Tinh thần lực của Trương Dương đang ở trong một trạng thái không minh, trừ viên đạn ra, tất cả mọi thứ xung quanh đều mờ dần, bị hắn cản ở bên ngoài tâm trí.

Tinh thần lực của hắn luôn tập trung ở ngón tay của Mạch Phi và hướng của họng súng.

Đầu óc của Trương Dương điên cuồng tính toán quỹ tích của viên đạn, tốc độ của hắn không nhanh bằng đạn, nhưng đầu óc tính toán tổng hợp ra kết quả có thể giúp hắn chặn trước đường của viên đạn.

Lực đánh rất mạnh khiến việc hao phí năng lượng là không thể tính toán được, Trương Dương không ngừng di chuyển thân thể, điên cuồng hấp thu năng lượng.

Bất tri bất giác, lấy Trương Dương làm trung tâm đã hình thành một vùng năng lượng, trong phạm vi 10km xung quanh vùng xoáy năng lượng này, ánh sáng trở nên ảm đạm rất nhiều. Vùng năng lượng này chính là giúp Trương Dương cung cấp năng lượng không ngừng để ngăn cản viên đạn.

Chính ở trong tình trạng điên cuồng như vậy mà thân thể Trương Dương càng ngày trình độ biến hóa càng cao, sự chặt chẽ giữa tế bào đã tới 80%, điều này là một cái tấm chắn vững chắc để ngăn cản đầu đạn kia.

Viên đạn!

Viên đạn!

Ngăn trở tất cả viên đạn!

Đầu óc Trương Dương vẫn đang trong trạng thái không minh, tư cảm của hắn trở nên tập trung cao độ nhưng lại không xem xét sự biến hóa của tình thế xung quanh. Đúng lúc đó một thân ảnh màu xám từ trên không trung lao tới, như một chiếc bóng mờ…

Người đầu tiên nhìn thấy chiếc bóng này là Mạch Phi bởi vì lúc Trương Dương nhảy lên thì trên ống ngắm của súng bắn tỉa thấy một chiếc bóng mờ màu xám.

Chiếc bóng này dường như từ trong hư không xuất hiện, với tốc độ cao lao về phía Trương Dương…

Mạch Phi sửng sốt, dừng bắn.

Đột nhiên!

Toàn bộ xưởng xi măng trở nên vô cùng yên tĩnh, tiếng súng cũng ngừng vang lên.

Sự yên tĩnh trong nháy mắt này cũng làm cho Trương Dương sửng sốt. Tư cảm của hắn vẫn tập trung ở ngón tay và họng súng của Mạch Phi. Giờ Mạch Phi đột nhiên ngừng bắn khiến hắn bị hẫng, thân thể đang di chuyển cực nhanh cũng bị chững lại trong chớp mắt…

Nguy hiểm!

Đột nhiên, một khí tức cực kỳ nguy hiểm lan tràn trong không trung…

Gần như là một loại bản năng, Trương Dương đột nhiên xoay người, "Tiên Đạo Mạn Mạn" chân khí bỗng bành trướng, một chưởng đánh về phía sau.

"Bùm!"

Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, không gian rung chuyển giống như trời đất sắp sụp vậy. Không trung hình thành một trận cuồng phong, áp lực khí khiến mặt sàn bê tông bị ép mạnh, phạm vi mặt sàn hơn 10 mét vuông lấy Trương Dương làm trung tâm nứt nẻ giống như mạng nhện vậy.

Toàn bộ thân thể của Trương Dương bị lực lượng cực lớn đẩy lún sâu xuống sàn bê tông, ngập tới tận đùi.

Là Vu Cơ!

Khuôn mặt yêu mị của Vu Cơ hiện lên vẻ lãnh khốc, trong nháy mắt lúc cùng với chân khí mênh mông "Tiên đạo mạn mạn" của Trương Dương va chạm, Vu Cơ hơi sững lại một chút. Sau đó cả người bọc trong luồng khí màu xanh tăng vọt, đột nhiên lại lao đến bổ một chưởng về Trương Dương. Cánh tay ngọc kia như được thiêu đốt trong ngọn lửa màu xanh, khiến cho không khí bị cắt ra thành từng khe nứt…

Tránh cũng không được, thân thể Trương Dương đang bị lún vào trong sàn bê tông, căn bản không thể né, chỉ có thể dùng thân thể ngạnh kháng chịu một kích này.

Kỳ thật, Trương Dương cũng không còn cách nào. Lúc bắt đầu va chạm với Vu Cơ, vị trí của hai người đã thay đổi cho nhau. Giờ Vu Cơ đang cùng một hướng phía Mạch Phi. Mà hướng công kích Trương Dương của Vu Cơ cũng là hướng của 4 cô gái. Nếu Trương Dương tránh, hậu quả sẽ là không thể tưởng tượng được.

"Thịch!"

Một chưởng này trúng ngực của Trương Dương, phát ra một tiếng trầm trọng như nện chày xuống nền đất vậy.

"Phốc......"

Thân thể Trương Dương đang lún trong bê tông giờ bay ngược ra ngoài, trên không trung phun ra một ngụm máu tươi, sau đó thân thể nặng nề đập vào bức tường kho hàng gần phía Tiêu Di Nhiên, bức tường bê tông thế mà bị sụp đổ, xuất hiện thêm vô số vết rạn nứt…

Trương Dương vốn không phải là đối thủ của Vu Cơ. Mà Vu Cơ mỗi lần đều dùng trò "đột kích". Mấu chốt chính là Trương Dương lại không thể phát huy sở trường của "Tiên đạo mạn mạn". Chỉ sau 2 lượt giao phong, Trương Dương đã bị trọng thương.

Một cao thủ mà đi đánh lén một người võ công không bằng mình, thường là việc quá nhẹ nhàng!

Vu Cơ không hề do dự, thân thể lại hóa thành một chiếc bóng xám lao thẳng tới Trương Dương. Mà giờ Trương Dương đã trượt từ trên vách tường xuống, cả người đẫm máu…

"Chíu!"

Đúng lúc chỉ mành treo chuông này thì một tiếng súng vang lên.

"Bùm!" Viên đạn cỡ 30 li găm thẳng vào sau lưng, Vu Cơ căn bản không kịp né. Tất cả tinh thần lực của ả đang tập trung trên người Trương Dương. Hơn nữa, ả được tin tình báo của Đại hòa thượng rằng Mạch Phi là tử địch của Trương Dương, không thể có chuyện Mạch Phi lại tấn công ả…

Trên thế giới này, có rất nhiều chuyện không có khả năng mà lại xảy ra, có nhiều kỳ tích, và cũng có rất nhiều chuyện không thể ngờ đến được.

Mà việc Mạch Phi tấn công Vu Cơ, không chỉ Vu Cơ bất ngờ mà Trương Dương cũng chẳng ngờ nổi.

Vậy mà chuyện đó lại là sự thật. Hơn nữa, sau đó lại… tiếp tục!

"Chíu!" Lại là tiếng đạn nổ, giờ thì viên đạn không bắn vào Vu Cơ mà bắn vào vách tường bê tông, vôi vữa bắn tung khắp nơi.

"Chíu!"

"Chíu!"

Viên đạn không ngừng bắn.

Dù viên đạn không bắn trúng Vu Cơ, nhưng ả vì tránh né đạn mà cũng mất đi thời cơ tốt nhất công kích Trương Dương.

"AA..A..A!

Trương Dương gầm lên điên cuồng một tiếng. Phong vân nhất thời biến sắc, lốc xoáy khổng lồ màu xám trên bầu trời bỗng đột nhiên trở nên như ngưng kết lại. Dường như có một lực lượng vô hình không nhìn thấy được đang kết nối thân thể Trương Dương cùng với lốc xoáy khổng lồ kia.

Đây là "Thôn phệ thần công" mạnh mẽ nhất của Trương Dương!

Cây cối hoa cỏ trong phạm vi mấy km xung quanh lập tức héo rũ.

Một cỗ khí tức tử vong tràn ngập không trung…

Mạch Phi liên tục bắn 7 viên đạn, tạo cho Trương Dương một cơ hội tuyệt vời để hấp thu năng lượng!

"Giết!"

Hai mắt Trương Dương trở nên đỏ ngầu, tóc dựng đứng lên, nhìn giống như cửu thiên ma thần! Đột nhiên hắn nhảy lên không trung hơn 20 mét, rồi bổ một chưởng xuống. Không trung đột nhiên mây đen cuồn cuộn, gió cuốn mây bay, dường như có vô số ngựa Ô Chùy đang phi nước đại…

Giờ Trương Dương chỉ có thể tấn công.

Hắn không có lựa chọn. Ngay cả khi hắn không phải là đối thủ của Vu Cơ cũng chỉ có thể tiến công.. Bởi vì, sau lưng của hắn chính là các cô gái. Loại cao thủ cấp bậc này khi giao đấu đều là trời long đất lở. Chỉ cần một chút sơ xảy nhỏ cũng đủ tạo thành thương tổn trí mạng cho 4 cô gái. Mà chỉ có tấn công mới là cách khống chế phạm vi nguy hiểm tốt nhất, phương hướng công kích cũng có thể tính toán lựa chọn được…

"Răng rắc......"

"Răng rắc......"

Đôi tay nổi đầy gân xanh va chạm cùng đôi tay trắng trẻo như ngọc trên không trung, phát ra một loạt tiếng xương gãy vỡ. Chỉ vừa tiếp xúc, hai người lại lập tức tách ra. Trương Dương trên không trung lại phun ra một ngụm máu tươi, mùi máu tràn ngập không trung…

Một kích kia đã làm xương cốt toàn thân Trương Dương đứt đoạn.

"Grừ..A A…!"

Trên không trung, Trương Dương lại phát ra một tiếng hét kinh thiên động địa, giống như sói tru trong sa mạc vậy. Trương Dương chịu đựng sự đau đớn toàn thân, chân tay giang rộng, trên không trung mây đen cuồn cuộn giống như thiên quân vạn mã lao tới…

Không trung đột nhiên như mất đi ánh sáng!

Vô số cây đại thụ trong khoảnh khắc biến thành gỗ mục, chỉ duy nhất động vật là không bị thương tổn.

Giờ Trương Dương đã rơi vào trạng thái điên cuồng, không kiêng nể gì hấp thu năng lượng. Dù vậy tiềm thức vẫn nói cho hắn biết là không thể làm thương tổn đến sinh mệnh động vật…

Cũng may mà Trương Dương còn có ý thức về hành vi, nếu không có tiềm thức này, 4 cô gái cùng với Mạch Phi sớm đã bị năng lượng kia hút sạch thành xác khô rồi…

Bên trong đôi mắt yêu mị kia của Vu Cơ có chút sợ hãi.

Vu Cơ thực sự kinh ngạc, ả không thể tưởng được một người xương cốt đã đứt gãy cả lại có thể lập tức phục hồi, không chỉ vậy, sau đó công lực dường như lại tăng tiến thêm một bậc!

Sự kinh ngạc chỉ trong chớp mắt, Vu Cơ không chút do dự nào, thân thể ả cong lại, giống như đang nén lại, rồi vụt bắn ra như tên rời cung lao về phía Trương Dương. Thân thể màu xám được bao bọc trong một lớp quang mang màu xanh, lao như điện chớp trên không trung…

Ngưng kết!

Ngưng kết!

Khiến cho Trương Dương kinh ngạc chính là, thân thể Vu Cơ càng tiếp cận mình lại càng trở nên ngưng kết. Thân thể mềm mại kia giờ như biến thành một thanh đao sắc bén màu xanh không gì không phá nổi, phía sau thanh đao kéo theo một vệt lửa màu xanh…

Lại là một hoàn cảnh không thể tránh né được.

Ở sau lưng Trương Dương giờ là một bức tường, phía dưới đang trói Vương Yến.

Nếu Trương Dương tránh né thì chắc chắn Vu Cơ sẽ đánh nát bức tường bê tông, như vậy Vương Yến khó thoát khỏi việc bị chôn sống!

"Giết!"

Trương Dương gần như đem tất cả năng lượng tụ tập lên đôi tay, năng lượng tinh thể hóa khiến đôi tay trắng nõn như sứ, phát ra ánh quang hoa nguyệt sắc.

"Ầm!!!!!"

Một tiếng nổ kinh thiên động địa, Vương Yến bị sóng xung kích chấn cho hôn mê nằm trên mặt đất.

Thân thể hai người trong nháy mắt tương giao. Lần này Trương Dương không lùi bước, ngược lại Vu Cơ bị đánh bay ra ngoài, văng xa hơn 20 mét.

Yên tĩnh!

Yên tĩnh!

Khôn cùng yên tĩnh!

Thời gian không gian đều như tĩnh lặng. Vu Cơ đứng xa xa nhìn Trương Dương, Trương Dương cũng đứng nhìn lại, ánh mắt cũng như đọng lại, giống tượng đá vậy.

"Bùm!"

Rốt cuộc, Trương Dương kiên trì không nổi nữa, quỳ một chân xuống, chống một tay để đỡ, hộc lên một tiếng phun ra mọt ngụm máu to.

Mặc dù Trương Dương đã đem võ công của mình phát huy đến trạng thái đỉnh, nhưng hắn vẫn chưa phải đối thủ của Vu Cơ.

Khóe miệng Vu Cơ hiện ra một nụ cười yêu dị quyến rũ. Bên miệng cũng tràn ra một dòng máu tươi. Ả vừa rồi cũng bị thương nhẹ. Võ công thâm hậu của Trương Dương khiến ả rất bất ngờ. Đặc biệt là chân khí hùng hậu kia khiến cho ả cũng phải chịu thiệt thòi lớn. Mặc dù ả võ công lợi hại hơn Trương Dương, nhưng ả am hiểu nhất là đánh lén chứ không phải là chính diện giao đấu. Thân thể của ả lại động, đi từng bước về phía Trương Dương…

Tiếng bước chân trầm trọng làm cho không khí vô cùng áp lực, giống như bị đốt nóng lên vậy.

"Trương Dương, đứng lên, đứng lên!" Liễu Ám gấp đến độ hô to.

"Trương Dương, anh sẽ làm được!" Đỗ Tuyết vẫn như cũ rất lạnh lùng, nói từng chữ đối với Trương Dương. nguồn TruyenFull.vn

"Trương Dương!" Tiêu Di Nhiên chỉ hô một tiếng, trong giọng nói tràn ngập nhu tình.

Ta làm được!

Ta làm được!

Ta làm được….!

Trương Dương điên cuồng triệu tập năng lượng trong thiên địa. Máu tươi từ trong phổi không ngừng phun ra, từng khối chất nhầy màu đỏ sậm…

Trước ánh mắt kinh ngạc của Vu Cơ, trước mắt 3 cô gái, Trương Dương đứng lên…

"Đến đây đi...... Khụ khụ...... đồ vật mà ngươi cần tìm đang ở trên người của ta......" Trương Dương vẻ mặt đầy máu tươi, nhe răng cười nhìn Vu Cơ.

"Hừ!" Vu Cơ hừ mạnh một tiếng.

"Phốc......!"

"Bụp!" Trương Dương phun ra một ngụm máu rồi lại quỳ rạp xuống đất. Hiện tại hắn giống như đèn đã hết dầu, hoàn toàn đứng lên bằng ý chí. Hắn tuy có thể điều động năng lượng thiên địa, nhưng vì bị trọng thương nên tốc độ thu hút không kịp. Vừa rồi chỉ có hơn 10 giây, căn bản không đủ cho hắn hấp thu năng lượng không gian để chữa thương. Hơn nữa, không gian xung quanh đây năng lượng đã vô cùng loãng, mà phạm vi hấp thu năng lượng của Trương Dương vẫn còn rất hạn chế.

Không gian năng lượng mặc dù dùng không hết, nhưng cũng cần có thời gian để khôi phục.

Mà thên thể Trương Dương cũng càng cần thời gian để khôi phục.

Cho ta một phút đồng hồ, một phút đồng hồ......

Trương Dương nhìn cánh tay mình đang chống đỡ, trong lòng yên lặng nhủ thầm. Nhưng mà hắn đã cảm giác được tiếng bước chân Vu Cơ ngày càng gần, một cảm giác tuyệt vọng dâng lên trong lòng Vu Cơ…

"Chíu!"

"Chíu!" Liên tục hai tiếng súng vang lên. Cả 2 phát đều bắn trúng Vu Cơ. Thân thể Vu Cơ bị đạn hạng nặng bắn trúng lảo đảo quay cuồng trên mặt đất.

"Chíu!"

Lại thêm một phát súng.

Đôi mắt Mạch Phi chăm chú ngắm qua ống ngắm. Nhằm vào bóng người màu xám kia, liên tục bóp cò súng. Hắn đã như quên hết mọi phiền não xung quanh, ở trong mắt hắn chỉ có một mục tiêu. Tất cả động tác của hắn chỉ có một, đó là …bắn, bắn không ngừng…

Đạn bắn không dày đặc, nhưng lại vô cùng chuẩn xác. Từng viên nối từng viên. Vu Cơ tuy rằng ở gần Trương Dương trong gang tấc, nhưng ả không có cơ hội tấn công. Tất cả tinh thần lực của ả phải tập trung lên mỗi viên đạn đang được bắn ra kia.

Đột nhiên, thân thể Vu Cơ thực hiện một động tác quỷ dị, ả không tránh viên đạn bắn nữa, mà là hướng dần về phía đạn đang bắn ra.

Đạn vẫn được bắn ra!

Nhưng đạn chỉ có thể làm chậm lại tốc độ của Vu Cơ, không thể thay đổi phương hướng của ả. Thân ảnh màu xám của ả vô cùng kiên định, trên không trung từng bước một tiếp cận Mạch Phi, đạn không ngừng nổ mạnh trên ngực ả….

Gần!

Gần!

Chỉ còn một viên đạn cuối cùng.

Trong ống ngắm giờ đã bị bóng người màu xám che khuất hết, khóe miệng Mạch Phi nở nụ cười tà dị, dường như đang hồi tưởng lại những ký ức đẹp đẽ…

Một tiếng rên vang lên, khu xưởng xi măng đột nhiên trở nên vô cùng im lặng.

Trương Dương có thể nhìn thấy rõ ràng, trên tầng 4, bàn tay màu xanh ngọc của Vu Cơ đã cắm ngập trái tim Mạch Phi. Hắn còn thấy được trước khi bàn tay cắm vào trái tim, Mạch Phi dường như nhẹ nhàng nhắm mắt lại, vẻ mặt vô cùng thỏa mãn…

Trương Dương đột nhiên có một cảm giác không thể chịu nổi, cả người khí huyết bắt đầu khởi động. Chân khí "Tiên Đạo Mạn Mạn" dường như đang được một lực lượng kỳ lạ dẫn động.

"A…a!"

Một tiếng thét dài kinh thiên động địa, thân thể Trương Dương chồm dậy, cơ thể bỗng bành trướng lên, quần áo như đang ở trong cơn bão táp, bay phất phới.

Đột nhiên, mây đen cuồn cuộn trên bầu trời bỗng tách ra, lộ ra quang mang màu trắng và ánh hào quang đan vào nhau, tạo thành một cột ánh sáng trắng chiếu thẳng vào đầu Trương Dương…

"Kịch!"

"Kịch!" Mắt bắn ra quang quang lạnh lẽo, hắn bước từng bước về phía trước. Mặt sàn bê tông in từng vết chân hắn, xung quanh mỗi vết chân là những vệt rạn nứt sâu không lường được.

Khí thế điên cuồng phát ra.

Vu Cơ đứng trên tầng 4 nhìn Trương Dương. Y phục bó sát người màu xám của ả vỡ tan, lộ ra một bộ chiến giáp kim loại. Bộ chiến giáp bọc lấy những vị trí quan trọng trên thân thể mềm mại đầy đặn, đôi chân dài trắng như tuyết, mái tóc quăn dài phiêu đãng trên không trung khiến người ta có một cảm giác quả là rất đẹp, dù nó mang theo sát khí nồng đậm…

Đột nhiên!

Động!

2 người gần như cùng lúc động. Thân thể mềm mại của Vu Cơ như đại bàng lướt gió, cánh tay ngọc kia vẫn hướng ra phía trước giống như lưỡi đao. Thực tế, vũ khí lợi hại nhất của Vu Cơ chính là cánh tay.

Cánh tay Vu Cơ cũng có hiệu quả giống như năng lượng tinh thể hóa của Trương Dương.

So sánh với năng lượng tinh thể hóa toàn thân của Trương Dương, cánh tay của Vu Cơ càng có lực sát thương và phá hoại mạnh hơn. So với nó, các bộ phận khác của Vu Cơ yếu ớt hơn nhiều. Lần trước chỗ bị Ngân Mị cắn bị thương chính là chỗ tiếp giáp giữa bả vai và cánh tay, mà chỗ đó độ cứng rắn còn kém xa so với trước cánh tay.

Kỳ thật điều này cũng làm cho Vu Cơ khác Trương Dương. Hiện tại Ngân Mị đã không thể đả thương đến Trương Dương lúc năng lượng tinh thể hóa, nhưng lại có thể làm tổn thương được Vu Cơ-kẻ còn lợi hại hơn Trương Dương. Không thể nói đây quả là tạo vật thần kỳ.

Đương nhiên lần trước làm được cho Vu Cơ tổn thương thì Ngân Mị cũng bị thương nặng nhất từ trước đến giờ. Hiện tại, nó vẫn đang nằm ở khách sạn để chữa trị tổn hại của thân thể.

Động tác của Trương Dương rất nguyên thủy, trực tiếp một quyền đập xuống Vu Cơ.

Nếu A Trạch, Tiểu Lý Tử cùng Lưu Bưu ở đây, bọn họ ắt sẽ phát hiện ra Trương Dương đã có sự thay đổi về chất. Nguyệt sắc quang hoa trên người Trương Dương đã gần như biến mất, chỉ còn lại một tầng quang mang đạm kim sắc. Loại hào quang này vô cùng tinh khiết, không có chút tạp chất…

"Bùm!"

Động tác không hề hoa mỹ va chạm vào nhau, phát ra tiếng nổ long trời, trong không khí từng đợt gợn sóng màu vàng như nước trong hồ khuếch tán dần, phát ra ánh sáng ngọc hoa lệ chói mắt.

Thân thể hai người lại bay ngược ra ngoài. Vu Cơ bay lên mái nhà, còn Trương Dương lại văng xuống mặt đất.

Chẳng qua lúc này có sự bất đồng, đôi chân trắng trẻo như tuyết trên mái nhà kia lại đang run rẩy.

Mà Trương Dương bị đánh xuống đất lún thành một cái hố sâu lại lập tức đứng lên, đôi mắt bắn ra hào quang màu hoàng kim, vô cùng hung lệ!

"Bụp!"

"Bụp!"

Trương Dương đột nhiên đấm hai tay vào nhau, đôi tay như được một tầng kim quang bao phủ, hắn đã chuẩn bị tiến công tiếp.

Vu Cơ nhìn xuống thấy kim sắc quang mang kia, trong mắt không ngờ hiện lên vẻ sợ hãi.

Xoẹt xoẹt…

Ngay lúc Trương Dương súc thế chuẩn bị tấn công, không trung đột nhiên truyền đến một loạt tiếng xé gió. Trương Dương quay đầu lại, thấy có 3 người đang từ trên nóc nhà xưởng xi măng bỏ không lao lại đây. Trái tim Trương Dương nhảy mạnh. Cao thủ! Tuyệt đối đều là cao thủ cấp bậc cường giả!

Ba cường giả đồng thời xuất hiện ở chỗ này, Trương Dương theo bản năng chuyển tư thế công kích sang phòng thủ.

"Vương Yến!"

"Bảo hộ Vương Yến!" Trương Dương thở phào, buông lỏng người bởi vì hắn thấy được khuôn mặt quen thuộc. Người này hắn đã từng gặp qua ở công viên tỉnh thành, cũng là cường giả đầu tiên mà hắn gặp.

Hiển nhiên, những người này đều là tới cứu Vương Yến.

"Muốn trốn sao!" Ngay khoảnh khắc lúc Trương Dương sửng sốt, thân thể Vu Cơ trên không trung quay người bỏ trốn. Trương Dương không chút nghĩ ngợi, vốn chân khí đang súc thế chờ đợi giờ đột nhiên đánh về phía Vu Cơ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play