Làm cho Trương Dương không thể tưởng được chính là, thương thế của A Trạch so với hắn tưởng tượng nghiêm trọng hơn rất nhiều. Trong nháy mắt tiếp xúc đó đã làm cho kinh mạch trên người A Trạch hầu như bị đứt vỡ hết.

Bảo sao lúc đó A Trạch giữ nguyên tư thế bất động nửa quỳ như vậy. Lúc đó thực tế hắn ngay cả nhúc nhích ngón tay còn khó khăn, mặc dù hắn vẫn tỉnh táo nhưng không thể cử động được.

Sau 3 ngày trôi qua, Lưu Bưu và Tiểu Lý Tử cũng đã bình phục, nhưng A Trạch lại ngày càng nghiêm trọng. Lúc đầu não vẫn còn duy trì tỉnh táo, nhưng về sau đã dần hôn mê. Rõ ràng là Vu Cơ đã làm tổn thương đến thần kinh não bộ của A Trạch. Bởi vì Trương Dương không dám chữa trị cho não bộ thần kinh của A Trạch, nên dù mấy ngày trôi qua, tình hình có xu hướng chuyển biến xấu…

Giờ đã là ngày thứ 4, mấy ngày này cả bốn người đều không rời khỏi phòng.

Trương Dương rút tay đang đặt trên trán của A Trạch lại, nhẹ nhàng thở dài một tiếng. Mặc dù "Tiên Đạo Mạn Mạn" chân khí không ngừng duy trì, nhưng loại tu bổ cẩn thận từng chút này căn bản không phụ thuộc vào chân khí cường đại. Cái cần ở đây chính là sự kiên nhẫn. Cơ thể người có cả ngàn vạn kinh mạch, chỉ cần một sai lầm nhỏ sẽ gây hậu quả nghiêm trọng, dù không chết người nhưng cũng sẽ ảnh hưởng đến việc tu luyện của A Trạch.

"Trương Dương, thế nào?" Lưu Bưu thấy Trương Dương mở mắt ra liền vội vàng hỏi.

"A Trạch vì dùng yêu đao để tạo thành uy hiếp đối với nữ nhân kia, trên thực tế cũng gây thương tổn rồi. Lúc đó hắn đã bị chân khí của nữ nhân kia làm tổn thương bộ phận thần kinh não bộ" Trương Dương vẻ mặt ảm đạm…

"Vậy...... Vậy làm sao bây giờ?" Tiểu Lý Tử kinh hãi.

"Ta cũng không có biện pháp, chân khí căn bản không có khả năng chữa trị hệ thần kinh não bộ. Hơn nữa, sợ là dù có thể chữa trị, trong thiên hạ cũng không có ai dám mạo hiểm phiêu lưu. Phải biết rằng, chữa trị hệ thần kinh não bộ không phải chỉ cần chân khí hùng hậu làm hậu thuẫn mà còn phải hiểu biết về kết cấu não bộ, mà não bộ là bộ phận vẫn còn nhiều bí ẩn nhất trong cơ thể người, ngay cả trình độ khoa học bây giờ cũng vẫn còn mù mờ không rõ......"

"Chẳng lẽ cứ để cho A Trạch mãi như vậy?" Lưu Bưu lòng nóng như lửa đốt, đi đến bên người A Trạch, mát xa thân thể hắn, phát hiện thân thể A Trạch nóng bỏng giống như chiếc bàn là vậy.

"Chỉ có thể như vậy thôi! Ta đã giúp A Trạch chữa trị tất cả tổn hao nội tạng và kinh mạch trong thân thể. Hơn nữa ta còn giúp hắn mở rộng dung lượng kinh mạch. Còn về phần hệ thần kinh não bộ thì chỉ có thể dựa vào ý chí của hắn, không ai khác có thể giúp hắn được"

Lưu Bưu cùng Tiểu Lý Tử đưa mắt nhìn nhau.

Trong phòng đột nhiên xuất hiện một áp lực trầm trọng. Vẻ mặt Lưu Bưu cũng trở nên nghiêm trọng, phải biết rằng ba người đã cùng nhau vào sinh ra tử, tuy rằng đã trải qua vô số lần phiêu lưu nhưng lần nào cũng có thể hóa nguy thành an. Duy có tình huống lần này là lần đầu tiên gặp phải.

"Để ta thử xem sao!"

Tiểu Lý Tử đi đến bên người A Trạch, ngồi ở sau lưng A Trạch, đưa hai tay tràn đầy chân khí, từ từ đưa vào trong thân thể A Trạch…

Thời gian từ từ trôi qua, thân thể Tiểu Lý Tử và A Trạch đều bị một lớp sương mù mỏng manh quấn quanh, nhìn rất hư vô mờ mịt. Đây là đạo gia chân khí của Tiểu Lý Tử, khiến người khác có cảm giác như đây là thần tiên vậy.

Nhìn vẻ thoát tục của Tiểu Lý Tử, trong mắt Trương Dương và Lưu Bưu tràn ngập hi vọng…

Rốt cục Tiểu Lý Tử cũng mở mắt.

"Thế nào?" Trương Dương và Lưu Bưu cùng hỏi.

"Không được!" Tiểu Lý tử lắc lắc đầu, vẻ mặt uể oải nói:"Chân khí của ta cùng hắn không liên quan, ngươi còn có thể phát hiện hệ thần kinh não bộ của hắn. Mà ta căn bản không có cách nào khác tiến vào, nếu mạnh mẽ tiến vào, chỉ sợ sẽ tạo thành hậu quả không thể đoán trước. Nhưng dù sao ta cũng đã rửa sạch kinh mạch cho hắn thêm một lần, thông qua lần rửa này, nếu hắn có thể khôi phục lại, ta tin tưởng, hắn sẽ có đột phá cực lớn......"

"Hy vọng hắn có thể thức tỉnh lại…"

Trương Dương thở dài một tiếng, những điều bọn họ nên làm đều đã làm, thần kinh não bộ phụ thuộc nhiều vào lực ý chí, nếu người bị thương có sinh mệnh lực mạnh mẽ thì việc thức tỉnh không phải khó. Đã từng có nhiều ca bệnh mà người bệnh dựa vào ý chí để sống sót…

Mọi người lại lâm vào trầm mặc một lần nữa, cả ba đều nhìn khuôn mặt lạnh lùng của A Trạch, dưới khuôn mặt lạnh đó có một khối lửa nóng…

"A Trạch, ngươi nhất định sẽ tỉnh lại. Ta tin tưởng ngươi có thể làm được, nhất định sẽ làm được. Trong bọn ta, ngươi vốn là người có ý chí kiên cường nhất…"

"A Trạch, ngươi không thể chết được! Không thể chết được đâu! Ngươi vẫn là xử nam, xử nam đó......" Lưu Bưu nghĩ mãi không nói được gì, chỉ gào khan hai câu với A Trạch… T

"A Trạch, ngươi mà chết bọn ta bốn người sẽ thiếu mất một. Ta đáp ứng ngươi, chỉ cần ngươi tỉnh lại, ta sẽ đem mấy quyển sách quý của ta cho ngươi mượn xem…"

Ba người hết cách, chỉ có thể nói mấy lời "lâm li cảm động" như trên Tivi. Nhưng A Trạch vẫn ngủ say bất tỉnh…

Ánh mắt ba người đều chăm chú nhìn vào mắt của A Trạch, hi vọng giống trên ….Tivi, lông mi A Trạch sẽ khẽ nhúc nhích một chút…

Đáng tiếc, tivi chỉ là tivi mà thôi.

Đột nhiên lông mày giựt một cái, Tiểu Lý Tử cũng vậy.

"Các ngươi bảo hộ A Trạch!"

Vừa dứt lời, thân thể Trương Dương đã biến thành một luồng khói nhẹ lướt đi ra ngoài, mở cửa, đóng cửa động tác liền mạch lưu loát, giống như nước chảy mây trôi......

Một cỗ sát khí như ẩn như hiện lan tràn trong khách sạn.

Cỗ sát khí này rất mờ mịt, khiến Trương Dương có một cảm giác không thể nắm bắt được. Chẳng qua hắn vẫn có thể khẳng định sát khí này không phải là của nữ nhân kia phát ra, bởi vì ả có thể tự nhiên thu phát sát khí tùy ý, nếu muốn che dấu thì Trương Dương không thể nào phát hiện được.

Là ai?

Từ phòng của Mạch Phi!

Đột nhiên, thân thể Trương Dương biến mất ở hành lang, giống như một chiếc bóng hư ảo vậy…

"!"

Trương Dương không chút do dự một chưởng đập nát cánh cửa phòng Mạch Phi, thân thể lướt qua đám vụn gỗ lao vào phòng.

"Phác!"

"Phác!"

Một ánh đao chói mắt lóe lên trong không trung, chặn đám vụn gỗ đang bay tứ tán.

Trong phòng có bốn người, ba người trung niên nhân cầm trong tay võ sĩ đao, một người còn lại là Mạch Phi, đang bị một thanh võ sĩ đao sắc bén kề trên cổ.

Cửa sổ mở tung, rõ ràng chúng đang chuẩn bị đào tẩu theo đường cửa sổ.

"Buông ra, ta cam đoan hắn sẽ không đả thương bọn ngươi!" Mạch Phi dường như không hề hoảng hốt, vẻ mặt rất bình tĩnh, không thèm để ý đến thanh đao võ sĩ đang kề trên cổ.

"Hừ, đừng làm trò!" Tên cầm võ sĩ đao hung ác dí sát hơn lưỡi đao vào cổ Mạch Phi.

"Ha ha...... Ngươi dám giết ta sao?!"

Mạch Phi đột nhiên cười lớn, hắn bỗng làm một động tác mà Trương Dương cũng không thể ngờ đến, chỉ thấy hắn ấn mạnh cổ vào lưỡi đao sắc bén, lưỡi đao bén cứa vào cổ Mạch Phi, từng giọt máu tươi trào ra, nhìn vô cùng ghê người…

Trong phòng đột nhiên lâm vào sự im lặng kỳ lạ.

Mọi người đều bị thái độ hờ hững coi thường cái chết của Mạch Phi làm chấn động. Đến cả Trương Dương cũng cảm thấy có chút áp lực. Mơ hồ Trương Dương như coi Mạch Phi thành một đối thủ tiền tàng, đây là một loại bản năng. Một kẻ có thể xem thường cái chết, không nghi ngờ gì đúng là một đối thủ khiến người ta phải sợ hãi. Quả nhiên giống như Mạch Phi nói, tên trung niên đang bắt cóc hắn không dám để tổn thương hắn thêm, khẽ tránh lưỡi đao ra khỏi cổ Mạch Phi. Hắn không thể không làm vậy, vì lực ấn của Mạch Phi rất mạnh, không tránh ra chắc chắn sẽ đứt cổ Mạch Phi thêm….

Cơ hội ngàn năm một thuở!

Trương Dương chỉ chờ có thời điểm này. Đối với người khác mà nói thì là nhỏ bé không đáng kể, nhưng với cao thủ như Trương Dương mà nói, có thể làm được rất nhiều việc. Text được lấy tại Truyện FULL

Đột nhiên, thân thể Trương Dương đã động, như ánh chớp vậy, không hề có điềm báo trước…

Trương Dương không do dự chút nào.

Cánh tay thon dài kia trong hư không giống như tia chớp lóe lên, xuất quỷ nhập thần tựa u linh…

Mục tiêu của cánh tay là phía sau lưng Mạch Phi.

Đầu ngón tay Trương Dương đột nhiên to lên, giống như mấy củ cà rốt to vậy, xòe ra như một chiếc lưới lớn…

Mạch Phi hoảng sợ nhìn ngón tay đột nhiên hóa lớn. Không chờ hắn kịp phản ứng, mấy ngón tay kia đã xẹt qua tai hắn, nắm lấy đầu của trung niên phía sau, giống như mạng nhện bắt dính vậy.

"!"

Mạch Phi nghe thấy một tiếng đứt vang lên, hắn cảm thấy bên mặt phải mình có gì đó ấm ấm, dường như trên mặt và cổ hắn có một lớp chất lỏng nhầy nhụa dính vào…

Mạch Phi kinh ngạc quay đầu lại.

Hắn thấy được một màn kinh tâm động phách....

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play