô đến bệnh viện, hiện tại dạ dày chắc cũng không còn đau nữa, nếu không.......... Anh ngắm nhìn gương mặt khôi phục vẻ hồng thuận của Ôn Miên một chút, trong bụng không khỏi vui mừng, nếu không có thể anh sẽ hối hận.

"Ôn Miên, em ngoài miệng luôn nói anh không phải người xa lạ, ngược lại luôn đối xử với anh rất khách khí."

Kể từ khi hai người họ biết nhau, Ôn Miên đã nói với anh không biết bao nhiêu lần câu "Cám ơn" và "Thật xin lỗi", mỗi lần đều làm cho chân mày anh nhíu chặt lại.

Chỉ cần cô cảm thấy không được tự nhiên, sẽ dùng phương thức này để trốn tránh, lần nào cũng thế.

Ôn Miên yên tĩnh trở lại, nhớ tới vấn đề trước khi hai người bọn họ vào bệnh viện, ỷ vào thân phận bệnh nhân của mình, trực tiếp gọi tên của anh: "Cù Thừa Sâm."

Trung tá ngẩng đầu nhìn vẻ mặt nhăn nhó của cô gái nhỏ.

"Chuyện lúc trước, đúng là em lo lắng hơi nhiều, không cần thiết giấu giếm."

Cù Thừa Sâm ấn ấn huyệt thái dương, thanh âm khàn khàn: "Anh không trách em, chúng ta chỉ là khai thông vấn đề còn tồn đọng."

Anh cố ý muốn dẫn Ôn Miên ra ngoài dạo chơi, nếu sớm biết cô đã đến Đan Đông, bọn họ liền đổi đến Thẩm Dương, tâm ý này của anh, Ôn Miên vẫn không thể hiểu.

Còn nữa, Ôn Miên cũng là suy nghĩ cho anh mới không ngừng diễn trò ở nơi đó, nhìn thấy cô như vậy, người đàn ông vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, thử nói xem một cô gái bình thường vô cùng thông minh, sao thời khắc đó lại trở nên ngớ ngẩn rồi.

"Thôi, không nói chuyện này nữa." Cù Thừa Sâm nhướng lông mày lên, đưa điện thoại cho cô: "Em xem cái này đi."

Ôn Miên yên lặng nhận lấy, quả nhiên là Ngụy Tây Kiều.

Thời điểm cô ngủ, anh ta không chỉ gửi tin nhắn, còn gọi điện tới.

Khuôn mặt Ôn Miên nóng lên, người này dưới tình huống không biết gì, đã mấy lần quấy rầy đến vị sếp kính yêu của chúng ta.

Ôn Miên xem trong đó một lúc, có tin nhắn gửi vào buối chiều, nội dung là tâm tình lúc cùng cô đến Đan Đông, khó trách Cù Thừa Sâm buồn bực không lên tiếng.

Sếp đi vòng qua bên kia lấy cho cô một ly nước ấm, Ôn Miên cầm cái ly ấm áp trên tay, quyết định thẳng thắn được khoan hồng, cô không chịu đựng nổi cái gọi là kháng cự sẽ nghiêm trị của trung tá Cù đâu.

"Nếu không..........Em sẽ nói chuyện với anh ấy một chút?"

Cù Thừa Sâm ngưng mắt nhìn ánh mắt thành khẩn của Ôn Miên, anh cười cười: "Sao hai người lại chia tay?"

Ôn Miên bị câu hỏi của anh làm cho ngẩn người.

Nói đến chuyện sau khi chia tay, thường thường người ngu sẽ oán trách, người nhân từ không nói, người thông minh sẽ không nhớ.

Cù Thừa Sâm và Ôn Miên chính là thuộc cùng loại người không nói không nhớ, không phải là muốn đem chuyện quá khứ quên không còn một mảnh, mà là cho dù đôi khi có chút thời khắc sẽ nhớ lại vô cùng rõ ràng, giống như hôm qua, thì chung quy cuộc sống vẫn luôn tiếp tục.

"Em yêu thầm anh ta từ lúc học trung học, chuyện này anh biết." Ôn Miên hồi tưởng: "Chân chính quen biết với Ngụy Tây Kiều, sau đó hẹn hò, thật ra là năm em thị lại đại học."

Ôn Miên cố ý không nhắc đến chuyện bị trường cảnh sát đuổi, cô từ trong tiềm thức đổi một cách nói khác: "Lúc ấy đàn anh Ngụy giúp đỡ em rất nhiều, anh trai em mất tích, vừa phải trả nợ lại phải đi khắp nơi tìm nhà thuê..........."

Thời điểm Ôn Miên yếu ớt nhất gặp đợi đàn anh Ngụy mà cô thầm mến, thời gian làm cho cô hiểu rõ tình yêu, thể nghiệm tình yêu, cũng vứt bỏ tình yêu.

Tính cách của bọn họ không thích hợp, nhưng Ôn Miên lại không cách nào lấy lý do đó để chia tay được, dây dưa suốt ba năm, lúc này mới chợt tỉnh ngộ, nếu tiếp tục sẽ chính là hại người hại mình.

Đúng lúc, cô phát hiện Ngụy Tây Kiều mập mờ trên QQ với một người con gái, bị lòng tự ái và nguyên tắc thúc đẩy, quả quyết nói chia tay, từ đó không hề gặp anh ta nữa.

Lúc ấy, người con gái kia người yêu của bạn đàn anh Ngụy, lần đó nói chuyện là bạn anh ta mượn QQ.

Sau này, Ôn Miên biết được mọi chuyện, cũng không muốn xuất phát từ sự áy náy mà quay trợ lại với anh ta, bọn bọ chỉ có thể là bạn, nhưng không cách nào có thể thành bạn đời.

Cù Thừa Sâm hiểu, cô gái này có lẽ cũng không để tâm lắm đến Ngụy Tây Kiều, anh cười nhạt, không phúc hậu nghĩ, phát hiện này làm cho lòng người có cảm giác không tệ.

Trong lòng sếp nghĩ như thế, nhưng ngoài miệng lại nói: "Cùng người ta chia tay như vậy, không thật tâm gì cả."

Ôn Miên xấu hổ không thôi, cô hoàn toàn không có cách, không thể làm gì khác hơn là lẩm bẩm tại sao lại bị anh nói lời ác độc.

"Ôn Miên, lúc ấy em không nói rõ ràng mọi chuyện."

Cù Thừa Sâm đã sớm tập thành thói quen, một khi xác định mục tiêu, quyết đoán giải quyết xong, mà cô lại không quyết đoán, cho đến bây giờ đều là hại người hại mình.

"Cho nên, anh ra lệnh cho em, đem mọi chuyện nói rõ, quân nhân nói chuyện chú trọng toàn diện." Thấy cô lại muốn phản bác, đôi mắt đen bóng sâu thẳm lộ ra một tầng vui vẻ: "Gia đình quân nhân cũng giống vậy."

Ôn Miên lập tức nản lòng: "Ba lời hai câu, sợ là không nói rõ được."

"Không nói được cũng phải nói." Nét mặt Cù Thừa Sâm vẻ ra lệnh nói: "Ai kêu em cùng anh ta tới Đan Đông."

Cô nghe được trố mắt, ý tứ lời này của sếp, chẳng lẽ anh ghen?

Ôn Miên khó có thể có được vẻ đắc ý trước mặt anh, ai cũng biết Cù Thừa Sâm luôn có biểu tình mặt lạnh không thay đổi, giờ thì tốt rồi, lại bị khí thế của anh làm cho khiếp sợ.

Được rồi, nói cũng đã nói, thật muốn một ngày nào đó hỏi vị sếp này, anh xử lý chuyện bạn gái trước của anh như thế nào.

Cô biết, cuộc sống không phải lúc nào cũng lặp đi lặp lại, bởi vì, sinh mạng ngắn ngủi nhưng luôn tràn đầy điều bất ngờ.

Mối tình đầu của Ôn Miên là một sai lầm mỹ lệ, cô lựa chọn con đường kết hôn với Cù Thừa Sâm này, cô cho rằng lần này mình sẽ không hối hận, như vậy, lần này nhất định phải đi thẳng về phía trước.

**********

Ngày thứ ba ở Liêu Ninh, Đan Đông, do Ôn Miên được bác sĩ chẩn đoán phải truyền nước biển hai ngày, Cù Thừa Sâm quyết định chờ cô truyền hết bình dịch, gần tối mới lái xe đi Thẩm Dương.

Ôn Miên đi ra từ bệnh viện vẫn luôn buồn buồn không vui, nói thế nào thì cô cũng là một tiểu bá vương bị trường cảnh sát đá ra, dáng vóc cao 1m6, ai biết được trước mặt trung tá, lại trở thành một "Lâm muội muội", lúc nào cũng gặp chuyện.

"Thật ra thì, thân thể của em còn rất khỏe."

Sếp Cù không khỏi bật cười: "Hải sản là loại thực phẩm mang tính hàn, mấy ngày nay dạ dày của em không tốt, thể chất suy yếu, bị viêm dạ dày cấp tính cũng rất bình thường." Anh dừng một chút, nhéo gương mặt của cô: "Huống chi, em ăn quá nhiều."

Ôn Miên thừa dịp người đàn ông không chú ý, nhanh chóng trợn mắt nhìn anh một cái, sau đó nghiêng đầu nhìn cảnh sắc sông Yalu, khách sạn của bọn họ ở cạnh bờ sông, đi đến bệnh viện cũng chỉ khoảng mười phút.

Đang lúc ấy thì bên đường có một chiếc xe Infiniti nhấn kèn, Ôn Miên quay đầu lại, nhìn thấy người từ ghế lái ló đầu ra, cô nghĩ thầm, lần này không cần phải tìm anh ta ra gặp mặt.

Ngụy Tây Kiều xuống xe, cử chỉ vẫn thanh thoát tao nhã như thế, chỉ là tròng mắt có chút mệt mỏi, đứng ở trước mặt hai người bọn họ, giữa hai lông mày có hơi nhíu lại.

"Đàn anh Ngụy, đúng lúc em muốn tìm anh." Ôn Miên nhàn nhạt cười lên: "Có thể tìm một chỗ nói chuyện chút không?"

Trực tiếp như thế đúng là làm cho Ngụy Tây Kiều sửng sốt một chút: "Anh cũng muốn như vậy."

Mặc dù gần hai năm không gặp mặt, nhưng anh vẫn không thể nào quên dáng vẻ của cô, vẻ mặt luôn trầm tĩnh, ánh mắt linh hoạt, dù là lúc nói thật, vẫn luôn giấu giếm gì đó, cũng làm cho người ta không nhịn được phải nhiều lần thăm dò.

Đây là lần duy nhất từ sau khi chia tay hai người bọn họ bình tĩnh nói chuyện với nhau, dường như bọn họ không quen với cách nói chuyện này.

"Nghe nói, em muốn cùng người bạn trai này kết hôn?"

"Ừ."

"Anh ta nhìn rất có thế lực, làm nghề gì?"

Ôn Miên cười yếu ớt, ánh mắt sáng lên, mang theo vẻ kiêu ngạo: "Anh ấy là quân nhân."

"Quân nhân?"

"Ừ."

Thì ra là như vậy, Ngụy Tây Kiều hướng mắt về dòng sông đằng xa cười cười.

Anh tại sao lại không nghĩ tới, cô đã từng nói, người đàn ông tốt từ bé chính là đi làm lính.

Ngụy Tây Kiều nghiêng thân, nghiêm túc nhìn cô: "Miên Miên, thời điểm ở cùng anh, em quá bảo vệ mình, cũng chưa từng chân chính mở rộng cánh cửa trái tim với anh. Anh muốn em cho anh một cơ hội nữa, bắt đầu lại từ đầu, hy vọng có thể làm khá hơn một chút."

"Đàn anh Ngụy, người sai không phải anh, là em." Ôn Miên nhẹ giọng nói, giọng nói mười phần thành khẩn cùng áy náy: "Là em phụ anh, mới đúng."

Ngụy Tây Kiều ngẩn người.

"Khi đó nói chia tay với anh, em nói chúng ta không thích hợp, là thật.......... " Ôn Miên đau lòng cắn môi: "Em cho rằng chỉ cần trốn tránh không gặp, anh sẽ hiểu, thật xin lỗi."

Anh cũng đã từng nghĩ sẽ buông tay, chẳng qua là lâu như vậy vẫn chưa gặp được người con gái khác có thể khiến tim mình đập nhanh như vậy.

Ngụy Tây Kiều cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, hồi lâu, anh hỏi: "Em yêu anh ta?"

Ôn Miên suy nghĩ một chút, cười rất chân thành: "Em và anh ấy biết nhau chưa được bao lâu."

"Nhưng em, lại nguyện ý gả cho anh ta."

Lần này đến phiên cô ngây ngẩn cả người, Ngụy Tây Kiều gãi gãi lỗ tai, cô còn nhớ đây là động tác anh thường làm mỗi khi cuống lên.

Ôn Miên cười đáp lại: "Đúng, anh ấy khiến em nhận ra giá trị của bản thân. Huống chi, em nguyện ý gả cho anh ấy, trở thành người tốt hơn."

Ôn Miên không biết, Cù Thừa Sâm yên lặng đứng cách họ không xa, chỗ anh đứng là hướng thuận gió. Những người ở bộ đội lúc trước có nói, lính đặc biệt đều là Thuận Phong Nhĩ, cách nói này mặc dù hơi phóng đại, nhưng phần lớn những câu cô nói, anh đều có thể nghe rõ ràng.

Ngụy Tây Kiều vươn tay, ánh mắt hỗn tạp dần trở nên trong suốt, anh tuy bước vào thế giới của cô trước, nhưng lại là lựa chọn sai lầm, chỉ có thể nói tình yêu chân chính và hôn nhân không có thứ tự trước sau.

"Chúc hôn nhân của em hạnh phúc."

"Cảm ơn."

Anh nắm nhẹ tay cô, khóe môi hiện lên nụ cười xấu xa: "Anh muốn ôm em một lần nữa."

Nói xong, thừa dịp Ôn Miên còn chưa kịp phản ứng, cánh tay của anh vươn lên, đem cô ôm vào trong ngực.

Ôn Miên ngẩn ra, đang suy nghĩ phải cự tuyệt thế nào, liền bị người này ôm vào ngực, cô nghiêng đầu sang chỗ khác, thấy gương mặt tuấn tú hiện ra nụ cười nhạt, dường như anh muốn kéo lại quá khứ của cô, sắc mặt không tốt.

"Anh à." Cù Thừa Sâm ngẩng đầu nhìn Ôn Miên của anh: "Anh đang ôm vợ tôi."

Thật đúng là một trung tá bá đạo, cô muốn.

Là anh, ép buộc cô đối mặt với những sai lầm trong quá khứ, đồng thời cũng khiến cho cô cảm nhận được, thời gian rất đẹp, chỉ là một ngày nào đó, chúng ta phải cùng đoạn thời gian tốt đẹp thời niên thiếu đó, nói tạm biệt.

**********

Thấm Dương là một thành phố lớn, nếu so sánh với Đan Đông, thì sầm uất hơn rất nhiều, nơi đây có cả phong cảnh của xưa và nay, còn có cả cố cung triều Thanh nổi tiếng gần xa.

Bởi vì Cù Thừa Sâm có chuyện phải đi đến căn cứ quân đội, nên lão đội trưởng Liên Thành phải đưa Ôn Miên đến bệnh viện truyền nước biển, mà nhà mẹ vợ của Liên Thành ở Thẩm Dương, ông thuận đường dẫn người bạn già tới thăm hai cụ già, cha mẹ vợ.

Ôn Miên vẫn rất xấu hổ: "Chú Liên, lại làm phiền chú nữa rồi."

Không hiểu sao, cô luôn cảm thấy có lỗi.

"Không sao, là chú không đúng, ép cháu ăn nhiều như vậy, người phương Bắc như chú rất hiếu khách, có lòng nhưng lại làm hỏng chuyện.......... "

"Hải sản Đan Đông rất ngon, là cháu không có phúc hưởng." Cô nói, nụ cười lộ ra chút trẻ con.

Hai người vừa nói vừa cười, tình cảm thân thiện giống như một đôi chú cháu ruột.

Liên Thành vươn tay, vỗ vỗ bả vai cô gái nhỏ: "Cô gái nhỏ, là nhờ phúc của cháu, không nghĩ tới núi băng lạnh lùng trong đội của ta năm đó, cũng có thể làm người khác kinh sợ như hôm nay."

Ánh mắt Ôn Miên tràn đầy nghi ngờ, sếp Liên cười ha ha: "Không biết đúng không, ít ngày trước nó còn nhờ chú tìm cho nó một đôi hoa tai trân châu, thì ra cho dù là lính đặc biệt, gặp mặt cha mẹ vợ, cũng cùng một dạng."

Liên Thành nói đến chính là lễ vật định đưa cho mẹ cô, nghe hiểu lời của ông, khuôn mặt Ôn Miên nhất thời đỏ bừng.

Sếp già không vì cười giỡn mà quên câu chuyện, sắc mặt ông trầm xuống: "Thằng nhóc đó có nói với chú, cháu là em của Ôn Tinh?"

------------------Đoạn truyện vui------

Một ngày kia, trung tá Cù lại mang Ôn Miên đến phòng ngủ.

Ôn Miên hưng phấn nói: "Anh lại muốn tập hít đất nữa à? Em giúp anh."

Trung tá Cù cười cười: "Không có em giúp một tay đúng là không được."

Nói xong, liền khiêng Ôn Miên ném lên giường lớn.

Cù Thừa Sâm: "Ôm Miên, thật ra thì hít đất không nhất định là phải làm trên mặt đất."

Không đợi Ôn Miên kịp phản ứng, anh đã xé áo choàng tắm của cô, bắt đầu vận động.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play