Khi Trương Dương bị đưa tới đổ trường bên ngoài Hồ Đồng Khẩu, hắn đã chấp nhận cam chịu số phận, bởi vì xung quanh Hồ Đồng Khẩu có ít nhất hơn ba mươi người mặc đồ Veston đen, đậu bên ngoài Hồ Đồng Khẩu là một dãy xe hơi sang trọng nối đuôi nhau nhìn không thấy điểm cuối, cảnh tượng hoành tráng như thế này chắc chắn một người bình thường đều không thể thấy qua.

Nơi này đã bị phong tỏa nghiêm mật, hoàn toàn trở thành một cái ngõ cụt!

Trương Dương nhìn thoáng qua cánh cửa xếp chỗ quán sách của Lý bá vẫn đóng im lìm như cũ, không nhịn được thở dài một tiếng, nếu Lý bá còn ở đây thì khả năng còn có một đường sinh cơ, nhưng xem ra cái mạng nhỏ này ngày hôm nay đi tong rồi.

Tuy nhiên, Trương Dương cũng thầm vui mừng khi Lý bá không ở đây, với tình hình vô cùng khủng bố như hiện tại, có bao nhiêu Lý bá cũng chỉ là góp thêm vào đó bấy nhiêu tính mạng mà thôi.

Tình cảnh hiện tại, cho dù đưa cho Trương Dương một khẩu tiểu liên hắn cũng không chạy thoát được.

Cửa đổ trường đứng dầy đặc từng nhóm những đại hán đang bày bố thế trận đón địch, bất quá Trương Dương phát hiện, những người này tựa hồ chia làm hai phe, từ kiểu đồ Vest phục trang cùng với vị trí đứng rõ ràng có sự khác biệt, hơn nữa Trương Dương còn phát hiện, trong những người này có một bộ phận mang huyết thống dân tộc thiểu số vùng Tân Cương, thoạt nhìn có chút giống người Nga.

Nhìn cục diện này, Trương Dương nhất thời vui vẻ, xem ra Tiêu Viễn Hành vẫn chưa bị đánh bại hoàn toàn. Vì ít nhất hắn vẫn còn có nhân thủ đang lập thế trận phòng ngự bên ngoài, nhưng có lẽ bây giờ đang ở trong trạng thái bế tắc.

"Đi mau lên!"

Đại hán đi phía trước quay đầu lại thấy Trương Dương có chút dây dưa lằng nhằng, dường như nhìn thấu suy nghĩ của Trương Dương, vẻ mặt nghiêm lạnh quát lên, người phía sau lập tức đẩy một nhát, cú đẩy khiến cho Trương Dương lảo đảo một cái suýt chút nữa ngã xuống đất.

Trương Dương bị đưa trực tiếp lên lầu hai, sau khi Trương Dương lên lầu rồi, đột nhiên rùng mình một cái, suýt chút nữa thì ngã nhào.

Bởi vì, cái nhìn đầu tiên của hắn chính là nhìn thấy một cái quan tài thủy tinh đặt trong đại sảnh, Trương Dương đã từng thấy qua loại quan tài này. Trong nhà tang lễ đều là dùng loại quan tài này, có thể làm lạnh bảo trì thi thể gửi lại một thời gian. Tuy nhiên, mặc dù xưng là quan tài thủy tinh nhưng trên thực tế cái quan tài ở đây chính là chế tạo từ pha lê, quý giá sang trọng hơn nhiều.

Cả đại sảnh đã bị dọn dẹp sạch sẽ rồi, tất cả dụng cụ đánh bạc đều không còn. Ngoại trừ đám đại hán mặc đồ Vest đen đứng dày đặc ở xung quanh. Ở trung tâm chỉ đặt duy nhất cái quan tài, mặc dù nhiều người hiện diện nhưng lại có vẻ trống rỗng mà tràn ngập cảm giác âm u tĩnh mịch.

"Thất ca…..Tiêu đại ca…?"

Trương Dương thu hồi ánh mắt từ trên quan tài, lập tức thấy được ba người đứng ở cạnh quầy lễ tân cách đó không xa, Thất ca và Tiêu Viễn Hành đứng cùng chỗ, Lưu Bưu đứng ở xa xa phía sau, hướng tới Trương Dương nháy mắt ra hiệu, tựa hồ muốn nói cho Trương Dương cái gì đó nhưng lại không dám nói ra tiếng.

Còn có một lão nhân ước chừng hơn năm mươi tuổi mà Trương Dương không nhận ra, lão ta là người duy nhất ngồi trong cả đại sảnh. Ăn mặc rất gọn gàng sạch sẽ nhưng giản dị, mặc bộ quần áo bình thường màu nâu nhạt. Vẻ mặt ung dung hờ hững, tất cả mọi người ở đây bao gồm cả Thất ca, đều lấy lão làm trung tâm.

"Ân...!"

Tiêu Viễn Hành nhìn qua Trương Dương không lên tiếng, ngược lại Thất ca hướng về Trương Dương gật gật đầu, vẻ mặt tiều tụy. Trương Dương phát hiện, Thất ca trước kia vốn có thần thái hào hùng uy vũ, sôi nổi mà bây giờ lại già nua đi rất nhiều, thần sắc chất chứa đầy tâm sự nặng nề.

"Đại ca, bây giờ phải làm sao? Sự tình đã tới nước này rồi..." Thất ca cúi đầu cung kính nói với lão nhân.

"Tiểu Thất, ta suốt đêm từ Thượng Hải tới đây, chính là vì chuyện này của ngươi, nếu người chết là người khác thì ta đều có thể dễ dàng bảo lãnh, nghĩ rằng Mãi Mãi Đề hắn cũng phải cho ta vài phần thể diện, nhưng là….." Lão nhân kia liếc qua quan tài lắc lắc đầu thở dài nói.

"Nhưng…….?" Thất ca liếc qua Tiêu Viễn Hành, muốn nói lại thôi.

"Đợi thêm một lát, không tới một giờ nữa Mãi Mãi Đề sẽ đến, hắn lần này cơ hồ điều động tất cả thủ hạ tinh nhuệ của mình, nếu không cho hắn một cái đáp án hài lòng, ta sợ rằng thành phố C này sẽ biến thành địa ngục của nhân gian, cả ngươi và ta đều sẽ bị cuốn vào trong đó, tên kia nếu thực sự có phát điên lên thì ta cũng không có biện pháp can thiệp, bây giờ còn ai có thể ước thúc hắn được nữa?"

Lão nhân vẻ mặt nghiêm túc liếc qua xung quanh nhìn khắp lượt đám đại hán mặc đồ Vest đen, từ từ nhắm mắt lại, tay nhẹ nhàng giơ lên, một hán tử gần đấy bước nhanh tới đặt vào trong tay lão nhân một cây xì-gà. Thất ca vội vàng khom lưng châm lửa cho lão.

Thất ca liếc qua Tiêu Viễn Hành, lại liếc qua Trương Dương, lắc lắc đầu, thở dài không nói.

"Tiểu Thất, ta có thể tới đây đúng là đã cố gắng hết sức rồi, nếu ta không đến, chỉ sợ ngươi cũng không thoát nổi liên can a, về phần người khác, ngươi đừng nghĩ tới nữa, ai….." Lão nhân đưa điếu xì-gà đặt lên bên mép còn chưa kịp rít lại cầm xuống, hung hăng vất xuống đất, vẻ mặt âm trầm.

"Thất ca, việc này……." Tiêu Viễn Hành bước tới phía trước một bước.

"Lớn mật!"

Bước chân Tiêu Viễn Hành vừa mới bước tới thì một hán tử giống như một cây cột sắt đã chắn ở trước mặt Tiêu Viễn Hành, cặp mắt bắn ra quang mang sắc bén, phảng phất như tùy thời có thể đem Tiêu Viễn Hành xé tan thành từng mảnh nhỏ.

"Viễn Hành, ta sẽ xử lý…." Thất ca liếc qua lão nhân rồi phất tay ra hiệu cho Tiêu Viễn Hành lui ra.

"Để hắn lại đây đi!" Lão nhân lạnh nhạt nói.

Đại hán kia nghe thấy lão nhân mở miệng, lập tức tránh ra nhưng vẫn duy trì trạng thái cảnh giác cực độ như trước, không riêng gì hắn mà ngay cả mỗi một đại hán gần bên người lão nhân trước sau đều duy trì trạng thái cảnh giác nghiêm trọng, Trương Dương tin rằng chỉ cần Tiêu Viễn Hành có bất cứ động tác bất ngờ nào, đều sẽ khiến cho những kẻ này điên cuồng xả đạn bắn chết.

"Ngươi là Tiêu Viễn Hành?"

"Vâng!"

"Ân, ngươi tuy không biết ta nhưng ta lại biết ngươi, ngươi là đại tướng cai quản vùng này của Tiểu Thất, quản lý cả đổ trường ngầm và nhà cái ngầm của vùng Tây Bắc, làm việc rất có khí phách, cũng có can đảm, mới hơn ba mươi tuổi đã đạt đến mức như thế, cũng coi như tuổi trẻ tài cao!"

Lão nhân dừng lại một chút, tựa hồ đang sắp xếp lời nói.

"Tiểu Thất rất xem trọng ngươi, đã từng cùng với ta nói qua nhiều lần, nói ngươi hữu dũng hữu mưu, vô cùng tài giỏi, hắn còn định đưa ngươi tiếp nhận làm người bảo hộ, nếu ngươi còn ở thành phố C làm việc thêm hai năm, thì sau đó chắc chắn ngươi có thể hướng tới một thế giới rộng lớn hơn, tương lai rạng ngời hơn……!"

Tiêu Viễn Hành mạnh mẽ gật gật đầu, cảm kích hướng về Thất ca liếc qua một cái.

"Nhưng, ngươi lần này đụng phải đại họa thấu trời, lớn tới mức đại ca ngươi cộng thêm ta cũng không cách nào bảo vệ được, vì ngươi mà Tiểu Thất sau khi gọi điện cho ta, đã ngồi máy bay đi luôn tới đây, vì ngươi mà Tiểu Thất thậm chí không tiếc để cho thành phố C biến thành bãi chiến trường, ngươi cũng thấy được chỗ này là thủ hạ Tiểu Thất đưa đến, còn chỗ kia đang bao vây bên ngoài là người của kẻ thù ngươi sắp xếp….!" Lão nhân chỉ vào hơn mười người trong đại sảnh nói.

"Bất quá, ta có thể nói rõ ràng cho ngươi biết, cho dù thêm lực lượng của ta và đại ca ngươi, cũng không chắc là đối thủ của kẻ thù ngươi, đương nhiên điều này không phải là trọng yếu nhất, nếu thực sự phải tiến hành chiến tranh, vô luận là Tiểu Thất hay là ta cũng tuyệt đối sẽ không lùi bước.....!"

Lão nhân đột nhiên nổi lên một cỗ áp lực tinh thần cường đại, một khí thế bá chủ một cõi sơn hà nắm trọng quyền trong tay liếc nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt. Điều này làm cho Tiêu Viễn Hành tuyệt đối tin tưởng lời nói của lão nhân không phải là giả. Bởi vì hắn biết, chính là thế lực của Thất ca lớn đến đáng sợ, thành phố C chỉ là không đến 1/10 cả địa bàn của Thất ca, mà từ thành phố C tỏa ra cả năm tỉnh Trung Nam, từ điểm này có thể suy đoán ra thế lực chính thức của Thất ca.

Bất quá, khiến Tiêu Viễn Hành lo lắng chính là, những người chỗ này cùng người đối kháng với hắn cư nhiên cũng có quen thuộc với hắn, có vài người ở thành phố C đều là người có máu mặt, có thể nói là những lão đại trong giới giải trí. Đại bộ phận tụ điểm giải trí trong thành phố C đều thuộc quản lý của bọn họ, bình thường Tiêu Viễn Hành và bọn họ cũng có chút qua lại cùng quan hệ tốt đẹp, thậm chí những người này lại còn thỉnh thoảng tới cổ động cho đổ trường của hắn. Nhưng không thể tưởng tượng được, mình chỉ giết chết một người vùng khác tới gây hấn với đổ trường mình, những người này ngay lập tức cùng hắn trở mặt muốn đuổi giết đến tận cửa. Thậm chí cả nói chuyện qua cũng không thèm. Dường như lại còn rất sợ vận khí đen đủi của hắn nhiễm vào.

Tiêu Viễn Hành đã có thể khẳng định, người hắn giết có thân phận vô cùng đặc biệt. Ít nhất, bối cảnh người này so với Thất ca sẽ không chênh lệch, thậm chí còn mạnh hơn! Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

"Nếu thực sự có thể xảy ra chiến tranh, phải chiến thế nào? Chính là chúng ta vào hai mươi năm trước có một ước định, vô luận như thế nào, chúng ta đều không thể phát sinh xung đột, nghiêm khắc mà nói là không thể tự tàn sát nhau....! Mà lần này, ngươi đã giết một người không thể giết, lão Đại của ngươi bắt buộc phải dâng lên cho hắn một cái phương án bồi tội thỏa đáng, ai, ngươi cũng là người thông minh, đánh đánh giết giết không thể giải quyết được vấn đề, ngươi chẳng nhẽ không biết?"

"Ta.....!"

"Không cần giải thích, chờ chính chủ tới ngươi hãy giải thích, giải thích gì với ta cũng không có tác dụng. Ta chỉ nói cho ngươi biết ta không có cách nào bảo vệ ngươi, hiện tại, cho dù bảo vệ đại ca ngươi cũng phải gặp khó khăn rất lớn, ngươi có hiểu không?" Lão nhân cắt ngang lời Tiêu Viễn Hành, đôi mắt uy nghiêm nhìn thẳng một cách gay gắt vào Tiêu Viễn Hành.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play