Tất cả động tác đều nhanh như điện chớp!
Ngay sau khi Ngân Mị công kích và va chạm với Vu Cơ, thân thể Trương Dương theo quán tính mạnh mẽ bị đẩy quay cuồng mấy chục vòng rồi ngã lăn trên mặt đất, có thể thấy được một kích vừa rồi lực lượng hung hãn đến thế nào.
Chẳng qua một kích kia của Ngân Mị đã giúp Trương Dương tranh thủ 1 giây thời gian, mà 1 giây này là 1 giây sinh tử tồn vong!
Lúc máu tươi phun trào trên không trung, "Tiên Đạo Mạn Mạn" chân khí đã bắt đầu điên cuồng vận chuyển. Đây hoàn toàn là một loại bản năng, phạm vi vài km xung quanh năng lượng như bị một lực lượng vô hình hấp dẫn, ngay cả đèn đường cũng ảm đạm dần…
Bị trúng đòn nghiêm trọng trong nháy mắt, trong đầu Trương Dương trở nên vô cùng tỉnh táo, để mặc cho bản năng "Tiên Đạo Mạn Mạn" điên cuồng hấp thu năng lượng, không hề đình chỉ.
Phải tỉnh táo!
Nhất định phải bình tĩnh, thời gian dường như cũng chậm lại. Trương Dương tư duy ngày càng rõ ràng hơn, một chưởng đối kháng vừa rồi, giờ vẫn làm cánh tay của hắn run rẩy..
Năng lượng tinh thể hóa......
Đột nhiên, Trương Dương đứng lên, đôi mắt như bắn ra ánh đao, một dòng máu tươi tràn ra bên khóe miệng, nhìn có vẻ vô cùng dữ tợn. Mà đúng lúc này, thân hình của Vu Cơ đã sắp đánh tới gần, hai mắt Trương Dương đồng tử khép kín lại, giống như là lỗ châm vậy.
Xuất quyền!
"Bùm!"
Cánh tay hai người va chạm vào nhau, phát ra một tiếng nổ lớn, không khí dường như cũng bị chấn động sinh ra gợn sóng. Một lực lượng thật lớn thông qua cánh tay ngọc kia truyền lên quả đấm của hắn, một lần nữa đánh tới ngực Trương Dương. Hắn có cảm giác như bị một búa tạ nện mạnh, một lực lượng không thể chống lại được ào tới…
"Phụt…!"
Thân thể Trương Dương lại một lần nữa bay lên, một ngụm máu tươi phun ra, bị dòng khí lưu sắc bén cắt vụn, nhìn giống như một màn sương mù màu đỏ…
Mùi huyết tinh càng lúc càng đậm!
Liên tục chịu đả kích trầm trọng, Trương Dương cũng không chịu nổi nữa. Dù sao "Tiên Đạo Mạn Mạn" của Trương Dương cũng chưa đạt tới cảnh giới tùy ý điều động năng lượng tự nhiên. Hơn nữa, năng lượng tinh thể hóa cũng chỉ mới đạt 70%, còn cách khoảng hoàn toàn năng lượng tinh thể hóa một đoạn rất xa…
Trên thực tế, sau khi năng lượng tinh thể hóa, Trương Dương cũng chỉ có thể bảo vệ 70% bản thân mình mà thôi. Bởi vì năng lượng hóa trình độ không thể đạt tới thay đổi độ tinh thuần của kết cấu thân thể. Còn lại 30% kia, thường là nội tạng dễ chịu thương tổn như trái tim, phổi, thận….
Trương Dương cảm giác thân thể mình giống như bị xé rách vậy. Cảm giác kịch liệt chấn động như lục phủ ngũ tạng muốn thoát ly khỏi thân thể vậy, cực kỳ khó chịu.
Nhìn Trương Dương thân thể vặn vẹo trên mặt đất, vẻ mặt thống khổ, Vu Cơ mặc dù bề ngoài bình tĩnh nhưng trong lòng đang khiếp sợ tột đỉnh. Ả lần này đã tỉ mỉ xếp đặt phục kích, đã tích súc lực lượng đợi sẵn. Vậy mà không thể tưởng được, sau 2 lần mãnh liệt đả kích như thế mà vẫn không thể dồn đối phương vào chỗ chết.
Khiến Vu Cơ rung động nhất là, ả dĩ nhiên lại cảm giác mình bị thương. Đặc biệt là lần tấn công thứ 2, cảm giác lực công kích của mình như đánh vào một tòa núi lớn vậy, khiến ả sinh ra một cảm giác vô lực…
Vu Cơ từng bước tiến về phía Trương Dương. Ả cũng cần thời gian để khôi phục thể lực của chính mình. Một kích long trời lở đất vừa rồi vô cùng hao tốn thể lực. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Đương nhiên Vu Cơ cũng tin tưởng, bất kỳ kẻ nào phải chịu loại đả kích bất ngờ vừa rồi, cũng không có cách nào trong nháy mắt khôi phục được.
Nhìn gương mặt yêu mị kia càng ngày càng tiến lại gần, trái tim Trương Dương đập điên cuồng.
Hắn cần thời gian!
Năm phút đồng hồ!
5 phút là đủ rồi. "Tiên Đạo Mạn Mạn" có năng lực chữa thương đặc biệt, chỉ cần nhiều nhất 5 phút là hắn có thể điều chỉnh mình về trạng thái đỉnh tốt nhất.
Đáng tiếc… Vu Cơ sẽ không cho hắn năm phút đồng hồ.
Sát khí trên người Vu Cơ càng ngày càng mãnh liệt, cả người ả như được một lớp khí thể màu xanh bao bọc lấy, vô cùng hung lệ…
Sát khí ngập trời lan tràn trên không trung, Vu Cơ lại từ từ nâng cánh tay trắng nõn như ngọc lên, dưới ánh đèn đường lóe sáng lên một tầng quang mang màu xanh trắng, ẩn ẩn hiện hiện như có ngọn lửa màu xanh đang thiêu đốt.
Trương Dương nhìn chằm chằm vào cặp mắt yêu mị kia, ánh mắt 2 người chạm nhau trên không trung.
"Giết!"
Hai người đồng thời hét to, sát khí thấu xương. Thân thể yêu diễm của Vu Cơ đột nhiên động, hóa thành một luồng khói nhẹ. Nhưng Trương Dương thì chỉ có miệng hét "giết", còn thì thân thể vẫn nằm bẹp dưới đất.
Gần!
Gần!
Khoảng cách giữa 2 người đang từ 40m rút xuống còn có 10m…
Đột nhiên, một luồng áp lực khiến tim đập nhanh dâng lên trong lòng Vu Cơ, là Ngân Mị!
Gần như không kịp suy tư, vòng eo mềm mại của Vu Cơ không hề có dấu hiệu dừng lại, xoay người, xuất chưởng, tất cả động tác lưu loát liền mạch như nước chảy mây trôi vậy, không hề có chút cản trở, dường như động tác đã được diễn luyện cả trăm ngàn lần vậy…
"Bùm!" Không khí hình thành nổ mạnh, nhưng lần này Vu Cơ đã thất bại.
Lần này, Ngân Mị là đánh lén chứ không phải đối đầu trực tiếp. Tốc độ của Ngân Mị phát huy đến cực hạn, dường như trong nháy mắt đến gần Vu Cơ đã chuyển hướng, thoát khỏi sự phản công của ả.
Vu Cơ quay người nhưng dĩ nhiên không thấy được Ngân Mị. Tốc độ của Ngân Mị quả thật quá nhanh, một lần chuyển hướng là đã xa ra cả trăm mét. Phạm vi chân khí Vu Cơ khống chế mặc dù rộng, nhưng còn chưa lớn tới mức đó.
"Hừ!"
Ánh mắt yêu mị của Vu Cơ đảo qua ở trên không trung một chút, hừ mạnh một tiếng rồi xoay người nhìn về phía Trương Dương đang nằm trên mặt đất. Mặt hắn vẫn trắng bệch, rõ ràng thời gian ngắn như vậy không thể khôi phục kịp. "Tiên Đạo Mạn Mạn" tuy rằng lợi hại, nhưng hắn vẫn chưa đạt tới cảnh giới cao nhất. Trương Dương vẫn cần có quá trình chữa thương. Dù sao, tổn thương do Vu Cơ tạo cho hắn quá mức trầm trọng.
"Tiểu hòa thượng giao cho ngươi cái gì?" Ánh mắt yêu mị của Vu Cơ vô cùng băng hàn. Yêu mị và băng hàn thường không cùng xuất hiện trên cùng khuôn mặt, nhưng giờ lại cùng xuất hiện, có vẻ vô cùng quỷ dị.
"Khụ khụ, ta sẽ không nói cho ngươi... trừ phi ta chết…" Trương Dương ho ra một ngụm máu tươi, kiên cường chống tay lung lay muốn đứng lên, vẻ mặt dữ tợn nhìn ả nữ nhân yêu mị tâm địa ác độc trước mặt. Nữ nhân này công kích, từng bước giết tới không muốn chừa một chút đường sống nào.
"Vậy ngươi hãy chết đi…"
"Xẹt…"
"Xẹt.."
Vu Cơ vừa mới giơ cánh tay ngọc lên thì một trận tiếng xé gió làm lòng người sợ hãi vang lên, Ngân Mị từ trên không trung tạo thành một đạo ngân mang, thân thể không ngừng biến chuyển trên không trung, không thể nào nhìn ra được quỹ tích…
Nhìn Ngân Mị lúc qua trái lúc qua phải làm một số động tác mê hoặc đối thủ, Vu Cơ nhếch miệng cười lạnh, lẳng lặng đứng thẳng, mái tóc vàng không có gió vẫn tung bay.
Gần!
Dù cho động tác của Ngân Mị có đẹp mắt cỡ nào, mục tiêu công kích của nó vẫn chỉ là một người.
Gần!
Ra tay......
Một luồng sát khí dữ dằn tràn ngập trên không trung, cánh tay như ngọc của Vu Cơ trên không trung vẽ nên một đường cong quỷ dị. Mắt Trương Dương mở to, vẻ mặt hồi hộp, bởi vì mục tiêu của Vu Cơ căn bản không phải là Ngân Mị, mà là… hắn!
Không ổn!
Trái tim Trương Dương nhảy mạnh, muốn phát tin tức cho Ngân Mị, tiếc thay hết thẩy đều đã muộn. Ngay khi phát hiện mục tiêu công kích của Vu Cơ là Trương Dương, Ngân Mị thân thể đột nhiên tăng tốc, tạo thành một đường cong trực tiếp đánh mạnh đến Vu Cơ, phía sau thân thể tạo thành một dải lửa màu bạc…
Cảm thấy tiếng xé gió cực nhanh lao đến sau lưng, khóe miệng Vu Cơ xuất hiện một nụ cười lãnh khốc. Súc sinh vẫn chỉ là súc sinh, chỉ cần dùng một chút kế nhỏ… T
Vu Cơ biết rất rõ, mục tiêu bảo vệ của Ngân Mị chỉ có một. Chỉ cần nhắm hướng Trương Dương thì chuyện lừa giết Ngân Mị rất dễ dàng. Sự tình quả như ả đoán trước. Ngân Mị tuy rằng nhận được tin tức Trương Dương gửi đến, nhưng mà nó đã không còn lựa chọn khác!
Cánh tay ngọc kia trên không trung bỗng nhiên chuyển hướng, một đạo khí lưu màu xanh bắn thẳng tới Ngân Mị.
"Chiii…" Một tiếng kêu thê lương vang lên, thân thể Ngân Mị bị đánh văng ra xa, biến mất trên không trung.
"Ngân Mị!"
Trương Dương điên cuồng quát lên một tiếng, hai chân đột nhiên gập lại, tựa như viên đạn bị nén đến mức tận cùng giờ bắn ra, cả người như tên rời khỏi dây cung, tốc độ này nhanh như điện chớp…
"Bùm!" một tiếng vang thật lớn, thân thể Trương Dương lại bị đập bay lên cao rồi nặng nề rơi xuống mặt đất.
Khoảng cách giữa 2 người cách nhau quá lớn. Trương Dương mặc dù giận dữ bộc phát, nhưng hắn thân thể đang bị thương mà muốn đối đầu với Vu Cơ, căn bản là không thể sánh được!
"Phốc!"
"Khụ khụ......"
Trương Dương lại phun ra một ngụm máu, đây đã là lần thứ 3 hắn hộc máu tươi.
Chẳng qua Vu Cơ cũng không hề dễ chịu. Vừa rồi Trương Dương khi nổi điên đánh tới, lực phá hoại đánh sâu vào cũng vô cùng đáng sợ. Mãi đến khi Trương Dương lại ngã xuống mặt đất, máu trong người Vu Cơ cũng đang nhộn nhạo, khuôn mặt đang hồng hào cũng trở nên tái nhợt.
Sự cường hãn của Trương Dương lại càng khiến Vu Cơ quyết tâm giết chết hắn.
Sát khí càng ngày càng đậm, cánh tay ngọc của Vu Cơ giờ đã được bao bọc bởi một ngọn lửa màu xanh…