Cuộn giấy da dê được mở ra từ từ, dần dần lộ ra sự thật về nó.
Rất chậm rãi, một bản đồ hàng hải hiện lên trên tấm da dê, đây là bản sao của một bản đồ hàng hải, căn bản không hề ghi rõ, chẳng qua ở một số hải vực cũng có kí hiệu rõ ràng.
Năm người ngẩng đầu, vẻ mặt đầy thất vọng.
Hiển nhiên tấm bản đồ hàng hải này chỉ là vẽ phác thảo, căn bản không thể nhận rõ được.
Có thể khẳng định, từ những ký hiệu đó có thể thấy được, vị trí mà hải đồ này đánh dấu là khá trọng yếu, có lẽ nơi này bị đắm thuyền hoặc là đảo dấu vàng, không có bản đồ lớn khó có thể tìm được vị trí đánh dấu trong hải đồ nhỏ bé này.
"Hải đồ đầu tiên xuất hiện trên thế giới từ thế kỷ 14-17, chuyên dùng để định vị phương hướng, trên hải đồ luôn luôn có đánh dấu phương vị, người đi biển dùng hải đồ này và la bàn, có thể tùy thời mà thay đổi hay xác định phương hướng trong đại dương. Trên hải đồ cũng có cả các đường sông, vịnh, các đảo nhỏ, chỗ nước cạn, vùng duyên hải, sơn mạch, cùng với các khu vục trợ giúp… Nhưng hải đồ này lại rất cũ, nếu không cần dùng dụng cụ đo lường để kiểm tra, căn bản không thể xác định được thời gian, hơn nữa đây chỉ là hải đồ của một vùng biển, nếu chúng ta không thể xác định rõ thì hải đồ này không khác một đống giấy vụn" Trương Dương chỉ vào chỗ vẽ hình ngọn núi nói: "Các ngươi nhìn xem, nơi này chúng ta còn không thể xác định là tiểu đảo hay là sơn mạch"
"Mẹ, chúng ta bị mấy lão già kia lừa rồi" Lưu Bưu hùng hổ dúi tấm da dê cho Trương Dương, Trương Dương cẩn thận nhìn thoáng qua rồi bỏ vào bên trong ba lô, giá trị của thứ này là không thể định lượng được, nhưng có Khổng lão nhị nên Trương Dương không tiện nói mà thôi.
"Ha ha, cũng không phải là lừa, mà tấm hải đồ này thực sự là rất quý, bằng không Tề tướng quân cũng sẽ không mạo hiểm tính mạng để đưa nó về nước" Trương Dương nói.
"Chúng ta có giết tên Chương Cát Tường hay không?" Vẻ mặt Tiểu Lý Tử mang đầy hi vọng.
"Giết, tại sao lại không giết? Lúc đó ngươi chẳng phải là muốn giết sao?" Trương Dương cười nói.
"He he…" Tiểu Lý Tử xấu hổ cười.
"Tuy rằng hải đồ này vô tác dụng, nhưng đối với tên Hán gian bán đứng Tề tướng quân thì giết càng mau càng tốt, đây chính là thời điểm mấu chốt để ngươi đột phá bình cảnh, cũng nên tận dụng cơ hội giết tên Hán gian này để đột phá"
"He he, Chương Cát Tường là của ta… Đúng rồi, ngươi, Khổng lão nhị đúng không, không phải ngươi khiêu chiến ta sao?"
Vẻ mặt Lưu Bưu đầy kiêu ngạo nhìn Khổng lão nhị, võ công hiện tại đã tiếp cận đến tận cùng của mốc đạt tới cường giả, trong huyết quản hắn đang sôi sục dòng máu bạo ngược. Hắn cũng nhận thấy thân thủ của Khổng lão nhị không tồi, tâm lý cũng dễ xúc động, cho nên không ngừng khiêu khích Khổng lão nhị.
"Đúng, bắt đầu đi!"
Khổng lão nhị thấy bên trong chiếc tủ chỉ là một tấm hải đồ vô dụng, đang ngẩn ngơ thì nghe thấy Lưu Bưu nói vậy, lập tức đứng dậy, mặt đầy hung quang, hắn đã sớm không chịu nổi thói kiêu ngạo của tên to xác này.
"Ha ha ha… Đi!" Nhìn hai người hằm hè nhau bước ra ngoài, Trương Dương, Tiểu Lý Tử, A Trạch đều cười khổ.
Có thể tượng tượng được cuộc đấu của hai gã to con, mỗi tên hơn 100 kg này sẽ có sức phá hủy lớn đến thế nào
Mọi người đi sau khi này mới phát hiện, Khổng lão nhị kia dường như có một nơi dành riêng để so tài.
Quả nhiên, đi được mấy vọng, trải qua mấy gian phòng trúc, mọi người đã tới chỗ võ đài.
Đây là một võ đài biểu diễn. Lúc họ tới đây thì trên võ đài đang có hai người trẻ tuổi dùng quyền Thái giao đấu, đánh qua đánh lại, mang nặng tính biểu diễn, chứ không phải là quyết đấu sinh tử.
Ở phía dưới võ đài, rất nhiều du khách cùng mấy đứa nhỏ đang ngồi trên ghế quan sát, có kẻ đang mút kem, có kẻ lại đang nhằn hạt dưa - một đám vô cùng sôi nổi. Hiển nhiên ở hàng rào cạnh chỗ lôi đài quân viễn chinh biểu diễn có điểm bán hàng.
Chỉ là từ xa trông lại, trong hai phút thời gian ngắn ngủi, Trương Dương liền phát hiện mặc dù đây chỉ là một trận đấu biểu diễn nhưng cả 2 người đều có trụ cột võ thuật khá thâm hậu, sử dụng quyền Thái vô cùng nhuần nhuyễn, vô luận là tính chiến đấu hay về mặt biểu diễn đều rất tốt, hiển nhiên, ở đây không chỉ có 1 võ đài biểu diễn.
"Lưu Bưu lần này gặp kình địch!" Trương Dương nhìn thấy đây tuy chỉ là trận đấu biểu diễn nhưng cũng thấy quyền Thái rất hung hiểm, không khỏi nhíu mày. "Tại sao?" Tiểu Lý Tử không cho là đúng, trong mắt hắn, Khổng lão nhị không chịu được một đòn, chỉ cần 1 đầu ngón tay cũng đủ kết liễu.
"Rất đơn giản, khi đối đầu khẳng định Lưu Bưu sẽ khinh thường mà không dùng chân khí với Khổng lão nhị… muốn dùng chiêu số võ công để giành phần thắng, nếu hắn dùng nội lực để chiến thắng thì trận đấu sẽ mất đi ý nghĩa. Nhưng, từ trận đấu biểu diễn trên võ đài có thể thấy, Lưu Bưu muốn dùng chiêu số để thắng quả thực là không có khả năng, hơn nữa, quyền Thái trong khoảng cách ngắn có thể lợi dụng khuỷu tay, đầu gối để tiến hành công kích, đây là một loại võ thuật vô cùng tàn nhẫn. Nếu khổ luyện, quyền Thái có lực sát thương rất lớn, đây cũng là một loại khiêu chiến đối với việc Lưu Bưu khổ luyện võ công…"
Ánh mắt Trương Dương gắt gao nhìn vào hai người trẻ tuổi đang giao đấu cực nhanh trên võ đài, mỗi quyền đều đánh vào bộ vị hiểm yếu, nếu hai người không phải là dùng cùng một loại võ thuật, quen thuộc chiêu thức của nhau thì loại công kích này quả là một trận quyết đấu sinh tử.
Ngay cả là biểu diễn nhưng chiêu số vẫn tràn đầy hung hiểm, có thể thấy được tính nguy hiểm là rất lớn.
Không thể không nói, quyền Thái rất thích hợp cho thực chiến, nếu võ thuật Trung Hoa không có nội lực hoặc nội kình phối hợp thì rất khó có thể so với một cao thủ quyền Thái bình thường.
Nói đơn giản, nếu là trận đấu chân chính của các cao thủ hàng đầu thì người thắng nhất định là cao thủ võ thuật Trung Hoa, cũng giống như trận đấu của Lý Tiểu Long và cao thủ quyền Thái, cuối cùng Lý Tiểu Long cũng giành được thắng lợi. Nhưng nếu là trận đấu quyền thủ dân gian bình thường thì với tính thực dụng cao của quyền Thái sẽ có phần thắng rất lớn.
Võ thuật Trung Hoa không chỉ luyện thân mà còn dưỡng tính, còn quyền Thái lại tu luyện giống như một tôn giáo tín ngưỡng, không có quan hệ lớn đến việc tu dưỡng của con người, điều này cũng khiến cho quyền Thái phát huy đến cực hạn tính thực dụng của mình.
Ngay trong lúc Trương Dương suy tư thì Khổng lão nhị đã đi đến mép võ đài, đột nhiên hắn lấy đà, rồi vụt lên. Cả người hắn không khác một viên đạn vọt ra từ họng súng, nhảy lên võ đài cao một mét rưỡi, hơn nữa lại cao hơn sàn võ đài rất nhiều. Nhất thời, tiếng vỗ hay rào rào vang lên phía dưới võ đài.
"Các ngươi đi xuống, ta muốn cùng người khác quyết đấu!" Khổng lão nhị nghe thấy âm thanh ủng hộ nhiệt nhiệt thì tâm tình buồn bực đã tan biến. Liền giơ tay dừng trận đấu của hai người trẻ tuổi, rồi nói.
"Nhị ca, anh cùng người khác quyết đấu?" Nhãn tình hai người trẻ tuổi sáng lên, vẻ mặt đầy kích động.
Phải biết rằng, Khổng lão nhị chính là đệ nhất cao thủ trong lớp hậu duệ của quân viễn chinh. Hơn nữa hắn lại cùng các cao thủ khác có sự khác biệt rất lớn, đã đem Thái Cực Quyền được xưng đứng đầu nội gia quyền kết hợp với ngoại công quyền Thái. Công phu của Khổng lão nhị cao bao nhiêu, hôm nay có thể thấy được rồi.
Trong lớp hậu duệ quân viễn chinh, Khổng lão nhị chính là nhân vật đại biểu, cũng là thần tượng của lớp người trẻ tuổi.
Nội tâm Khổng lão nhị rất kín đáo không giống như vẻ ngoài thô lỗ của hắn, một người có thể đem hai loại quyền thuật bất đồng phong cách kết hợp làm một cũng không thể là một người ngu ngốc. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn
Trên thực tế, lần đầu Khổng lão nhị đã dễ dàng tha thứ cho Lưu Bưu, sau đó lại khiêu chiến Lưu Bưu, cuối cùng dẫn Lưu Bưu tới võ đài, để muốn mượn ưu thế chủ nhà của mình để hạ nhục Lưu Bưu, đồng thời tự tạo cơ hội để chiến đấu.
Ngay lúc người thanh niên đó đang hỏi thì Lưu Bưu đã theo bậc thang bước lên, Lưu Bưu cho dù định nhảy thì động tác cũng không được thanh thoát mềm mại như Khổng lão nhị, hắn tự nhận là thông minh nên sẽ không lựa chọn phương pháp tự bêu xấu mình…
"Ta và hắn!" Khổng lão nhị lùi về nhau một bước, từ góc võ đài lấy một cuộn băng bắt đầu cẩn thận cuốn vào tay, hiển nhiên võ công của Khổng lão nhị đã chịu ảnh hướng nhiều từ quyền Thái.
"Nhị ca, tôi đánh thay anh được không?" Người thanh niên lưng hùm vai gấu, lông mi rậm kia vừa xoa bóp cho Khổng lão nhị vừa nói – vẻ mặt nịnh nọt.
"Không được!" Khổng lão nhị không ngẩng đầu, vẫn cẩn thận cuốn băng tay.
Tại thời kỳ phát triển cường thịnh của quyền Thái, trên dưới cả nước đều hâm mộ quyền thuật, ban đầu quyền sư đánh bằng tay không, sau đó sửa thành dùng dây thừng để cuốn quanh nắm tay, đây gọi là "triền ma" trong chiến đấu. Về sau lại dùng các miếng độn cứng ở mặt ngoài, khiến tăng mạnh lực sát thương. Trong lúc quyền sư giao đầu thường bị đánh đến thâm tím cả người, tróc da tróc thịt, máu chảy đầy mặt, thảm không kể xiết.
"Nhị ca…" Vẻ mặt người thanh niên tỏ ra thất vọng.
"Nhóc, Nhị ca của ngươi đang bận buộc nắm vải đó, chúng ta dượt trước với nhau vậy!" Vẻ mặt Lưu Bưu đầy kiêu ngạo nói.
"Nhị ca!" Người thanh niên nghe thấy thì mừng rỡ, ánh mắt đầy hi vọng nhìn về phía Khổng lão nhị.
"…. Được rồi, cẩn thận một chút!" Khổng lão nhị ngẩng đầu liếc nhìn Lưu Bưu rồi lại nhìn về phía người thanh niên.
"Cảm ơn nhị ca, có thể đánh cược…"
Người thanh niên mừng rỡ, bước ra từ trong đám người, hô lớn.
Nhìn thấy anh ta không ngừng mời chào người khác đánh cược, mà ngay cả một đứa trẻ nhỏ cũng không buông tha, Tiểu Lý Tử cùng A Trạch nhất thời trợn mắt há mồm.
"Bưu ca cũng thật thông minh" A Trạch đột nhiên nói.
"Đúng vậy" Trương Dương cũng gật đầu tán thưởng, có lẽ sau khi Lưu Bưu nhìn màn biểu diễn vừa rồi trên võ đài nên cũng cảm giác được muốn dùng chiêu số để thắng Khổng lão nhị là rất khó khăn, nên lấy lý do dượt trước để làm quen một chút với quyền Thái. Đương nhiên, Khổng lão nhị cũng có ý tưởng này, hắn muốn để người thanh niên kia thử thân thủ Lưu Bưu một chút, hai người không hề hề biết chút nào về đối phương, dượt trước thế này không nghi ngờ là phương pháp tốt nhất.
"Hắn hắn… Bọn họ đang làm gì đó?" Tiểu Lý Tử nhìn một số đứa trẻ đang đem tiền tiêu vặt đi đặt cược, lắp bắp hỏi.
"Ha ha, quyền thuật Thái Lan rất phổ biến, người ta nói: 10 người đàn ông thì có đến 9 biết đánh quyền. Có thể thấy được quyền đấu tại Thái Lan phổ biến đến mức nào. Bởi vì Myanmar và Thái Lan đều theo phật giáo, hơn nữa 2 nước lại liền nhau nên quyền Thái cũng rất thông dụng ở Myanmar cơ hồ không hề kém ở Thái Lan. Tuy rằng kinh tế xã hội, thương nghiệp có khác nhau nhưng tinh thần quyền thuật không hề thay đổi. Hơn nữa ở vùng hoang dã thì phong trào thượng võ từ xưa vẫn còn. Mỗi khi có sự kiện trong chùa hay đại lễ thì không thể thiếu được tiết mục thi đấu quyền thuật. Hơn nữa đây lại là một trong những phần chính của đại hội. Người Thái lấy việc đánh quyền, xem quyền, đổ quyền làm trò giải trí, nói cách khác, quyền Thái chính là một loại giải trí. Phong trào này đã tồn tại từ lâu. Vương hầu thời xưa thường nuôi các võ sĩ, rồi để họ tham gia thi đấu biểu diễn, việc đó vẫn thường được tổ chức trong giới quyền thuật Thái Lan, nó rất có tính kích thích. Do có xã hội thượng tầng đi đầu nên phong trào đổ quyền này càng thinh hành…"
"He he, ta cũng muốn đánh cược, không biết dùng nhân dân tệ có được không?" Tiểu Lý Tử nghe vậy thì mừng rỡ, lập tức lấy ra một xấp nhân dân tệ.
"Đương nhiên có thể, ở Myanmar, đồng nhân dân tệ cơ hồ đã đồng thời lưu thông cùng tiền bản địa. Ngươi nhìn xem, trong tay thằng nhóc này toàn là nhân dân tệ" Trương Dương nói.
"Tốt quá… Ta cược Lưu Bưu thắng!"
Tiểu Lý Tử hưng phấn chạy tới phía đang đổ cược ở dưới võ đài, cầm xấp tiền nện mạnh lên trên mặt bàn rách nát.
Đột nhiên, cả trường bỗng trở nên im lặng vô cùng. Hơn 12 ánh mắt đều tập chung vào xấp nhân dân tệ dầy cộp trên bàn…
"Tiểu Lý Tử ngơ ngẩn, không hiểu xảy ra chuyện gì.
"Khụ khụ… Thưa ngài, rất xin lỗi, số tiền cược của ngài quá lớn…"
"A… thế này mà lớn sao…"
Tiểu Lý Tử nhìn một ít từ trước nằm rải rác trên mặt bàn thì mới sực tỉnh. Những người vây xem phần lớn đều cược dưới mấy chục đồng, hơn trăm đồng là rất ít, mà một số du khách nước ngoài thì chỉ đứng xem náo nhiệt chứ không đánh cược. Sấp tiền này của hắn cũng không nhiều lắm nhưng cũng có hơn năm ngàn, so với mấy chục đồng kia quả thực là quá lớn.
"Chúng ta không ôm nổi…" Người thanh niên đang lập bảng ghi chép kia cũng thành thật mà nói, vẻ mặt có chút lúng túng.
"Không có việc gì, không có việc gì, nếu huynh đệ ta thua thì số tiền này tất nhiên là thuộc về các ngươi, nếu thằng thì… tất cả số tiền của các ngươi đều thuộc về ta…" Tiểu Lý Tử nhìn số tiền trên bàn, đột nhiên có cảm giác hoàn toàn vô lực. Tựa hồ, toàn bộ số tiền đánh cược này cũng chưa tới năm trăm.
"Được…" Người thanh niên nhanh nhảu đáp ứng, với tay vơ lấy sấp tiền trên bàn của Tiểu Lý Tử, chỉ sợ người này đổi ý.
"Bà nội nó, còn muốn dùng Bưu đại gia ta để kiếm tiền phi pháp, ta nhổ vào! Rốt cuộc là khi nào bắt đầu đây?" Lưu Bưu không có chút kiên nhẫn.
"Có thể bắt đầu rồi!" Người thanh niên đứng dưới võ đài nhanh chóng nhảy lên, trong mắt bắn ra một đạo kim quang.
Hiện tại, toàn thân anh ta đều tràn ngập lực lượng!
"Mời!" Người thanh niên xoay người, cúi đầu chào một cái.
"Bắt đầu…"
Lưu Bưu đã hết kiên nhẫn, ngay lúc lời hắn còn chưa dứt thì thân thể người thanh niên đã động, tựa như một con báo, tứ chi tràn ngập lực lượng, hơn nữa vô cùng linh mẫn.
Nhìn thân thể thanh niên vô cùng linh hoạt, nhãn tình nhóm người Trương Dương sáng lên, hiện tại, người thanh niên này cũng không phải đang biểu diễn võ thuật nữa, động tác mạnh mẽ có lực, toàn thân ẩn tàng lực bạo phát kinh người, khiến người ta sinh ra cảm giác không gì không phá được.
"Bồng!" một tiếng, người thanh niên nhanh như chớp đá một cước lên trên cánh tay Lưu Bưu, tiếng da thịt va chạm vào nhau vang lên. Lực va chạm cực lớn cũng khiến Lưu Bưu lùi về sau 5 bước.
Sau một chiêu này, trên võ đài đột nhiên trở nên ngưng trọng.
Lưu Bưu cũng thu hồi sự khinh thường, mới một cước vừa rồi đã khiến xương cốt hai tay của hắn tê rần, đây là một điều không thể tưởng tượng khi nó xảy ra trên thân thể cường hãn của Lưu Bưu, phải biết rằng thân thể của hắn mạnh không kém cự thú tiền sử.
Mà người thanh niên kia cũng tràn đầy kinh sợ, thân thể Lưu Bưu quá mạnh mẽ khiến hắn bất ngờ, chỉ dùng đôi tay mà có thể đỡ được một cước của hắn, phải biết rằng lực chân lớn hơn lực tay rất nhiều, hơn nữa hắn còn cảm thấy ê ẩm trên phần đùi.
Du khách ở dưới lôi đài thì theo một chiêu này phát ra mà cảm nhận được sát khí vô biên.
Bất cứ người nào cũng cảm giác được một chiêu vừa thi triển khác một trời một vực so với những gì biểu diễn lúc trước.
Khó trách có người ném tiền đặt cược!
Lúc này thì có du khách mới hối hận tại sao lại không đặt, quả là đáng tiếc, chỉ cần tỉ thí trên võ đài bắt đầu thì cũng chấm dứt đặt cược.
Không khí trở lên căng thẳng, Khổng lão nhị đã cột chặt dải băng trên tay, tập trung tinh thần quan sát 2 người.
Thời gian một giây tiếp một giây trôi qua.
Ánh mắt 2 người lần lượt thay đổi, giống như hai thanh lợi kiếm trên không trung va chạm với nhau.
"Xem ra cuộc đấu phải chấm dứt rồi" Trương Dương đột nhiên nói.
"Tại sao?"
A Trạch cùng Tiểu Lý Tử đồng thời mở miệng.
"Rất đơn giản, Lưu Bưu tuy muốn làm quen một chút nhưng hắn không muốn lãng phí quá nhiều thời gian với anh chàng này, nếu để hắn chiến thắng người này thì sẽ tốn rất nhiều thời gian, vậy thì Bưu đại gia hắn có còn mặt mũi không?" Trương Dương cười nói.
"Ồ…"
Tiểu Lý Tử và A Trạch liên tục gật đầu, với tính cách coi trọng thể diện như Lưu Bưu, thì suy luận này là hợp tình hợp lý.
Bỗng nhiên…!
Động!
Ngay lúc Tiểu Lý Tử cùng A Trạch gật đầu thì người thanh niên đã lại di chuyển, một đôi chân trần chuyển động cực nhanh như điện chớp trên võ đài. Người xem chỉ nghe thấy tiếng xé gió vù vù.
Lưu Bưu vẫn bất động!
Gần!
Gần!
Lưu Bưu vẫn đứng yên như cũ.
Không khí càng lúc càng trầm trọng…
Bỗng nhiên, thanh niên kia nhảy lên trên cao, một chân co lại, hạ một đòn đầu gối với cuồng mãnh về phía Lưu Bưu, tốc độ nhanh khiến cả người trở thành một đoàn hư ảnh…
Người dưới lôi đài đồng loạt hô lên, đây là một chiêu trí mạng, bộ vị mang tính sát thương cao nhất trong quyền Thái cũng là đầu gối, dưới tốc độ cực nhanh thế này thì một đòn đầu gối đánh tới tuyệt đối là một chiêu trí mạng.
Gần!
Có người quen thuộc với quyền Thái nhát gan không dám nhìn, bọn họ cơ hồ có thể tưởng tượng ra cảnh người to cao kia bị một đòn đầu gối này đánh nát xương.
Đột nhiên!
Ngay trong lúc đầu gối tiến sát Lưu Bưu thì Lưu Bưu lại khẽ nâng đầu gối lên, tốc độ cực nhanh, dường như muốn nâng đầu gối lên không trung.
Không tốt!
Người thanh niên cảm nhận được một sự nguy hiểm vô cùng, người kia nâng đầu gối lên quá bất ngờ, xuất hiện trong không trung, xuất quỷ nhập nhần không chút báo trước, đã không còn kịp rồi…
"Rắc rắc!"
"A…"
Tiếng xương cốt vỡ tan khiến mọi người sởn gai ốc, tiếp sau lại là một tiếng kêu thê thương, thân thể người thanh niên đột nhiên bị bắn ra ngoài, ngã sấp một cái thật mạnh xuống võ đài, ôm chiếc đầu gối bị vỡ xương kêu la không ngừng.
"!"
Lưu Bưu cũng ngồi phịch xuống mặt đất, cú va chạm vừa rồi tạo thành lực phản chấn quá lớn, ngay cả thân thể cường hãn như hắn cũng khó chịu nổi.
Mọi người trợn mắt há mồm, nhìn trên võ đài, thật không ngờ trận chiến lại kết thúc nhanh đến vậy. Đặc biệt là một số du khách, một đòn kinh thiên động địa vừa rồi khiến tâm lý họ rung lên.
"Quyền Thái quả là cường hãn!"
A Trạch cùng Tiểu Lý Tử liếc nhau, sau một đòn kinh thiên động địa vừa rồi, ngay cả bọn họ thân là cường giả cũng bị sát phạt chi khí kia làm kinh hãi, nếu không phải là Lưu Bưu mà đổi lại là bọn họ thì họ không thể dùng thân thể để chống cự một chiêu này.
"Không có gì kỳ quái, quyền Thái chính là môn võ dùng để chiến đấu tốt nhất. Quyền sư có kỹ thuật thành thục có thể dùng toàn thân làm vũ khí trong khoảnh khắc đánh bại đối thủ. Điều kiện quyết thắng của một quyền sư quyền Thái là tài nghệ, khí lực, trí lược và lực lượng tinh thần kết hợp lại với nhau, khiến quyền Thái trở lên nhanh hoạt khéo léo, biến đối bất thường mà không có cực hạn về kỹ sảo quyền thuật hoặc chiêu số nào. Có thể thấy được quyền Thái là một môn võ độc đáo, tinh thâm và cũng đầy đủ hệ thống võ học. Quyền Thái rất hung hiểm, chiêu thức là mu tay, cùi chỏ, đầu gối, gót chân, cánh tay… tất cả bộ vị toàn thân đều có thể vận dụng, đây là một loại quyền thuật dành cho thực chiến. Binh lính của Thái Lan hồi xưa luyện tập quyền thuật đều vô cùng cường hãn, dũng mãnh. Vừa rồi nếu Lưu Bưu không trực tiếp dùng đầu gối đánh bại đối thủ thì hắn đã phải gặp một đợt tấn công điên cuồng…"
"Còn có hậu thủ?" A Trạch cảm thấy hết hồn, loại cảm giác này đến từ sự kích thích cảm quan.
"Có, nếu Lưu Bưu ngăn một đòn cương mãnh này, thì anh chàng kia sẽ nương theo quán tính thân thể để dùng khuỷu tay đánh vào đầu Lưu Bưu. Người thường nếu trúng một chiêu này thì nhẹ là vỡ đầu chảy máu, nặng thì tử vong tàn phế."
"Trương Dương, ngươi nói quyền Thái này trong thực chiến cường hãn hung mãnh, nếu so với võ thuật Trung Quốc thì ai lợi hại hơn? Mặt khác, người tu luyện quyền Thái có thể tiến vào cảnh giới cường giả không?" Vẻ mặt Tiểu Lý Tử đầy nghiêm túc hỏi.
"Quyền pháp này đã trải qua hơn ngàn năm phát triển, tất nhiên nó có sở trường, chẳng qua so với võ thuật Trung Quốc bác đại tinh thâm thì nó không phóng khoáng bằng, từng chiêu trí mạng, tuy rằng cũng để ý tu thân nhưng trên thực tế, sự tu thân của quyền Thái cùng tu thân trong võ thuật Trung Quốc cách nhau một trời một vực. Lại nói, quyền Thái vốn là đan thủ toái chuyên của Thiếu Lâm, còn có dùng khuỷu tay đánh gãy mảnh gỗ, cùng một ít bộ võ thuật. Bởi vì người Thái nhìn thấy tình cảnh này, sẽ không dừng luyện tập quyền cước, sau đó luyện quyền không thành công, trong lúc tức giận thì lên khuỷu tay, nhưng bộ võ thuật này lại không được chân truyền, nên lấy phỏng theo võ thuật có sẵn ở Thái Lan, dần dần diễn hóa thành quyền Thái ngày nay… Về phần có thể tu luyện tới cảnh giới cường giả thì ta nghĩ, nếu luyện quyền Thái để đạt thành cường giả thì quả là chuyện không thể!"
"Ồ…"
Tiểu Lý Tử suy nghĩ một chút rồi gật đầu.
Tiểu Lý Tử và A Trạch không giống như Lưu Bưu, Tiểu Lý Tử chịu ảnh hưởng của đạo gia, đối với mọi việc luôn tìm hiểu căn nguyên, đó cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến võ công của hắn cao hơn A Trạch và Lưu Bưu.
"Bốp bốp…"
"Bốp bốp…"
Ngay trong lúc ba người nói chuyện thì trên võ đài khẽ trầm xuống khoảng hai phút, sau đó tiếng hoan hô nhiệt liệt nổi lên, tiếng thét chói tai. Mà người thanh niên bị vỡ đầu gối cũng đã được người khác khiêng ra khỏi võ đài, dùng đá lạnh chườm lên trên đầu gối. Chẳng qua anh ta cũng là người cứng rắn, trừ bỏ lúc trước kêu la một lát thì không hề kêu thêm một tiếng, trên trán mồ hôi to như hạt đầu tuôn ra, vẻ mặt đau đớn thống khổ, nhìn hắn ngồi trên ghế không chịu đi. Hiển nhiên hắn muốn ở lại quan sát cuộc chiến của Khổng lão nhị và Lưu Bưu quyết đấu.
Rất nhiều hậu duệ của quân viễn chinh đều nhìn Lưu Bưu với con mắt sùng bái, không có chút thù hận. Hiển nhiên, hoàn cảnh quyết đấu ở đây vô cùng tốt, không bởi vì kẻ địch thắng mà ảnh hưởng đến tâm tình bọn họ.
"Mời!" Khổng lão nhị đầu nghiêm túc bước lên lôi đài, hắn đã bởi bỏ cúc áo ngực, để lộ ra từng thớ thịt rắn chắc, cơ thể dưới ánh mặt trời lóe ra sinh mệnh quang mang, tràn ngập lực lượng sẵn sàng bùng phát.